Chương 976


...

Chương 976: Muốn cô phải xấu mặt.
Trong vòng tròn xã hội thượng lưu này Song Eunluôn bị mọi người chăm chăm quan tâm, mặc dù anh ta kế thừa tước vị của gia tộc nhưng bản lĩnh của anh ta đã được mọi người công nhận.
Mặc kệ trong công việc hay sinh hoạt thì anh ta luôn là một người nghiêm túc.
Những người đàn ông bằng tuổi với anh ta đã có biết bao oanh yến bên cạnh?
Chỉ mỗi anh ta thì không.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Trước đó có người đồn rằng Niya là con ngoài giá thú của anh ta, sau đó, người liên quan nói ra tình hình thực tế mới biết được anh ta nhận nuôi Niya nên mọi người mới chịu ngậm miệng.
Kỳ thật bọn họ vốn biết đó không phải sự thật nhưng lại muốn vấy bẩn ít bụi trần lên người đàn ông sạch sẽ vẹn toàn này.
Luôn đến và đi độc lai độc vãng nhưng hôm nay lại dẫn theo một người phụ nữ xuất hiện trong trường hợp đặc biệt thế này, tự nhiên sẽ gây ra không ít bàn tán.
Có người mượn cớ chào hỏi với Song Eun, kì thực là thám thính nội tình về Tông Ngôn Hi.
“Thế nhưng hôm nay trường hợp đặc biệt, anh dẫn một người nước ngoài đến thì không thích hợp đâu?” Lúc người đàn ông nói chuyện, ánh mắt không ngừng quét dọc ngang khắp người Tông Ngôn Hi.
Sắc mặt của Song Eun như thường, mảy may không một gợn sóng: “Đây không phải gia yến sao?”
Gia yến Hoàng thất thì cũng là gia yến, không phải là quốc sự, anh ta dẫn ai đến là tự do của anh ta.
Người đàn ông nở nụ cười: “Mọi người chúng tôi đều nghĩ rằng anh không thích phụ nữ, hóa ra không phải là không thích, mà là yêu thích người nước ngoài.”
Tông Ngôn Hi nghe không hiểu anh ta nói gì nhưng nhìn biểu tình của người đàn ông thì đoán được chắc chắn anh ta không nói lời gì tốt đẹp rồi.
Thậm chí cô có thể cảm giác được thân thể cứng ngắc của Song Eun, cô cong môi mỉm cười, lộ ra một nụ cười cực đẹp, nhẹ nhàng nói với Song Eun: “Tôi hơi khát, chúng ta qua bên kia được không?”
Song Eun ừ nhẹ một tiếng, nói tiếng xin lỗi không tiếp được với người đàn ông trước mắt rồi dẫn cô đi đến chiếc bàn cách đó không xa.
Trên mặt bàn trưng bày các loại bánh ngọt và rượu, không gian được điểm xuyên bằng nhiều loại hoa tươi khiến đêm này trở nên thật mỹ lệ.
Song Eun thông minh như thế, dĩ nhiên biết lúc nãy là Tông Ngôn Hi cố ý, nói: “Không phải cô không hiểu rõ tiếng Thái sao?”
“Ừm, quả thật tôi không hiểu rõ.” Tông Ngôn Hi thẳng thắn nói.
Song Eun nghi hoặc: “Vậy vừa nãy tại sao cô…”
Tông Ngôn Hi hoạt bát cười một tiếng: “Tôi không thể nghe hiểu nhưng có thể nhìn hiểu.”
Song Eun: “…”
Vậy tâm tư của anh ta, cô có nhìn ra hay không?
“Hầu tước Mutisha.” Một phụ nữ xinh đẹp đi tới, cô mặc trang phục quý tộc truyền thống của Thái Lan, mặc dù bảo dưỡng tốt nên trông rất trẻ nhưng có thể nhìn ra cô ấy không cùng bối phận với bọn họ.
Cô ấy là trưởng bối duy nhất trong yến hội đêm nay, phi tử của quốc vương, Saranja, lúc còn trẻ là một người phụ nữ đẹp tuyệt vời, hiện tại vẫn giữ được phong tư yêu kiều như trước.
Quốc vương để cô ấy chủ trì, cố ý để cô ấy chú ý đến Song Eun, tìm cơ hội thích hợp để Song Eun và công chúa đơn độc ở chung một lát, có thể thúc đẩy hôn sự là tốt nhất.
Cô ấy dĩ nhiên muốn làm tốt chuyện này, thế nhưng, hôm nay Song Eun dẫn theo một người phụ nữ khiến cô ấy hơi trở tay không kịp.
Nên làm thế nào đây?
Trái lo phải nghĩ, cô ấy quyết định trước tiên thăm dò mối quan hệ của Song Eun và người phụ nữ này một chút.
Dù sao, trước đó chưa từng nghe nói anh ta yêu đương gì, hoặc là có yêu thích người phụ nữ nào cả.
“Hôm nay thật khiến tôi bất ngờ, vậy mà cậu lại dẫn theo một cô gái tới, không biết quan hệ của cậu và cô ta thế nào? Tại sao trước kia lại từng nhìn thấy hay chưa từng nghe nhắc đến?”
Song Eun nói: “Bạn bè bình thường.”
“Thật sao?” Saranja rõ ràng không tin, lúc nói lời này, ánh mắt của cô ấy rơi vào bộ trang sức mà Tông Ngôn Hi đang đeo.
“Theo tôi được biết, đây chính là món châu báu mà gia tộc Mutisha truyền thừa qua từng đời, nghe nói chỉ có nữ chủ nhân của gia tộc Mutisha mới có thể đeo, cậu nói với tôi rằng hai người là bạn bè bình thường, thật không phải là đang lừa tôi đó chứ?” Saranja vẫn cười như cũ, ngũ quan sắc sảo, rất có loại thâm thúy vốn có của người Thái Lan.
Ngũ quan của Tông Ngôn Hi cũng vô cùng sắc sảo, nhưng thiếu chút sắc nhọn mà nhiều chút ôn hòa, trông càng dịu dàng hơn.
Song Eun vẫn như cũ nói: “Là bạn bè bình thường.”
Anh ta vừa nghĩ muốn cắt đứt tâm tư gả công chúa cho anh ta của bọn họ lại vừa nghĩ không muốn Ngôn Hi bị cô ấy để mắt tới, cho nên vẫn trả lời là bạn bè bình thường như cũ.
Hi vọng giảm bớt sự chú ý của cô ấy đối với Tông Ngôn Hi.
Thế nhưng anh ta biết, từ khi anh ta dẫn Tông Ngôn Hi đến yến hội này đã khiến cô vướng chút rắc rối.
Điều đó khiến anh ta cảm thấy rất có lỗi với Tông Ngôn Hi.
Saranja chau đuôi lông mày: “A, vậy là khách quý, bên kia có rất nhiều người muốn làm quen với cô, không bằng tôi dẫn cô đến gặp họ một lát.”
Cô ấy mượn cơ hội quật khởi.
Song Eun cung kính cự tuyệt: “Cô ấy không thạo tiếng Thái, chỉ sợ không thể hiểu rõ mọi người đang nói gì.”
Sắc mặt của Saranja đã trở nên có chút khó coi.
“Dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, hẳn là biết đàn dương cầm phải không?” Song Eun càng không hé miệng, cô càng muốn khiến Tông Ngôn Hi phải xấu mặt: “Nếu như cái gì cô cũng không biết thì có tư cách gì đứng bên cạnh cậu, đến tham dự yên hội của công chúa?”
Song Eun híp mắt.
Lúc này, Tông Ngôn Hi nhẹ nhàng giật lấy ống tay áo của Song Eun, khẽ nói: “Cô ấy muốn tôi đến đàn dương cầm ư?”
Mới nãy cô nhìn thấy người phụ nữ này chỉ về chiếc dương cầm đặt bục ở phía không xa.
Lờ mờ đoán được là muốn cô đến đàn.
Song Eun nắm chặt tay: “Ừm…”
“Vậy ta đi thôi.” Song Eun còn chưa nói xong, cô đã nói tiếp, cô biết người phụ nữ này là cố ý, nếu như cô không đi thì Song Eun có thể sẽ bất hòa với cô ấy, cô cũng không muốn Song Eun gặp phiền toái thế này.
Cô thong thả đi qua.
Hình như cô học đàn từ lúc tiểu học, cố gắng nhớ thì là sau khi đến lớp hai mới bắt đầu học, cảm thấy hứng thú với dương cầm là bởi vì Lâm Tân Ngôn.
Có một lần cô nghe Lâm Tân Ngôn đàn mới bắt đầu nảy sinh ý định học đánh đàn.
Bắt đầu từ năm lớp hai mãi cho đến lớp mười hai thì mới không đàn nữa, cô cũng là người có kinh nghiệm mười năm đàn dương cầm.
Đối phó với dịp này hoàn toàn không nhằm nhò.
Quan trọng hơn là, cô không thể khiến cho Song Eun mất mặt.
Cô ưu nhã ngồi trước dương cầm, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt trên phím đàn, mặc kệ bọn họ có nghe hiểu hay không, cô dùng quốc ngữ nói: “Hôm nay tôi trình diễn một bài vì mọi người, bản dương cầm Thải Vân Truy Nguyệt.”
Nói xong cô điều chỉnh nhịp thở một chút, ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, một âm thanh thanh thúy âm vang lên, ngay tức khắc, ngón tay của cô như có phép màu, nhẹ nhàng nhảy múa trên phím đàn, tiếng đàng khi cao vút bay bổng khi trầm thấp ủ ê, du dương kỳ ảo.
Tiếng đàn vang vọng khiến mọi người chợt say mê trong khúc nhạc ưu mỹ này, ngừng mọi hoạt động nhìn về phía người đánh đàn.
Song Eun biết cô vẽ tranh không tệ, không ngờ cô còn biết đàn dương cầm.
Lại còn đàn hay như vậy.
Ánh mắt của anh ta lấp lánh ánh sáng nhìn chăm chú về cô.
Giờ phút này cô rất chói mắt, cuốn hút sự chú ý của biết bao người.
Khúc nhạc nhanh chóng kết thúc, Tông Ngôn Hi khẽ cúi người, Song Eun đi tới vươn tay về phía cô, Tông Ngôn Hi đặt tay vào lòng bàn tay của anh ta, để anh ta đỡ cô đi xuống.
Song Eun nói với bọn họ: “Đây là lễ vật tặng công chúa.”
Saranja đi tới nhìn Tông Ngôn Hi, không ngờ cô gái này có chút năng lực, lúc đầu muốn khiến cô phải xấu mặt, kết quả cô lại vang danh.
Nhưng cô ấy không tin Tông Ngôn Hi cái gì cũng biết, tiếp tục nói: “Đợi chút nữa có vũ hội, mở màn là múa đơn, cô đến nhảy một chút nhé?”

...