Chương 590


...

Chương 590: Anh chỉ là một người bình thường
Lâm Tân Ngôn không khỏi cảm thấy buồn cười, sao anh lại ngây thơ như thế chứ?
“Thật sự muốn lấy gương đến để anh xem bộ dáng của mình bây giờ buồn cười thế nào.”
Tông Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cầm khăn mặt qua lau chân cho cô.
Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu nhìn anh: “Giận rồi à?”
Nếu không thì tại sao lại không nói chuyện?
Đột nhiên Tông Cảnh Hạo nhét khăn mặt vào một bên, đưa hai tay bắt lấy mắt cá chân của cô rồi lấn người đè xuống. Lâm Tân Ngôn giãy giụa thấp giọng nói: “Anh làm gì đó? Hai đứa bé còn ở đây, anh đừng đánh thức bọn chúng.”
Bỗng nhiên anh nhíu mày thấp giọng nói: “Em kêu nhỏ một tiếng thì hai đứa sẽ không tỉnh đâu.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Sao anh có thể càng ngày càng không biết xấu hổ thế này chứ?” Lâm Tân Ngôn giãy giụa càng nhiều, cô thật sự sợ anh tinh trùng lên não làm ra hành vi gì đó không nên làm ngay trước mặt trẻ con.
Tông Cảnh Hạo cong đầu gối, dùng chân kẹp chân cô để cô không thể động đậy. Hiện tại đầu óc anh rất tỉnh táo, dù cho không thể kiềm chế được với cô thì cũng sẽ không làm ra hành vi gì không phù hợp trước mặt trẻ con.
Anh lẳng lặng nhìn Lâm Tân Ngôn, tuổi của cô không lớn lắm nhưng trên khuôn mặt thanh tú lại lộ ra vẻ trẻ con nên trông cô còn nhỏ hơn tuổi thật, anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như sứ: “Ngôn Ngôn, anh không thích tâm tư của anh ta đối với em.”
Anh không thể nào rộng lượng được với người mơ ước bà xã của mình.
“Anh chỉ là một người bình thường nên người phụ nữ của anh chỉ có thể thuộc về mỗi mình anh, có nằm mơ cũng không được.”
Lâm Tân Ngôn hiểu, bình tĩnh suy nghĩ thì trong lòng cô cũng sẽ không vui nếu có người có tâm tư như vậy với Tông Cảnh Hạo.
“Vì em biết nên em chỉ yêu anh, còn đối với anh ta chỉ là xã giao bình thường mà thôi.” Lâm Tân Ngôn tỏ rõ lòng mình. Có đôi khi trong lòng người đàn ông này chỉ nhỏ như một mũi kim nên cô vẫn phải giải thích cho anh nghe tránh để anh lại suy nghĩ nhiều.
Đột nhiên Lâm Tân Ngôn cười rộ lên: “Ở chung với anh càng lâu thì em lại phát hiện bên trong và bên ngoài của anh hoàn toàn khác nhau.”
“Hả? Thể hiện ra ở đâu? Em nói nghe xem nào.” Tông Cảnh Hạo có chút hăng hái, dịch cơ thể cô ra để tránh đè lên bụng cô rồi mới nghiêng người nằm xuống.
Lâm Tân Ngôn nói: “Anh thả chân em ra trước đi đã.”
Tông Cảnh Hạo không thả: “Em nói trước đi.”
Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu sang chỗ khác: “Anh là tên vô lại, những nhân viên kia của anh đã từng nhìn thấy anh như thế này chưa?”
“Tôi chỉ tỏ ra vô lại trước mặt vợ của tôi thôi, bọn họ không có tư cách nhìn thấy.” Anh nói năng hùng hồn, hoàn toàn không cảm thấy có gì là không đúng cả.
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Ồ.” Cô cảm thán một tiếng: “Quả nhiên anh là một người bình thường.”
Tông Cảnh Hạo cầm tay cô: “Em sờ xem.”
Gương mặt Lâm Tân Ngôn nóng lên, trợn trừng mắt ngơ ngác nhìn anh đến nói chuyện không trôi chảy: “Anh… anh… anh đang làm gì đó?”
“Để em sờ xem cơ thể anh có nóng hay không, có phải tim anh vẫn đang đập không. Nó không phải được làm bằng sắt hay thép đâu mà nó được làm bằng máu thịt và có nhiệt độ, nó cũng không thể trốn khỏi cái chết như bao người. Cho nên nó là thế đấy, cô đừng yêu cầu nó không có thất tình lục dục giống như thần tiên.” Anh nhìn thấy gương mặt Lâm Tân Ngôn còn chưa hết đỏ thì buồn cười nói: “Có phải vừa rồi em đang nghĩ bậy bạ gì không?”
Lâm Tân Ngôn ho khẽ một tiếng, cố giả bộ trấn định nói: “Không có.”
Cô không hiểu sai.
Thật sự không có!
Cho dù có cũng không thể thừa nhận.
Ở trước mặt người đàn ông này thì cô đã sớm không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào nữa rồi.
Cô hoàn toàn bị đi lệch rồi.
“Có câu tục ngữ thế nào nhỉ? Gần mực thì đen gần đèn thì sáng đúng không ta?”
“Cô đang nói tôi à?” Anh khẽ nhướng mày lên.
“Hai người đang nói gì thế?” Tông Ngôn Hi mơ màng dụi mắt, rõ ràng mắt của cô bé vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng trong phòng.
“Không nói gì cả, con hãy ngủ đi.” Lâm Tân Ngôn vội vàng ôm cô bé rồi nhẹ nhàng vỗ lưng.
“Mẹ nói ngày mai mẹ sẽ dẫn con đến cửa hàng thú cưng đấy, không được quên đâu.” Đi đến cửa hàng thú cưng đã trở thành chuyện quan trọng trong lòng cô bé rồi.
Người còn chưa tỉnh táo mà đã không quên nhắc nhở.
Lâm Tân Ngôn dỗ dành cô bé: “Được rồi, ngày mai mẹ dẫn con đi, bây giờ thì mau đi ngủ đi.”
“Đã rất lâu rồi mẹ không ôm con ngủ, cái ôm này vẫn ấm áp như trước.” Cô bé co lại trong lòng cô rầu rĩ nói.
Lâm Tân Ngôn không khỏi áy náy. Sau khi cô dẫn bọn chúng đến thành phố C thì đã vội vàng cho bọn chúng đi học mẫu giáo, còn cô cũng vội vàng thành lập Vân Chi Tú để sợi Hương Vân* đi vào tầm mắt mọi người lần nữa, đúng là cô đã lơ là với hai đứa bé không ít.
*đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Trong khoảng thời gian này hai đứa bé trưởng thành hơn rất nhiều, cũng học được rất nhiều như: đi ngủ một mình, tự mặc quần áo, không cần người khác hối đánh răng rửa mặt, việc thường ngày có thể tự chăm sóc mình.
“Sau này mẹ sẽ dành thời gian để chăm sóc các con.” Lâm Tân Ngôn cúi đầu hôn vào thái dương của con gái.
Tông Cảnh Hạo tắt đèn rồi nằm xuống ôm Lâm Tân Ngôn từ sau lưng: “Ngày mai tôi đi với cô.”
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng, không suy nghĩ về vấn đề thời gian nữa để tránh làm đứa trẻ không vui.
Buổi sáng Lâm Tân Ngôn dậy rất sớm, dù sao trong nhà có khách nên cô không thể không biết lễ phép được.
Diêu Thanh Thanh cũng dậy rất sớm, Lâm Tân Ngôn đang đi xuống lầu thì nhìn thấy cô ta bước ra từ phòng của Tần Nhã, vì vậy ngạc nhiên hỏi: “Không phải cô ngủ ở phòng này sao?”
Cô chỉ vào phòng của hai đứa bé.
“Đúng là em ngủ ở phòng đó.” Diêu Thanh Thanh nói: “Nhưng em nghe thấy cô ấy gọi vú Vu mà vú Vu lại đang bận bịu làm đồ ăn sáng nên em mới vào, chân của cô ấy đi không tiện, đi toilet cũng cần người đỡ nên em đã giúp cô ấy.”
Lâm Tân Ngôn đã hiểu nên đi xuống cầu thang cười hỏi: “Tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Diêu Thanh Thanh nói: “Đêm qua ngủ thiếp đi đến hơn năm giờ mới tỉnh lại nên không ngủ được nữa.”
Lâm Tân Ngôn biết trong lòng cô ta vẫn còn phiền muộn mới mất ngủ, cô duỗi tay nắm vai cô ta coi như an ủi.
“Sao chân của cô ấy lại bị thương vậy chị?” Diêu Thanh Thanh chỉ Tần Nhã.
Lâm Tân Ngôn mấp máy môi, thật ra chuyện này không nên nói cho Diêu Thanh Thanh biết, dù sao lòng dạ cô ta đơn thuần cũng chưa từng thấy lòng người hiểm ác.
Nhưng nhà họ Diêu và nhà họ Cố có quan hệ thân thích, cô không biết rõ quan hệ giữa hai nhà thế nào nhưng cô muốn thông qua Diêu Thanh Thanh để bà Diêu biết Cố Bắc là một người không có đạo đức và không có chừng mực, phải nên cách xa ra.
“Cô còn nhớ Bạch Dận Ninh nhờ cô dẫn một người tới không?”
Diêu Thanh Thanh thành thật gật đầu: “Nhớ chứ.”
“Chúng tôi muốn bắt gã ta cũng là vì gã ta đã làm rất nhiều chuyện xấu.” Lâm Tân Ngôn không nói tỉ mỉ, chỉ kể lại đơn giản để Diêu Thanh Thanh nghe hiểu.
Diêu Thanh Thanh nghe hiểu. Cô gái kia bị thương do người đàn ông mình dẫn đến gây ra cho nên chị muốn bắt người đàn ông đó lại.
“Em thấy chờ đám Dận Ninh về, chúng ta còn có cơ hội bắt gã ta lại. Mặc dù em rất ghét kẻ xấu xa nhưng em không thể không để ý đến an toàn của Dận Ninh, rất xin lỗi chị.”
“Đồ ngốc, chuyện này liên quan gì đến cô chứ, không phải lỗi của cô. Theo lời cô nói thì chúng ta vẫn còn có cơ hội bắt được gã ta, thiện ác rồi cũng có quả báo, chưa có là do chưa đến lúc thôi.”
Bà Diêu đã tới đón con gái từ sớm, Lâm Tân Ngôn vốn định để cô ta ăn sáng xong thì bảo tài xế đưa cô ta về.
“Chúng tôi định đến đồn công an sớm một chút.” Bà Diêu cũng đã một đêm không ngủ ngon vì lo lắng cho Bạch Dận Ninh.
“Em đi nhé chị.” Diêu Thanh Thanh vẫy tay với Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn nói được.
Diêu Thanh Thanh khom người ngồi vào trong xe, bà Diêu tỏ vẻ cảm ơn nói với Lâm Tân Ngôn: “Cảm ơn cô đã chăm sóc con gái tôi.”
“Cô ấy rất tốt, tôi cũng không chăm sóc cô ấy gì cả.” Lâm Tân Ngôn nói.
“Người khác đều cảm thấy nó không thông minh nên rất ít bạn bè và cũng có rất ít người muốn ở chung với nó, ngoại trừ Dận Ninh ra thì cô là người đầu tiên.” Trong lòng bà Diêu vô cùng biết ơn Lâm Tân Ngôn vì cô đã không xem thường con gái mình.
Con gái bà ta luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh thường khiến trong lòng bà ta cảm thấy rất khó chịu.
“Chúng tôi đi trước, sau này có cơ hội hãy đến nhà chúng tôi làm khách.” Bà Diêu mời thật lòng.
Lâm Tân Ngôn cười nhẹ nói: “Được thôi.”
Bà Diêu lên xe rồi vẫy tay với Lâm Tân Ngôn qua cửa sổ, sau đó bảo tài xế lái xe đi.
Buổi sáng trên đường không có nhiều xe nên xe chạy rất thông thoáng, không bao lâu sau đã đến đồn công an.
Thẩm Bồi Xuyên giao Lão Tứ cho bà Diêu đúng hẹn.
Cả người Lão Tứ đều là máu nhưng không nhìn ra bị thương ở đâu, gã ta thấy có người tới nên vội vàng lôi kéo bà Diêu: “Bà mau cứu tôi đi.”
Diêu Thanh Thanh đẩy Lão Tứ ra bảo tài xế ném gã ta vào trong xe.
Bà Diêu ngạc nhiên nhìn con gái, bình thường con gái rất yếu đuối nhưng sao hôm nay lại biến thành thế này?
“Thanh Thanh, con…”
“Mẹ, mẹ biết đây là loại người gì không?”

...