...
Chương 456: Giết chết cô ta ngay lập tức
Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn Trình Dục Tú: “Con thật ích kỷ, con không muốn anh ấy biết chuyện này, con sợ anh ấy không biết phải đối mặt thế nào, dù sao trong lòng anh ấy vẫn có hiềm khích với mẹ.”
Trình Dục Tú cầm tay cô, sống mũi có chút chua xót: “Mẹ đã nghĩ thông rồi, thật sự đã rất lâu rồi mới có cuộc sống viên mãn như bây giờ, mẹ thật sự thấy rất thỏa mãn.”
“Không nói tới nhà họ Văn, cậu ấy cũng được xem là người của công chúng, các kênh kinh tế tài chính thường đưa tin về cậu ấy, nếu tin tức về thân thế của cậu ấy bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra náo loạn, dẫu sao khi đó Văn Nhàn và Khải Phong vẫn còn là vợ chồng, cậu ấy chắc chắn sẽ bị gọi là con ngoài giá thú, mẹ cũng không mong muốn điều này, càng không muốn cậu ấy cùng Văn Khuynh đấu đá một mất một còn, hậu quả không chỉ tổn hại đến hình tượng của cậu ấy mà còn cả uy tín và danh dự của công ty, mẹ nghĩ cậu ấy…”
Trình Dục Tú xoa lên mu bàn tay Lâm Tân Ngôn: “Cậu ấy sống tốt cùng với con và trải qua những ngày bình yên là đủ rồi.”
Bà chăm chú nhìn Lâm Tân Ngôn: “Mẹ không muốn cậu ấy biết một chút nào, mẹ không muốn chuyện của thế hệ trước ảnh hưởng đến các con, năm tháng tĩnh tốt, trải qua năm tháng êm đềm như bây giờ, đưa lũ trẻ đi dạo phố, đến khu vui chơi, hết hè lại đưa chúng tới trường, nhìn chúng trưởng thành còn mẹ từ từ già đi không phải là điều hạnh phúc hay sao?”
Bỏ rơi con trai nhưng lại được chăm sóc các cháu không phải cũng là đền bù sao?
Lâm Tân Ngôn ngước lên, trong mắt đã phủ một tầng sương mờ.
Lúc này, xe bỗng nhiên ngừng lại.
Trước mặt cũng không phải là nơi dừng đèn đỏ, Lâm Tân Ngôn hỏi tài xế: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi không biết.” Tài xế cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
…
Vệ sĩ đi xe phía trước bước tới gõ cửa xe Lâm Tân Ngôn, cô hạ cửa kính xuống.
“Phía trước là một chiếc xe đầu kéo, nó bị hỏng ngay ở ngã tư khiến chúng ta không đi qua được, có nên đổi lộ trình không ạ?”
“Đã hỏi khi nào mới sửa xong chưa?” Tình Dục Tú hỏi, nếu lâu thì sẽ đi đường khác, còn là mười mấy phút cũng không sao, dù gì chỗ này cách khu vui chơi và cửa hàng cũng không xa.
“Vậy tôi đi hỏi xem.” Vệ sĩ bước nhanh về phía trước, hỏi tài xế của chiếc xe.
Phía sau lại có xe đi tới, cho dù có sửa xong thì ra khỏi chỗ này ngay được cũng rất khó.
Tuy nhiên lúc này lại có người đến gõ cửa kính xe, Lâm Tân Ngôn cho rằng đó là người của xe phía sau đi lên xem xét tình hình cho nên đã hạ cửa kính xe xuống, cùng lúc đó phía sau xảy ra tranh chấp, một bên là vệ sĩ của họ, phía sau là rất nhiều người đang muốn đi về phía trước, bọn họ rất đông hơn nữa nhìn cũng không phải hạng tốt đẹp gì.”
Hai bên tranh chấp với nhau.
Lâm Tân Ngôn thấy có gì đó không đúng, đang định kéo cửa kính xe lên lên thì người gõ cửa xe nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô kéo ra ngoài, khiến cô không kịp đóng cửa lại.
“Chắc cô là Lâm Tân Ngôn, mau đi cùng chúng tôi một chuyến.” Người đàn ông cao to và đen, mặt mũi còn rất dữ tợn.
Trình Dục Tú kéo Lâm Tân Ngôn lại, sợ cô bị lôi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Các người là ai?”
“Không phải việc của bà, chúng tôi chỉ muốn mời cô Lâm cùng đi một chuyến.”
Những người này đều rất rõ cách sắp xếp vệ sĩ của họ, bốn tài xế đều bị bao vây, tài xế cũng có chút thân thủ nhưng không dám làm gì, chỉ ngồi im chờ thời cơ, vú Vu cũng không đủ sức chống lại chỉ ngồi im thấp thỏm lo lắng.
Người đàn ông kéo Lâm Tân Ngôn không chút sợ sệt: “Biết điều thì ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi, sẽ bớt đau hơn.”
Trình Dục Tú luống cuống, những người này dường như là nhằm vào Lâm Tân Ngôn, bà đẩy cửa xuống xe, muốn tới kéo Lâm Tân Ngôn lại, ngay lúc bà bước xuống có hai người từ sau bụi cây lao ra bắt lấy bà, đưa bà đi về phía chiếc xe đang đỗ ở bên đường.
Tài xế nhân cơ hội này đấm vào mặt tên đang bắt giữ Lâm Tân Ngôn một phát khiến hắn choáng váng, hắn không ngờ tài xế lại có thân thủ như vậy, sau đó người tài xế lại đạp hắn một cước.
“Không ổn rồi, mau, mục tiêu của bọn chúng không phải tôi.” Lâm Tân Ngôn hết lên với tài xế: “Đi ngăn bọn chúng lại mau.”
Thấy Trình Dục Tú bị kéo về phía đối diện, tài xế nhanh chóng đuổi theo, lúc này một vệ sĩ cũng thoát được khỏi vòng vây chạy về phía Trình Dục Tú, xô xát với tên đang bắt giữ bà.
“Ngôn Ngôn đừng xuống xe, mục tiêu của chúng là mẹ, con ở đây an toàn hơn, phải chăm sóc tốt cho lũ trẻ nhé.” Trình Dục Tú cũng để ý, mình mới là người mà chúng muốn bắt, bà bị giữ lại nên chỉ có thể hết lên Lâm Tân Ngôn.
Lâm Nhụy Hi hoảng sợ chạy đến trước mặt núp vào ngực Lâm Tân Ngôn: “Mami có máu.”
Lâm Tân Ngôn bị cô bé vào lòng mình không để con gái nhìn ra ngoài.
Người Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp quả thực rất lợi hại, khi đối phương có nhiều người nhưng có thể phá vòng vây giải cứu Trình Dục Tú.
Lâm Tân Ngôn lấy điện thoại ra định cầu cứu, dẫu sao đối phương cũng đã chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ, đầu tiên là cho xe chặn đường sau đó là khống chế vệ sĩ.
“Bắt cô ta lại.” Tên cầm đầu phát hiện không thể bắt được Trình Dục Tú, tùy bọn họ ít người nhưng sức chiến đấu rất mạnh.
“Có trẻ con thì dễ rồi.” Người đàn ông dẫn thêm vài người lên xe, làm rơi điện thoại trong tay Lâm Tân Ngôn khiến chiếc điện thoại vỡ tan, người đàn ông nhân cơ hội bắt lấy Lâm Nhụy Hi.
Lâm Nhụy Hi sợ hãi kêu lên: “Mẹ, mẹ…”
Lâm Tân Ngôn ôm chặt Lâm Nhụy Hi không để cho đối phương ôm con gái đi, Lâm Hi Thần cầm chiếc máy tính bảng lên đập vào đầu người muốn bắt em gái mình đi.
trẻ con sức lực không lớn nhưng vẫn đủ khiến cho tên kia đau đớn, hắn giơ tay lên định đánh Lâm Hi Thần, thì tên cầm đầu giữ lấy tay hắn: “Chúng ta chỉ bắt người, không thể làm hại trẻ con.”
Mục tiêu của bọn chúng là Trình Dục Tú, chẳng qua là bọn họ cản đường nên mới phải xử lý.
Phía trên đã dặn dò không được làm hại trẻ con.
tài xế chạy lại kéo người đàn ông đang giữ Lâm Nhụy Hi ra ngoài, hai bên xảy ra xô xát.
Kẻ cầm đầu lúc này mở cửa xe kéo Lâm Tân Ngôn từ trong xe xuống, phía trên chỉ nói không làm tổn thương hai đứa bé, chứ không có nói không thể tổn thương người phụ nữ này.
Lâm Tân Ngôn không dám phản kháng quá mạnh vì sợ tổn thương đến đứa bé trong bụng.
Đôi mắt vẫn lạnh lùng lườm bọn chúng: “Các ngươi là ai?”
Người đàn ông lấy ra một con dao găm kè lên cổ Lâm Tân Ngôn, uy hiếp vệ sĩ: “Nếu chúng mày không dừng tay lại tao sẽ giết cô ta.”
Vệ sĩ thấy vậy lập tức ngừng tay lại, người đàn ông đẩy cô về phía trước, định bắt cô vào trong xe.
Trình Dục Tú mở to hai mắt, cô vẫn đang bụng bầu, cũng không biết đối phương là ai, thấy Lâm Tân Ngôn sắp bị kéo vào trong xe, dưới tình thế cấp bách, bà cắn vào tay người đàn ông khiến hắn đau đớn buông tay ra.
Bà nhào tới chỗ Lâm Tân Ngôn, vệ sĩ cũng nhân cơ hội chạy tới, Trình Dục Tú nắm tay người đàn ông, vừa sợ hãi vừa tức giận nói: “Các người muốn bắt tôi thì bắt đi mau buông con bé ra.”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Mẹ mau đi đi! Đừng để ý tới con.”
Mục tiêu của bọn chúng rõ ràng là Trình Dục Tú, cô và lũ trẻ chỉ là để che mắt.
“Trong bụng con còn có đứa bé, sao mẹ có thể mặc kệ con được, nếu con có mệnh hệ gì, sao mẹ có thể ăn nói với Tông Cảnh Hạo?” Trình Dục Tú lo lắng nói.
Người đàn ông nhanh chóng, thánh Vịnh vệ sĩ vây quanh, sợ một mình không chống đỡ được bao lâu, người cũng chưa bắt được, hắn hét lên hung tợn: “Nếu các người không quan tâm đến sự sống chết của cô ta thì cứ xông lên, tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức.”
...