...
Chương 298: Điều cấm kỵ nhất là giấu giếm
Tông Cảnh Hạo về phòng, Lâm Tân Ngôn ngồi trên mép giường, quay lưng lại với anh.
“Về rồi sao?”
Tông Cảnh Hạo đứng ở bên cạnh cửa, không bước vào, im lặng nhìn dáng người phía sau của cô, cuối cùng vẫn không hỏi rõ, có phải giữa cô và Trình Dục Tú có bí mật gì không.
Bởi vì nếu cô muốn nói, thì đã nói ngay từ đầu, sẽ không giấu anh đến tận bây giờ.
“Nếu em muốn, anh sẽ tác thành cho em.” Giọng anh rất lạnh nhạt.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy, quay người nhìn anh: “Em chỉ không muốn anh và người nhà căng thẳng với nhau.”
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Tông Cảnh Hạo không trả lời: “Muộn rồi, ngủ sớm đi.”
Lâm Tân Ngôn bước đến: “Anh giận sao?”
Tông Cảnh Hạo nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói ra hai từ: “Không có.”
Sắp đến năm mới, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, nhà nhà dán câu đối, treo đèn lồng lớn màu đỏ, tràn đầy không khí của năm mới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tân Ngôn đến cửa hàng một chuyến, bởi vì đón năm mới, nên cho mọi người nghỉ phép, nhân cơ hội này nghỉ ngơi.
Tần Nhã bơ phờ, ngồi một chỗ không nói chuyện, tối qua Lâm Tân Ngôn nhận được cuộc điện thoại của Tô Trạm, lo lắng hai người lại cãi nhau, đi đến bên cạnh cô: “Em và Tô Trạm vẫn ổn chứ?”
Tần Nhã chán nản, nói một cách lạnh nhạt: “Vẫn ổn.”
Cô không nói ra vấn đề của cô và Tô Trạm, lúc đầu là cô tình nguyện kết hôn với anh ta, bây giờ xảy ra vấn đề, cô muốn tự giải quyết.
Lâm Tân Ngôn vỗ vai cô: “Nếu cần chị giúp đỡ thì cứ việc nói.”
Tần Nhã cười nói: “Được.”
Lúc này Allen đi đến: “Tần Nhã, bên ngoài có người phụ nữ tìm cô.”
Người phụ nữ?
Ai chứ?
“Chắc là khách hàng, người ta nói rõ là muốn tìm cô, tôi cũng không thể tranh với cô được.” Allen nháy mắt với cô.
Có người chỉ đích danh cô, điều này chứng tỏ là hài lòng với thiết kế của cô.
Tần Nhã đứng dậy: “Vậy em đi xem xem.”
“Đi đi.” Lâm Tân Ngôn vẫy tay.
Tần Nhã bước xuống cầu thang, quần áo trong tủ kính đã được treo lên, sợ rằng sẽ có bụi bặm trong thời gian nghỉ lễ nên lúc cửa hàng mở cửa, ngày nào cũng phải quét dọn.
Lưu Phi Phi ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, nhìn thấy Tần Nhã đi đến.
Lúc Tần Nhã nhìn thấy cô ta, bước chân lưỡng lự một lúc, có điều nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, rất rõ ràng, người phụ nữ này xuất hiện là muốn giương oai với cô.
Thua người rồi, không thể thua khí thế.
Cô vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt: “Chào cô, cô đến may đồ sao?”
Lưu Phi Phi cũng cười: “Tôi nghĩ chắc cô cũng biết thân phận của tôi? Cô rảnh không? Tôi mời cô, chúng ta đi uống cà phê với nhau được không?”
Tần Nhã từ chối lịch sự: “Xin lỗi, tôi còn có việc bận, sợ rằng không có thời gian đi uống cà phê với cô.”
“Cô sợ tôi.” Lưu Phi Phi cố ý khiêu khích.
Tần Nhã chau màu lại: “Tôi sợ gì chứ?”
“Cô không sợ tôi, tại sao lại không đồng ý đi uống với tôi?”
“Chúng ta không thân thiết với nhau, tại sao tôi phải đi uống cà phê với cô chứ?” Tần Nhã hỏi vặn lại.
“Chúng ta chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng cô đừng quên, tôi là bạn gái của Tô Trạm…..”
“Bạn gái cũ.” Tần Nhã nhắc nhở.
Lưu Phi Phi cười nhạt: “Được thôi, cứ cho là bạn gái cũ, nhưng chúng tôi từng yêu nhau, cô là vợ hiện tại của anh ấy, chúng ta từng sở hữu cùng một người đàn ông, sao lại không liên quan đến nhau chứ?”
“Cô muốn nói gì thì cứ nói nói thẳng đi.” Tần Nhã bắt đầu không chịu được nữa.
Cô thấy sợ hãi và ghét người phụ nữ này.
“Được thôi.” Lưu Phi Phi ngồi xuống ghế sô pha: “Nói chuyện ở đâu cũng giống nhau.”
Tần Nhã nhìn cô ta: “Cô muốn nói gì? Nói trước đây cô và Tô Trạm yêu nhau sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe, nếu như cô không phải đến để may quần áo, vậy thì thứ lỗi, tôi không thể tiếp cô, hơn nữa chúng tôi đã nghỉ phép rồi, nếu như cô có nhu cầu, mời năm sau đến.”
Nói xong Tân Nhã quay ngươi sải bước lên cầu thang.
“Cô biết chuyện ba mẹ của Tô Trạm không?” Tần Nhã dừng bước, lúc ở bệnh viên quả thực cô có nghe mẹ của Tô Trạm nói với anh ấy.
Cảm thấy Tô Trạm rất bực tức, cụ thể có chuyện gì thì cô cũng không rõ.
“Hai người là vợ chồng, anh ấy không nói cho cô biết chuyện của ba mẹ anh ấy sao?” Lưu Phi Phi biết Tô Trạm không muốn cho người khác biết.
Cô ta cá Tô Trạm sẽ không nói với Tần Nhã.
Chỉ cần Tô Trạm không nói, vậy thì cô ta nhắc đến sẽ chia rẽ tình cảm của hai người.
Tần Nhã vịn vào lan can cầu thang, nắm chặt lấy, điều cấm kỵ nhất giữa vợ chồng đó là che giấu.
Chứng tỏ Tô Trạm không tin tưởng cô, không chủ động nói cho cô nghe chuyện của bản thân.
Cô tưởng rằng tình cảm của họ cũng khá tốt.
Thì ra cũng chỉ mỏng manh như thế thôi.
Chỉ cần bạn gái cũ xuất hiện liền sụp đổ.
Cho dù bây giờ trái tim cô rất đau, nhưng không thể hiện trước mặt Lưu Phi Phi.
“Chuyện của anh ấy đương nhiên là tôi biết.” Tần Nhã giấu đầu hở đuôi, giả vờ bình tĩnh trước mặt Lưu Phi Phi, cô muốn che giấu.
Lưu Phi Phi nhìn chằm chăm vào cô, sau đó cười lớn: “Vậy sao?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, ba mẹ anh ấy chết thế nào?”
Tần Nhã nhìn cô ta: “Không phải cô biết sao? Sao còn đến hỏi tôi?”
Lưu Phi Phi cười: “Cô đang lừa mình dối người, cô có thể lừa bản thân, cô không thể lừa dối mối quan hệ của hai người, tôi nói thật cho cô biết, lần này tôi quay về là muốn nối lại tình xưa với anh ấy.”
Vô số gợn sóng trỗi dậy trong lòng Tần Nhã: “Cô nên nói lời này với anh ấy.”
“Tôi đương nhiên sẽ nói với anh ấy, hơn nữa tối nay chúng tôi hẹn gặp nhau rồi.” Lưu Phi Phi nhìn cô: “Chúng ta hãy xem xem, anh ấy quan tâm ai.”
Nói xong Lưu Phi Phi quay người rời đi.
Để lại Tần Nhã đứng trên bậc cầu thang, hoàn cảnh giống như cô bây giờ, không lên không xuống, bị kẹt ở giữa, khó chịu đến mức không thở nổi.
Cô muốn tin tưởng tình cảm của cô với Tô Trạm.
Nhưng rõ ràng tình cảm giữa họ không chỉ mỏng manh mà đến sự tín nhiệm tối thiểu nhất cũng không có.
Cô muốn tin Tô Trạm, nhưng những câu hỏi liên tiếp của Lưu Phi Phi, khiến cô nhận ra Tô Trạm hoàn toàn không tin tưởng cô.
“Không phải đến tìm người thiết kế quần áo sao?” Allen bước xuống.
Tần Nhã gượng ép nói: “Tìm nhầm người rồi.”
Allen chau mày: “Sao lại tìm nhầm người?”
Tần Nhã không giải thích, cô bước nhanh xuống cầu thang: “Cô nói với chị Lâm, tôi đi trước đây.”
Không nghe Allen trả lời cô đã chạy ra khỏi cửa hàng, đứng bên đường gọi xe đến văn phòng luật sư.
Cô muốn tìm Tô Trạm để hỏi rõ ràng, nếu như anh ấy thực sự muốn quay lại với Lưu Phi Phi thì cứ nói thẳng cho cô biết, không cần phải che giấu làm tổn thương cô.
Trên đường đi cô rất hỗn loạn, cũng nghĩ rất nhiều lời, cô muốn nói cho Tô Trạm nghe.
Cô muốn Tô Trạm biết cô rất lo lắng, cô cảm thấy sợ hãi.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở văn phòng luật sư, Tần Nhã trả tiền rồi bước xuống xe.
Cô vừa định bước vào thì thấy Tô Trạm vội vàng đi ra ngoài, hình như có chuyện gì gấp.
“Tô Trạm.” Tần Nhã gọi anh.
“Sao em lại đến đây?” Tô Trạm bước đến.
“Em đến tìm anh, em muốn hỏi anh vài câu, cũng có điều muốn nói với anh.” Tần Nhã trả lời.
“Bây giờ anh có chút chuyện, em vào phòng làm việc đợi anh được không?”
Tần Nhã bỗng cảm thấy nặng trĩu trong lòng, cơ thể không tự chủ được, lắc lư run rẩy như sắp ngã xuống.
Anh đi đâu, có phải đi gặp Lưu Phi Phi không?
Cô muốn sắc mặt mình trở nên tốt hơn, không muốn thấp kém trước mặt anh, nhưng mà cô lại cảm giác như trái tim đã vỡ vụn.
“Bên ngoài trời lạnh, mau vào trong đi, anh sẽ về nhanh thôi.” Tô Trạm vỗ vai cô, không đợi Tần Nhã nói, anh liền lên xe rời đi.
...