...
Chương 402: Ùn ùn kéo đến.
“Giúp anh chăm sóc hai đứa nhỏ.”
Đây là yêu cầu của anh.
Lý Chiến nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm.”
“Ưm…”
Chẳng biết có phải do lúc này giọng nói của Tông Cảnh Hạo đã quấy rầy Lâm Tân Ngôn hay không mà theo một tiếng “ưm”, cơ thể cô cũng động đậy theo. Tông Cảnh Hạo cúp máy, sau đó vuốt lưng cho cô: “Ngoan, không có chuyện gì, ngủ đi.”
Không biết Lâm Tân Ngôn đã tỉnh hay chưa, nhưng sau khi nghe Tông Cảnh Hạo nói, cô không nhúc nhích nữa mà vùi vào lòng anh.
Tông Cảnh Hạo rũ mắt xuống, bàn tay dày rộng chạm vào mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng lạnh, bóng tôi che khuất hàng mi anh run rẩy. Anh chạm vào có chút do dự, ngậm ngùi dịu dàng. Anh sợ mình chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng sẽ làm tổn thương cô.
Người phụ nữ này khiến anh không thể nén nổi tình cảm, khiến máu trong người anh sôi trào.
Tông Cảnh Hạo trông Lâm Tân Ngôn cả đêm. Khi trời tờ mờ sáng, Tông Cảnh Hạo nhận được tin nhắn từ Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy bảo anh hãy xem tin tức.
Vụ án giết người bằng súng trong quán bar đã bị spam.
Nó trở thành tiêu đề trang nhất, tất cả các loại tin đồn, các loại suy đoán ùn ùn kéo đến.
Trên mạng lan truyền một đoạn video dài một phút, nội dung là Lâm Tân Ngôn chĩa súng vào Hà Thụy Trạch và nổ súng.
Bình luận dưới video gần như là nghiêng về một phía, tất cả đều đang nói giết người thì đền mạng, có người còn vô lý cho rằng đây là vì yêu mà giết, nói nam phản bội nữ nên nữ đã dùng súng bắn chết anh ta.
Nhiều tin đồn khác nhau cũng dần dần xuất hiện.
Mặc kệ nó khuếch trương thì sẽ chỉ trở nên ngày càng nghiêm trọng.
Tông Cảnh Hạo gọi điện về nhà kêu vú Vu tới bệnh viện chăm sóc cho Lâm Tân Ngôn, sau đó bảo Quan Kình điều động bảo vệ của công ty đến bệnh viện. Anh sợ chuyện Lâm Tân Ngôn nằm viện sẽ bị phát tán ra ngoài, làm vậy để tránh việc dẫn phóng viên tới.
Trước khi bắt được Trần Thi Hàm, anh ít nhất phải làm ổn định tình hình, tuyệt đối không thể để những tin tức bất lợi với Lâm Tân Ngôn như thế này lan truyền ra ngoài.
Đến lúc đó sẽ chỉ khó kết thúc hơn mà thôi.
Anh quay lại công ty và yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng của công ty truy cứu trách nhiệm về việc phát hành video. Hiện cảnh sát chưa lên tiếng, video này là tin tức chưa được xác thực, bọn họ lan truyền trắng trợn như thế thì đã có thể kiện họ tung tin đồn, truy cứu trách nhiệm dân sự đối với họ, hành vi của họ làm tổn hại đến sức khỏe của Lâm Tân Ngôn.
Mọi người trong công ty đều biết thân phận của Lâm Tân Ngôn, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ai nấy cũng trở nên thận trọng vì sợ chọc giận Tông Cảnh Hạo.
Kể từ hồi sáng khi anh đến công ty, anh đã đưa ra đủ loại chỉ thị.
Không ai trong công ty dám nghị luận vấn đề này, ngay cả nhìn cũng không dám.
Một tin tức xấu đến thế, dù Lý Chiến có ở nhà không ra ngoài cũng biết được. Anh ấy tịch thu tất cả các công cụ lên mạng của Lâm Hi Thần vì sợ cậu bé sẽ nhìn thấy tin tức này.
Bây giờ anh ấy đã biết vì sao tối qua Tông Cảnh Hạo không về nhà, hơn nữa còn yêu cầu anh ấy ở lại đây.
Lý Chiến đang nghĩ làm sao để ra ngoài thì thấy Trình Dục Tú và Tông Khải Phong chuẩn bị ra cửa. Lý Chiến kêu hai người họ lại: “Hai người đã xem tin tức rồi đúng không?”
Trình Dục Tú gật đầu. Giờ họ đang chuẩn bị đi tìm Tông Cảnh Hạo để hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
“Hai người ở nhà chăm sóc Tiểu Nhụy với Tiểu Hi đi, để cháu đi tìm anh hai. Hai người có đi cũng không giúp được gì, chăm sóc hai đứa nhỏ thay anh ấy là đang giúp anh ấy một tay rồi. Cháu biết sơ sơ về internet, chắc là có thể giúp được anh ấy một chút, giờ cháu đi tìm anh ấy đây.”
Trình Dục Tú nghĩ lại thì thấy Lý Chiến nói cũng có lý. Bà ấy đi tìm Tông Cảnh Hạo cũng chưa chắc có thể giúp được gì, hai đứa nhỏ không thể không có ai chăm sóc.
Bà ấy nhìn về phía Tông Khải Phong: “Anh đi với thằng bé đi, em ở nhà trông hai đứa nhỏ.”
Tông Khải Phong gật đầu: “Có việc gì cứ gọi điện cho anh.”
Trình Dục Tú đáp “đã biết”.
Lý Chiến cầm lấy chìa khóa xe: “Con sẽ lái xe.”
“Mọi người sao vậy?” Lâm Hi Thần nhìn ra vẻ mặt của mọi người rất bất thường.
Trình Dục Tú đi tới dỗ cậu bé: “Công ty ba cháu có một số việc không xử lý được nên nảy sinh chút mâu thuẫn, họ ghé qua để xem xét tình hình, cháu phải tin rằng ba cháu có thể xử lý được.”
Trình Dục Tú cố ý nói là chuyện trong công ty của Tông Cảnh Hạo, Lâm Hi Thần không dễ dỗ như Lâm Nhụy Hi, đứa nhỏ này rất cẩn thận, nếu bạn nói với cậu bé không có chuyện gì xảy ra, cậu bé sẽ không tin.
“Vậy tại sao mami cũng không về?” Câu này do Lâm Nhụy Hi hỏi.
Lâm Hi Thần ngồi một bên, hai mắt cụp xuống. Nếu chỉ là chuyện trong công ty thì tại sao chú phải tịch thu máy tính bảng của cậu?
Trình Dục Tú ôm Lâm Nhụy Hi: “Công ty ba cháu có chuyện, mami của cháu cũng phải giúp ông ấy xử lý công việc chứ.”
“Vậy cháu với anh hai nên làm gì mới giúp được ba và mami?” Cô bé ngây thơ nhìn Trình Dục Tú.
Trình Dục Tú sờ mặt cô bé: “Các cháu chỉ cần ở nhà, không gây rắc rối cho họ là đã giúp họ rồi.”
Cô bé gật đầu và nép vào vòng tay của Trình Dục Tú: “Cháu sẽ không gây rắc rối cho ba và mami, cháu rất ngoan.”
Trình Dục Tú cũng ôm cô bé và vuốt tóc bé: “Tiểu Nhụy là một đứa bé ngoan.”
Lâm Hi Thần không quá vui: “Bà nội, cháu về phòng đây.”
“Tiểu Hi…”
“Cháu không sao, tối qua cháu bất cẩn đụng rớt một mảnh của căn cứ bí mật trong phòng cháu, giờ cháu đi ráp lại.”
Trình Dục Tú ôm lấy Lâm Nhụy Hi: “Để bà và Tiểu Nhụy ráp phụ cháu.”
“Không cần, không cần.” Lâm Hi Thần vội vàng xua tay: “Cháu tự làm là được.”
Dứt lời, cậu bé nhanh chóng chạy vào phòng rồi khóa trái cửa. Cậu sợ Trình Dục Tú sẽ vào theo, bởi vì căn cứ bí mật của cậu không hề bị rời ra.
Cậu bé dựa vào cửa, khi nhìn thấy chiếc điện thoại khác nhét dưới gối của mình thì vội vàng chạy qua cầm lấy, sau đó gọi điện cho Lâm Tân Ngôn. Lúc ở đồn cảnh sát, điện thoại của Lâm Tân Ngôn bị cảnh sát mang đi kiểm tra, sau đó trả lại cho cô.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, y tá đặt nó trên bàn cho cô.
Lâm Hi Thần vừa gọi đi, điện thoại nằm trên bàn lập tức reo lên, Lâm Tân Ngôn đang ngủ say cũng bị đánh thức.
Vú Vu sợ làm phiền Lâm Tân Ngôn nên đi tới định lấy điện thoại, Lâm Tân Ngôn quay đầu qua nhìn: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Vú Vu liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy trên đó hiển thị tên của Lâm Hi Thần bèn đưa nó cho Lâm Tân Ngôn.
Cô chuyển người định ngồi dậy thì vú Vu tới đỡ cô, sau đó lót một cái gối ở sau lưng cô: “Bây giờ cô không thể lộn xộn.”
Lâm Tân Ngôn không đáp lời mà im lặng nhấn nghe máy.
“Mami.” Lâm Hi Thần có chút hưng phấn.
Cậu cứ tưởng sẽ không gọi được.
Giọng của Lâm Tân Ngôn vẫn còn hơi yếu, cô cố gắng nhẹ giọng nói: “Tiểu Hi.”
“Giờ mami đang ở đâu? Phải công ty của ba không? Bà nội nói công ty của ba đã xảy ra chuyện, mami đang giúp ba, có thật không?” Lâm Hi Thần bắn ra một loạt câu hỏi.
Tay của Lâm Tân Ngôn chạm vào bên kia giường, nơi đó không còn độ ấm nữa, chắc hẳn Tông Cảnh Hạo đã rời đi từ lâu.
“Đúng vậy, con phải nghe lời bà nội, ở trong nhà, không được đi đâu cả, biết không?” Cô không biết bây giờ Trình Dục Tú đã biết chưa, nhưng nếu bà ấy đã dỗ Lâm Hi Thần như thế thì có nghĩa là bà ấy đã biết.
Nếu không bà ấy sẽ không dỗ Lâm Hi Thần bằng cách đó.
“Vậy thì khi nào mami về nhà? Con nhớ mami.” Lâm Hi Thần vùi mình trên giường. Cậu không biết có chuyện gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, rất muốn nhìn thấy mami.
Lâm Tân Ngôn cầm điện thoại, giọng cô bất giác trở nên khàn khàn: “Tiểu Hi ngoan, mami sẽ nhanh chóng về nhà gặp con thôi.”
...