...
Chương 141: Tay mò là thật, mắt thấy là giả
Sau khi quay trở lại biệt thự và vào cửa, Lâm Tân Ngôn đưa chìa khóa xe cho anh: “Xe vẫn còn ở tiệm cơm.”
“Tôi bảo Quan Kình đi lái về.”
Nghe tiếng động, Lâm Nhụy Hi quay đầu lại, vừa thấy hai người là trượt xuống ghế sofa và nhào qua ôm chặt lấy Tông Cảnh Hạo, mà không phải là Lâm Tân Ngôn, cô bé ngẩng đầu lên: “Sao ba về muộn thế, ba ăn cơm chưa?”
Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo như ngọc mài, ngây thơ hồn nhiên, bé mở to mắt nhìn anh.
Giống như một thiên thần.
Tông Cảnh Hạo bế cô bé lên và đáp đầy kiên nhẫn: “Ba và mami của con đã ăn ở bên ngoài.”
Wow, cặp mắt của Lâm Nhụy Hi sáng như ngôi sao, tình cảm của mami và ba đã tốt vậy à?
Hai người họ hẹn hò bên ngoài ư?
Vui quá đi.
“Mami, ba nói thật hả?”
Lâm Tân Ngôn thu lại cảm xúc rồi cười đáp: “Thật.”
“Vậy sau này, ba và mami có thể đưa con với anh hai đi ăn cùng nhau không?” Lâm Nhụy Hi nắm lấy cổ áo của Tông Cảnh Hạo và siết chặt vào tay, cô bé nhìn chằm chằm anh một cách đầy mong đợi.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ nắm cổ áo anh của cô bé, cổ áo đã nổi lên nếp nhăn.
Anh cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười: “Để xem biểu hiện của mami con.”
…?
Có ý gì?
Lâm Nhụy Hi không hiểu anh có ý gì, đôi mắt to tròn như quả nho đen của cô bé chớp chớp, ngây thơ hỏi: “Việc này có liên quan gì đến mami?”
Nét mặt của Lâm Tân Ngôn hơi mất tự nhiên và có chút ngượng ngùng, cô vươn tay ôm con gái mình: “Mami đưa con đi ngủ.”
Lâm Nhụy Hi ôm chặt cổ Tông Cảnh Hạo, không muốn đi theo Lâm Tân Ngôn.
Vú Vu đứng ở cửa phòng: “Ngày nào đứa nhỏ này cũng nhắc, cứ một lát là hỏi một câu khi nào ba về, cũng không chịu đi ngủ, khăng khăng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách để đợi.”
Tông Cảnh Hạo nói hai đứa bé này không phải con anh, nhưng tại sao lại thân như thế?
Cô tin rằng máu mủ tình thâm.
Nếu hai đứa bé này không có quan hệ gì với anh, thì làm sao có thể thân mật đến vậy?
“Thật ư?” Tông Cảnh Hạo véo mặt cô bé, mặt bé rất mềm mại, cảm giác sờ vào rất tuyệt.
Cô bé thẹn thùng vùi vào ngực anh.
Vú Vu mỉm cười và thầm nghĩ, đây rõ ràng là hình ảnh của ba và con gái.
“Đã muộn rồi, hai cô cậu cũng đi ngủ sớm đi, Tiểu Hi đã ngủ rồi, đang ở trong phòng của mẹ cô.” Vú Vu nói với Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Tôi đi xem.”
“Ừm.” Vú Vu nói xong thì về phòng.
Khi Lâm Tân Ngôn chuẩn bị mở cửa phòng của Trang Tử Khâm, Lâm Nhụy Hi bỗng lên tiếng: “Tối nay con muốn ngủ với ba.”
Lâm Tân Ngôn cau mày.
Không chờ tôi trả lời, Tông Cảnh Hạo đã ôm cô bé đi lên lầu, tiện thể dặn Lâm Tân Ngôn một câu: “Lát nữa tôi phải lên đấy.”
Lâm Tân Ngôn vừa định từ chối, nhưng khi nhìn Lâm Nhụy Hi trong vòng tay anh, cô lại nuốt xuống lời từ chối đã đến bên miệng.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng được bật một chiếc đèn ngủ, Trang Tử Khâm vẫn còn thức, Lâm Hi Thần thì nằm ngủ say sưa trong lòng bà.
Lâm Tân Ngôn bước tới nhìn vết thương trên mặt con trai mình, vết sưng trên mặt cậu bé đã biến mất, nhưng vết thương trên đầu vẫn chưa lành, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngủ say của con trai.
“Vết thương đã đỡ hơn nhiều rồi.” Trang Tử Khâm nói khẽ: “Con đừng lo lắng.”
Bà lo lắng cho Lâm Tân Ngôn.
“Con phải nghĩ cho bản thân mình.” Ở mãi nơi này cũng không tốt.
“Con biết.” Lâm Tân Ngôn có suy xét riêng, đây chắc chắn không phải nơi ở lâu dài của cô, nhưng Hà Thụy Lâm rất căm thù cô, cô không biết cô ta có gây chuyện nữa không. Vì sự an toàn của con cô, cô chỉ có thể ở nơi này tạm thời.
“Đợi ổn định lại rồi chúng ta trở về hoặc là tìm nhà mới.”
“Trong lòng con có cân nhắc là được, mẹ thấy Tiểu Nhụy rất thích bám lấy cậu ấy, mẹ sợ ở lâu sẽ…”
Lâm Tân Ngôn cũng lo lắng, cô đưa tay ra nắm chặt tay Trang Tử Khâm: “Mẹ, con cũng lo lắng, nhưng bây giờ chắc chắn không thể tách Tiểu Nhụy ra khỏi anh ấy.”
Lâm Nhụy Hi đang rất vui vẻ, không cho cô bé tiếp xúc với Tông Cảnh Hạo là một việc không có khả năng.
“Mẹ biết.” Trang Tử Khâm hiểu rõ điều này hơn cả Lâm Tân Ngôn. Cả ngày nay Lâm Nhụy Hi hành động rất điên khùng, cứ luôn nhắc đến ba.
Bà thở dài một hơi.
“Không còn sớm nữa, con đi ngủ đi.”
“Vâng.” Lâm Tân Ngôn lại liếc nhìn con trai.
“Yên tâm, có mẹ rồi.”
Lâm Tân Ngôn sờ tóc con trai mình rồi mới ra khỏi phòng. Căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, đồng hồ treo tường đã chỉ đến mười hai giờ, cô về phòng tắm rửa, mặc đồ ngủ bảo thủ rồi mới lên lầu.
Tông Cảnh Hạo cũng đã tắm xong, anh mặc bộ đồ ở nhà màu be và nằm trên giường, Lâm Nhụy Hi cuộn tròn trong vòng tay anh, bàn tay nhỏ trắng nõn chạm vào ngực anh.
Đây là thói quen của Lâm Nhụy Hi.
Lâm Tân Ngôn đi tới: “Để tôi ôm con bé ngủ.”
“Cô ôm con bé qua đi.” Tông Cảnh Hạo đã im lặng rất lâu, không biết đứa bé này có thói quen gì mà cứ đặt tay trên ngực anh, không cho đặt là sẽ không ngủ.
Anh nhúc nhích là bé sẽ tỉnh.
Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng cầm tay cô bé, vừa động một tí, cô bé đã tỉnh lại: “Mami làm gì vậy?”
“Mami ôm con ngủ.”
“Con muốn ôm ba, nhưng mà…”
Lâm Tân Ngôn khó hiểu hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Lâm Nhụy Hi trề môi, hơi tủi thân: “Tại sao ngực của ba lại phẳng và cứng như thế?”
Mami thì rất mềm.
Tông Cảnh Hạo: “…”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô nên giải thích làm sao đây?
“Tiểu Nhụy, để mami ôm con ngủ nhé?” Lâm Tân Ngôn dỗ bé ngủ cùng mình.
Gần gũi với Tông Cảnh Hạo như vậy không tốt lắm, suy cho cùng anh cũng không phải ba của cô bé.
Sớm muộn gì cũng phải xa nhau, bây giờ quá thân, đến khi rời xa sẽ rất đau khổ.
Lâm Nhụy Hi hơi rầu rĩ.
Bé muốn để Lâm Tân Ngôn ôm ngủ, nhưng lại sợ ba sẽ biến mất.
Cô bé rầu rĩ nhăn mặt, mami sẽ không bỏ bé nhưng ba sẽ có thể bỏ bé, bé phải luôn giữ chặt ba mình.
“Con muốn ba ôm con ngủ.” Lâm Nhụy Hi chui vào lòng Tông Cảnh Hạo, tiếp tục đặt tay lên ngực anh và lầm bầm: “Mami vẫn mềm hơn.”
Tông Cảnh Hạo không nghe rõ bèn hỏi: “Con nói gì?”
“Con nói ngực của mami rất mềm, có cả sữa nữa, hồi nhỏ con uống sữa của mami để lớn lên đó.”
Mặt Lâm Tân Ngôn lập tức đỏ lên.
Đứa nhỏ này nói gì vậy.
Biết là đồng ngôn vô kỵ, những cũng phải xem là nói trước mặt ai chứ.
Ngay cả khóe mắt Tông Cảnh Hạo cũng chứa ý cười, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm vào ngực mình, giọng anh có chút nghiền ngẫm: “Vậy hả?”
Lâm Nhụy Hi gật đầu như giã tỏi: “Tất nhiên rồi.”
Tông Cảnh Hạo nở nụ cười, khóe môi anh cong lên, ánh đèn sáng ngời làm cho đôi mắt anh trở nên quyến rũ nóng bỏng: “Ba không tin con nói đâu, tay sờ mới là thật, mắt thấy chỉ là giả.”
“Mami, cho ba con sờ một chút…”
“Tông Cảnh Hạo!” Anh không xấu hổ chút nào à?
Trước mặt trẻ con mà cũng không nghiêm túc được.
“Anh đừng có quá đáng!” Lâm Tân Ngôn xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Con gái em nói mà.” Nụ cười trên mặt anh càng rạng rỡ hơn: “Em nổi giận với anh đấy à?”
Lâm Tân Ngôn run rẩy cả người.
Cô nhìn chằm chằm vào anh.
“Con bé là trẻ nhỏ thì biết cái gì? Anh không dắt mũi thì sao con bé biết nói?”
Tông Cảnh Hạo xòe hai tay ra.
“Đó là do con gái em nói.”
Lâm Nhụy Hi sợ co rúm người lại, bé chưa từng thấy Lâm Tân Ngôn nổi giận, lần đầu bé thấy cô sắc mặt khó coi như vậy, đôi mắt bé đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.
“Hu hu…”
Lâm Tân Ngôn vội vàng dỗ cô bé: “Tiểu Nhụy, đừng sợ, mami không có lớn tiếng với con.”
“Híc híc.” Lâm Nhụy Hi nhẹ giọng nức nở.
Lâm Tân Ngôn ôm cô bé vào lòng và vuốt lưng bé: “Tiểu Nhụy.”
Lâm Tân Ngôn hôn mặt, tóc và trán của bé: “Tiểu Nhụy, mami không cố ý, mami không có lớn tiếng với con, mami làm con sợ rồi phải không?”
Lâm Nhụy Hi gật đầu.
Lâm Tân Ngôn tiếp tục dỗ cô bé: “Đừng sợ, đừng sợ, mami sẽ không lớn tiếng với Tiểu Nhụy.”
Lâm Nhụy Hi lau nước mắt và nhìn Lâm Tân Ngôn: “Con buồn ngủ.”
“Mami ôm con ngủ.”
“Vậy ngủ chung với ba có được không?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Lâm Nhụy Hi tưởng cô không muốn, mắt bé đỏ lên chuẩn bị òa khóc.
“Được thôi.” Lâm Tân Ngôn đồng ý. Cô ôm con gái nằm lên giường và đặt bé vào trong, còn mình thì nằm bên cạnh. Lâm Tân Ngôn gầy, Lâm Nhụy Hi thì nhỏ, hai người ôm nhau nằm xuống cũng không chiếm bao nhiêu, hầu hết không gian của chiếc giường dài rộng đều để lại cho Tông Cảnh Hạo.
Anh yên lặng nằm nhìn trời.
“Tiểu Nhụy, con không cần ba ư?
...