Chương 695


...

Chương 695: Là người phụ nữ khéo léo
“Đúng đấy, tôi cũng không tin có kiếp trước với kiếp này.” Tống Nhã Hinh cười cười.
“Mợ chủ.” Vú Vu bước tới: “Nguyên liệu nấu canh lần trước ở đâu? Tôi muốn nấu một món canh mà không đủ nguyên liệu.”
Lâm Tân Ngôn gần đây không nấu ăn, cũng không nấu canh, nhưng thấy vú Vu nháy mắt, nhanh phản ứng lại: “Ồ, để tôi tìm cho.”
Sau đó, cô đứng dậy và nói với Tống Nhã Hinh: “Cô ngồi một chút, tôi vào tìm với bà ấy.”

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Tống Nhã Hinh gật đầu, nhưng trong lòng khinh bỉ Lâm Tân Ngôn đạo đức giả, bà ta chỉ là người hầu nhưng lại được cô đối xử như người nhà.
Lâm Tân Ngôn đi về phía phòng bếp, cũng không để ý đến ánh mắt khinh thường của Tống Nhã Hinh, nhưng vú Vu lại vô tình nhìn thấy, bà cúi đầu vào phòng bếp.
Lâm Tân Ngôn vào bếp hỏi bà: “Bà muốn hỏi tôi gì ạ?”
Vú Vu không trả lời cô ngay mà đi chuyển ghế từ bên ngoài vào, Lâm Tân Ngôn bối rối, không biết bà định làm gì.
“Vú Vu…”
“Mợ chủ.” Vú Vu đỡ cô ngồi xuống ghế, cô thuận theo ngồi xuống
“Vú Vu, bà sao vậy?” Nguồn truyen.one nhé cả nhà!”
Vú Vu nhìn ra ngoài, thì thầm hỏi cô: “Cô gái họ Tống bên ngoài là ai vậy?”
Lâm Tân Ngôn trả lời: “Là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên.’’
Vú Vu mở to mắt, vẻ mặt khó tin: “Gì cơ? Bạn gái Bồi Xuyên?”
Nhận thấy mình nói hơi to, bà vội che miệng lại.
Lâm Tân Ngôn không hiểu sao bà lại nói ầm lên, hỏi lại: “Đúng, sao vậy? Sao trông bà có vẻ ngạc nhiên thế?”
Vú Vu chắp tay: “Làm ơn, cô ta sao xứng với Bồi Xuyên được.”
Lâm Tân Ngôn hỏi một cách thích thú: “ Sao cô ta lại không xứng?’
Vú Vu phân tích: “Mợ chủ nghĩ mà xem, Bồi Xuyên thật thà cỡ nào, còn rất tốt với mọi người nữa. Cô ta nhìn đã thấy khôn ngoan, sáng suốt thế mà thấy mợ chủ bụng lớn ôm đứa nhỏ, còn cố lôi kéo cô nói chuyện với cô ta, tôi ngồi nhìn không được nên mới ra gọi cô vào.”
Lâm Tân Ngôn thở dài: “Vú chỉ nên nói chuyện này với tôi thôi, đừng để người khác nghe thấy, dù gì Bồi Xuyên cũng giới thiệu cô ấy với chúng tôi rồi, chúng tôi không tôn trọng người khác thì cũng phải nể mặt Bồi Xuyên đối xử tốt với cô ấy.”
Nếu như là Tông Cảnh Hạo bị mất tích như Thẩm Bồi Xuyên thì chắc chắn là Lâm Tân Ngôn không có tâm trạng chạy đến nhà khác còn chủ động yêu cầu ở lại ăn cơm tối như Tống Nhã Hinh.
“Haiz…” Lâm Tân Ngôn thở dài một tiếng: “Lần này Bồi Xuyên bởi vì chúng ta mới bị như thế, vú Vu nể mặt Bồi Xuyên mà nhiệt tình với người ta một chút.”
Vú Vu nói: “Tôi biết, tôi sẽ không để cho cô ấy nhận ra rằng mình không thích cô ấy.”
Vú Vu tiếp tục cắt đồ ăn: “Chỉ là tôi đang cảm thấy không đáng cho Thẩm Bồi Xuyên mà thôi.”
Vú Vu biết Thẩm Bồi Xuyên còn sớm hơn Lâm Tân Ngôn, tất nhiên là cũng hiểu rất rõ anh ấy.
“Trước kia tôi còn nghĩ rằng chắc chắn cậu ấy sẽ gặp được một cô gái rất tốt, ai mà biết… Mặt mũi xinh xắn đấy, chỉ là mang lại cho người khác một cảm giác không tốt.” Vú Vu thấy Tống Nhã Hinh không xứng với Thẩm Bồi Xuyên.
Lâm Tân Ngôn nhìn bóng dáng thái thịt của vú Vu thì không kiềm chế được mà cười, nếu như bà ấy biết Tống Nhã Hinh đã từng kết hôn thì chắc chắn sẽ càng thêm cảm thấy cô ấy không xứng với Thẩm Bồi Xuyên nhỉ?
“Vú Vu hầm nồi canh bổ đi.” Mấy ngày nay Tông Cảnh Hạo cũng không có rảnh rỗi, anh không ngủ đủ giấc nên vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
“Được.” Vú Vu đáp.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy.
Vú Vu hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài à?”
“Để người ta ngồi một mình cũng không ổn lắm.” Lâm Tân Ngôn vỗ vai vú Vu: “Người ta sẽ nghĩ chúng ta không có lễ phép.”
Lâm Tân Ngôn nói đúng, vú Vu gật đầu rồi nói: “Khó cho cô rồi, rõ ràng là chẳng biết nói gì lại còn phải ngồi đó.”
Lâm Tân Ngôn cười cười.
Đúng là cô nói chuyện với Tống Nhã Hinh không được hợp lắm.
Lâm Tân Ngôn đi ra khỏi phòng bếp, Tống Nhã Hinh không có ngồi trên ghế salon mà là đứng trước tủ rượu, tỏ vẻ như mình rất hiểu. Lâm Tân Ngôn đi qua hỏi: “Cô thích rượu vang đỏ lắm à?”
Lúc này Tống Nhã Hinh đang cầm một bình rượu đỏ trong tay, Lâm Tân Ngôn không biết đó là rượu gì.
Tống Nhã Hinh thấy cô tới thì bỏ rượu lại chỗ cũ: “Tìm được rồi à?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu rồi nhìn qua bình rượu mới bị Tống Nhã Hinh lấy ra kia: “Cô có nghiên cứu về rượu đỏ à?”
“Hiểu sơ, chai rượu này là bản số lượng có hạn, được sản xuất tại trang trại rượu Podor ở nước F, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn trên thế giới. Mùi rượu của nó rất phức tạp nhưng rất cân bằng, lại kéo dài, khiến người ta muốn uống thêm ngụm nữa.” Tống Nhã Hinh nói với vẻ rất thông thạo.
Mặc dù trước đây Lâm Tân Ngôn thỉnh thoảng cũng uống rượu đỏ nhưng không nghiên cứu qua, sau khi mang thai thì cô không uống nữa.
Cô cũng không nhìn ra được cái gì, lúc Lâm Tân Ngôn đang định cất rượu vào tủ thì Tống Nhã Hinh hỏi: “Đây là do tổng giám đốc Tông sưu tầm à?”
Tủ rượu này vẫn luôn đầy rượu, từ lúc cô ở bên Tông Cảnh Hạo thì rất ít khi thấy anh uống rượu.
Trong nhà làm một tủ riêng để đựng rượu như thế thì chắc chắn rất thích, cũng như trong nhà xe có rất nhiều chiếc xe bản số lượng có hạn, dù là anh rất ít khi lái nhưng vẫn mua. Người đàn ông nào cũng rất thích xe, có lẽ rượu cũng thế.
“Khi trong nhà có khách thì cũng cần dùng, không tính là sưu tầm.” Lâm Tân Ngôn cũng không nhắc tới Tông Cảnh Hạo.
Tống Nhã Hinh cười cười.
“Cô khát không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Tống Nhã Hinh nói: “Không khát.”
“Trang trí ở đây rất đẹp, tôi thấy mỗi đồ vật đều có một nét đẹp riêng, mà lại rất hài hòa, do cô sắp xếp ư?” Tống Nhã Hinh rất thích bố cục và trang trí của ngôi biệt thự.
“Tìm chuyên gia thiết kế trang trí.” Mặc dù lúc Lâm Tân Ngôn dọn vào ở đã như thế rồi nhưng cô cảm thấy Tông Cảnh Hạo cũng không có thời gian tự mình trang trí sắp xếp.
“Cơm chín rồi ạ.” Vú Vu đi tới và nói.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Vú dẫn cô Tống đi rửa tay đi.”
Vú Vu gậy đầu rồi nói với Tống Nhã Hinh: “Cô Tống, đi về phía bên này.”
Tống Nhã Hinh đi theo vú Vu tới nhà vệ sinh.
Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi rồi đi lên lầu hai, cô đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy Tông Cảnh Hạo đang nằm trên giường ôm con gái, đang đọc “Chú heo ụt ịt” cho con gái nghe.
Tông Ngôn Hi trợn tròn mặt, lông mi cong dài thỉnh thoảng chớp chớp, nghe một cách rất chăm chú.
Hình ảnh yên bình như thế khiến cho tâm trạng của Lâm Tân Ngôn cũng bình tĩnh lại, cô nở một nụ cười rồi nói: “Ăn cơm.”
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tân Ngôn đứng ở cửa, anh buông sách xuống rồi hôn lên mặt con gái: “Chúng ta xuống dưới ăn cơm.”
Tông Ngôn Hi gật đầu.
Tông Cảnh Hạo vò má cô bé: “Con muốn tự đi hay là bố ôm con?”
Tông Ngôn Hi đưa tay lên ý muốn ôm, Tông Cảnh Hạo đưa tay ôm con gái: “Bố có thể ôm con nhưng con không được đòi mẹ ôm, đồng ý không?”
Tống Nhã Hinh ôm anh không nói gì.
“Con không nói gì thì bố xem như con đồng ý nhé.” Tông Cảnh Hạo ôm cô bé đi xuống, lúc đi ngang qua Lâm Tân Ngôn thì đưa tay sờ bụng cô rồi nói: “Sau này đừng ôm con bé.”
Bụng của Lâm Tân Ngôn càng lúc càng lớn, ôm như thế rất dễ ép bụng của cô.
Lâm Tân Ngôn vội vàng đẩy tay anh ra rồi nhắc nhở: “Trong nhà có khách.”
Tông Cảnh Hạo nhíu mày: “Cô ta không đi à?”

...