Chương 607


...

Chương 607: Trái tim cũng đã lạnh
Ban đêm rất yên tĩnh, trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mới có thể lờ mờ nhìn thấy sự bày trí bên trong.
Tô Trạm khẽ bước vào.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Tần Nhã cũng chỉ vừa mới nằm xuống mà thôi nhưng cô ấy vẫn không ngủ được nên quyết định đứng dậy, đi vẽ, vì cúi đầu thấp, cổ hơi đau nên cô ấy mới dừng lại. Cửa phòng vừa vang lên là cô ấy đã biết, chỉ là cô ấy không lên tiếng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tô Trạm hoàn toàn không phát hiện ra, ánh sáng cũng không rõ ràng lắm, anh ấy không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Tần Nhã nên không phát hiện ra được.
Anh ấy nhẹ nhàng đặt cái ghế đến cạnh giường, sau đó ngồi xuống lẳng lặng nhìn cô ấy như thế.
Trong lòng Tô Trạm có rất nhiều lời muốn nói với Tần Nhã nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải biểu đạt tâm trạng của mình như thế nào.
Anh ấy đưa tay nắm chặt tay Tần Nhã trong lòng bàn tay, đầu gối trên người cô. Ban đêm, vạn vật sinh linh đều rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ có Tô Trạm là vẫn tỉnh táo có thể nghe rõ tiếng hít thở của Tần Nhã, nhìn ngắm dáng vẻ của cô ấy.
Có sám hối nhiều hơn nữa thì cũng không thể nào yên tĩnh, đi vào lòng người được như giây phút này.
Tô Trạm cứ yên tĩnh như thế miêu tả dáng vẻ của Tần Nhã trong lòng.
Mặc dù đã thay đổi diện mạo nhưng anh ấy vẫn biết rõ Tần Nhã vẫn là Tần Nhã, cô ấy chưa từng thay đổi trong lòng anh ấy.
Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, tôi cũng như vậy.
Tôi không xin em tha thứ, tôi chỉ hi vọng có thể thường xuyên nhìn thấy em.
Tần Nhã, tôi thật sự xin lỗi, là do tôi khiến em chồng chất vết thương, khiến em đau lòng mất đi con cái. Tôi cũng rất đau khổ, nếu như không phải do tôi khốn nạn thì bây giờ tôi cũng đã sắp làm ba rồi.
Mỗi khi trời tối người ngủ yên, tôi thường nghĩ nếu tôi có thể mất trí nhớ thì tốt rồi, như thế thì sẽ không phải đau khổ như thế này.
Ông trời cho tôi cơ hội nhưng tôi không biết nắm bắt.
Nếu có cơ hội làm lại, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho em, sẽ không để em phải chịu một chút tổn thương nhỏ nào.
Nắm tay em mãi mãi đến già.
Nếu như em còn hận tôi thì xin em hãy cứ tiếp tục hân đi, ít nhất như thế thì trong lòng em vẫn còn nhớ đến tôi.
Tần Nhã, là em cho tôi biết cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm, dù đã làm tổn thương đến lòng tự ái của em thì tôi vẫn không có tự trọng muốn níu kéo em về.
Dù lúc nào em cũng buông lời độc ác với tôi thì trong lòng tôi cũng rất ấm áp.
Tần Nhã, trước kia tôi nói với em rất nhiều nhưng lại không làm tròn lời hứa.
Tần Nhã à, tôi rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Không có lời nào có thể diễn tả được cảm nhận của tôi ngay lúc này.
Anh ấy cứ ở chỗ này như thế đến năm giờ sáng, cho dù nhắm mắt lại cũng chưa từng ngủ, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Tô Trạm sợ cô ấy phát hiện ra mình, dù rất không nỡ buông tay cô ấy ra nhưng anh ấy vẫn phải buông tay Tần Nhã ra, vì nắm quá lâu trên trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Anh ấy nghiêng người khẽ hôn lên trán Tần Nhã: “Tôi yêu em, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.”
Nói xong, Tô Trạm đứng dậy nhìn Tần Nhã mấy giây đến khi không phát hiện ra dấu vết cô ấy đã tỉnh lại thì mới trả ghế về chỗ cũ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Vào giây phút cửa phòng đóng tạm, ngón tay của cô gái mà Tô Trạm cho là đã ngủ say lại khẽ nhúc nhích, trên tay vẫn còn giữ lại độ ấm của anh ấy.
Tần Nhã mở to mắt nhìn về phía trần nhà, trong lòng có nhiều đau khổ cũng không có chỗ để kể ra, cô ấy chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng.
Đây là kiếp số thuộc về cô ấy, cô ấy không thể thay đổi, việc duy nhất cô ấy có thể làm là vượt qua nó, sau đó cố gắng sống tiếp.
Về phần tình cảm, e là cô ấy không có sức lực và can đảm dây dưa vào nữa.
Cô ấy đã từng nói với Lâm Tân Ngôn rằng cô ấy vẫn tin tưởng vào tình yêu chỉ là lý do để Lâm Tân Ngôn không phải nghĩ ngợi nhiều.
Chứ cô ấy nào còn có can đảm nói chuyện yêu đương nữa chứ?
Mất đi đứa trẻ, cơ thể không hoàn chỉnh, trái tim cũng đã lạnh.
Sắc trời ngày càng sáng lên, đêm tối qua đi, ánh nắng chiếu vào lại bắt đầu một ngày mới tươi đẹp.
Tần Nhã từ từ nhắm mắt lại, cô ấy không muốn bị ai phát hiện ra bản thân không ngủ cả một đêm.
Hơn sáu giờ, vú Vu và dì Vương đã thức dậy. Tay nghề nấu cơm của dì Vương rất tốt, vú Vu cũng coi như đã lui khỏi vị trí phòng bếp. Bữa sáng là do dì Vương chuẩn bị, vú Vu chỉ nói cho chị ta một ít thói quen của người trong nhà mà thôi.
Tông Ngôn Thần dậy sớm nhưng Tông Ngôn Hi lại không dậy sớm được như thế, cô bé sẽ ngủ nướng, dù cho có tỉnh dậy cũng sẽ nằm trên giường.
Trên lầu, Lâm Tân Ngôn cũng đã thức dậy, nghĩ đến Tô Trạm ở đây nên cô cũng chuẩn bị rời giường. Cô vừa mới vén chăn lên đã bị ai đó nắm lại, chân anh đè lên người cô: “Ngủ tiếp đi.”
Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn anh: “Trời sáng rồi, còn nữa, anh lấy chân của anh ra.”

...