...
Chương 75, Không được dụ dỗ
Căn nhà vốn không hề lớn, nhưng trang trí lại rất ấm áp, trong nhà ăn đặt một cái bàn ăn hình chữ nhật, đang có một nhà bốn người ngồi ở đó.
Bởi vì Trang Tử Khâm không đồng ý việc Lâm Tân Ngôn về nước, nếu như về thì phải đồng ý ở bên Hà Thuỵ Trạch, cho nên đã khiến cho không khí trên bàn ăn rất ngột ngạt.
Chỉ có Lâm Nhuỵ Hi ngây thơ không biết gì hết đang ngồi trong lòng Lâm Tân Ngôn muốn cô đút cơm cho mình ăn.
“Mẹ ơi, con muốn ăn bánh ga-tô.” Lâm Nhuỵ Hi đưa ngón tay chỉ về phía bánh ga-tô trứng gà được hấp giống như nước đậu phụ non mịn.
Lâm Tân Ngôn dùng muỗng múc rồi đút vào trong miệng cô bé.
Còn Lâm Hi Thần thì giống như người lớn đang có chuyện buồn phiền, cậu bé nhìn em gái vô tư thì than thở một hơi.
Lâm Tân Ngôn gắp thức ăn cho cậu bé, “Trẻ con thì không được chau mày.”
“Hazz.” Lâm Hi Thần lại than thở một hơi.
Đứa bé này, tại sao càng nói nó thì nó càng than thở nhiều hơn vậy?
“Lâm Hi Thần, chú ý thái độ của con.” Tuy Lâm Tân Ngôn đang nói lời nói trách mắng, nhưng lại không có biểu cảm nghiêm túc, cô vẫn không nỡ mắng cậu bé hoặc nói lời nặng với cậu bé.
“Mẹ còn có tâm trạng ăn cơm sao?” Lâm Hi Thần tạt cho cô một gáo nước lạnh vào đầu.
“Mẹ không thuyết phục bà ngoại, vậy còn công việc phải làm thì sao?” Lâm Hi Thần còn lo lắng hơn Lâm Tân Ngôn.
“Trẻ con không cần lo lắng chuyện của người lớn, ăn cho tốt và học cho tốt mới là chuyện con nên làm.” Trang Tử Khâm múc cho cậu bé một bát canh, “Ăn cơm của cháu, không cho phép cháu tham gia vào chuyện của người lớn.”
Lâm Hi Thần không tán thành, “Con cũng là một phần tử của nhà này, đương nhiên cũng có quyền được nói chuyện, bà ngoại, mẹ, chúng ta giơ tay biểu quyết đi, ai có số lượng cánh tay giơ lên ít hơn thì phải chịu thua.”
“Ôi, đứa bé này, học theo ai vậy, cứ nói từng đạo lý lớn một.” Trang Tử Khâm không biết nên khóc hay nên cười.
Thằng bé này người không lớn, nhưng lại có nhiều cách làm.
“Giơ tay biểu quyết.” Lâm Hi Thần lặp lại một lần, hơn nữa thái độ của cậu bé rất kiên quyết.
“Con muốn trở về như vậy sao?” Lâm Tân Ngôn cảm nhận được ý nghĩ của con trai cô, cậu bé dường như đặc biệt muốn quay về.
Cô tưởng rằng bọn trẻ sống ở đây sớm đã quen rồi, sẽ không muốn thay đổi địa điểm, thái độ của Lâm Hi Thần khiến cô cảm thấy bất ngờ.
“Quê của mẹ, cũng là quê của con, con chỉ muốn xem quê của mẹ như thế nào thôi.” Lâm Hi Thần nghiêm túc nói.
Tuy Lâm Tân Ngôn muốn đồng ý, nhưng cô lại kiêng dè cảm nhận của Trang Tử Khâm, cho nên cô không đồng ý.
Lâm Hi Thân rất thông minh, cậu bé biết Lâm Tân Ngôn tôn trọng Trang Tử Khâm, chuyện này vẫn phải do Trang Tử Khâm nói ra mới được.
Cậu bé đặt thìa xuống, chạy đến bên cạnh Trang Tử Khâm, kéo lấy tay áo bà, hơi lay vào người bà, “Bà ngoại, bà ngoại tốt của con, bà đồng ý đi.”
Trang Tử Khâm không đồng ý.
Lâm Hi Thần tiếp tục làm nũng, cậu bé dùng giọng nói mềm mại của mình, cầu xin nói, “Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại tốt của con.”
“Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại tốt của con.” Nghe thấy anh trai gọi nên Lâm Nhuỵ Hi cũng gọi theo.
Giọng nói của Lâm Hi Thần mềm mại, còn giọng nói của Lâm Nhuỵ Hi thì vừa mềm mại vừa có sự non nớt của trẻ sơ sinh, vô vùng ngọt ngào.
Từng tiếng gọi khiến trái tim Trang Tử Khâm đều mềm nhũn ra.
Nếu còn không đồng ý nữa thì bà sẽ có lỗi với hai đứa trẻ này.
Thế là bà nói, “Chúng ta giơ tay biểu quyết.”
Lâm Hi Thần giơ tay lên trước, “Đồng ý trở về nước thì giơ tay.”
“Mẹ ơi.” Lâm Tân Ngôn không cử động, Lâm Hi Thần nháy mắt với Lâm Tân Ngôn, nhìn thấy Trang Tử Khâm không có dấu hiệu tức giận thì Lâm Tân Ngôn mới giơ tay lên.
“Tiểu Hi—-“
“Không được dụ dỗ.” Trang Tử Khâm cắt ngang Lâm Hi Thần.
Lâm Hi Thần bĩu môi, nhìn em gái rồi vẫy vẫy cái tay đang giơ lên.
Lâm Nhuỵ Hi thấy thú vị, mẹ và anh trai đều giơ tay lên, nên cô bé cũng giơ tay.
Tỉ số là 3:1
Trang Tử Khâm thua rồi.
Bà không tức giận, chỉ buồn phiền nói, “Thật không biết đây là đúng hay là sai.”
“Bà ngoại không cần lo lắng, con sẽ bảo vệ mẹ con.” Lâm Hi Thần vỗ lên ngực đảm bảo nói.
Trang Tử Khâm xoa tóc cháu ngoại, bà than thở một hơi sâu, dù sao cũng chỉ là một đứa bé thì biết cái gì chứ.
Nhưng sự hiếu thảo này thì lại rất đáng quý, “Mẹ con không uổng công bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để sinh ra các con.”
Lâm Hi Thần chớp chớp mắt, cậu bé cũng từng nghe cậu nói, mẹ vì sinh cậu bé và em gái mà đã chịu rất nhiều đau khổ.
“Con sẽ không để người khác bắt nạt mẹ con.” Lâm Hi Thần giống như hạ quyết tâm gì vậy, nói rất kiên định.
Trang Tử Khâm kinh ngạc phát hiện ra bà đã nói quá nhiều, dù sao cũng là một đứa bé, bà ôm cậu bé lên, để cậu bé ngồi lên đùi mình, “Tiểu Hi là nam tử hán của nhà chúng ta.”
“Đây là điều hiển nhiên.” Lâm Hi Thần ưỡn ngực lên, kiêu ngạo nói.
Thuyết phục được Trang Tử Khâm, không khí trên bàn ăn cũng thoải mái hơn nhiều, Lâm Nhuỵ Hi ngủ gật gù trong lòng Lâm Tân Ngôn, cái đầu nhỏ của cô bé lâu lâu lại chúi xuống dưới, Lâm Tân Ngôn ôm cô bé rời khỏi bàn ăn, cô bé dường như cảm nhận được Lâm Tân Ngôn muốn đi nên đã mở mắt ra, “Con muốn ăn cơm.”
“….”
Đứa bé này đã buồn ngủ đến như vậy mà vẫn không quên ăn.
Lâm Tân Ngôn chỉ có thể trở lại chỗ ngồi, cô bé ăn mấy miếng rồi ngủ thiếp đi.
Trang Tử Khâm bảo Lâm Tân Ngôn dẫn còn đi nghỉ ngơi để bà dọn dẹp bàn ăn cho.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, Lâm Nhuỵ Hi còn chưa tắm, đợi lát nữa tắm khiến cô bé tỉnh lại thì lại làm ầm lên, cô chăm nó thì vẫn tốt hơn.
Lâm Nhuỵ Hi chắc là ban ngày chưa ngủ nên ngủ rất say, Lâm Tân Ngôn rửa mặt, tay và chân cho cô bé, nhưng cô bé không có một chút dấu hiệu nào là tỉnh lại.
Lâm Hi Thần cảm thán nói, “Mẹ, con thấy em gái chắc phải cầm tinh con lợn mới đúng.”
Có thể ăn, có thể ngủ.
Lâm Tân Ngôn liếc cậu bé, “Con ăn nói kiểu gì vậy? Em gái mà cầm tinh con lợn thì con là gì? Đừng quên các con là anh em ruột cùng một mẹ.”
Lâm Hi Thần ngồi ở đầu giường lấy máy tính bảng ra, chơi một trò chơi gọi là chiếc hộp thông minh, cậu bé cúi đầu xuống, “Con cầm tinh con rắn, thầy giáo nói, rắn là động vật máu lạnh.”
Lâm Tân Ngôn quay đầu lại thì nhìn thấy góc nghiêng đẹp đẽ của con trai mình, lông mi cong vút, cậu bé đang cúi đầu nghiêm túc chơi trò chơi, trong lòng cô vô cùng cảm ơn thầy giáo của con mình.
Chính là do thầy đã dạy Lâm Hi Thần những điều rất trưởng thành.
Có những thứ vốn không phải là ở độ tuổi của cậu bé nên học.
“Con rất thích thầy giáo của con sao?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Lâm Hi Thần không do dự trả lời.
Lâm Tân Ngôn xoa xoa đầu thằng bé.
Lúc này điện thoại cô đặt trên tủ đầu giường reo lên, Lâm Hi Thần ngồi gần điện thoại nhất nên cầm điện thoại lên đưa cho Lâm Tân Ngôn, “Mẹ ơi, mẹ có điện thoại ạ.”
Lâm Tân Ngôn đưa tay ra nhận lấy, trên màn hình hiển thị số của LEO.
Có thể hiển thị số này chỉ có phu nhân Wiliam, số điện thoại ký hiệu.
Lúc đầu phu nhân Wiliam đối với Lâm Tân Ngôn cũng được coi là có tình tri ngộ.
Tuy cô lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng cô lại không có kinh nghiệm thực tế, dựa vào địa vị của LEO thì sẽ không nhận người mới như cô.
Phu nhân Wiliam nói khi nhìn cô thì bà có cảm giác nhìn thấy mình lúc trẻ nên bà đã giữ cô lại làm việc.
Cũng là vì vậy mà cô mới có cơ hội đi đến ngày hôm nay.
Cô rất tôn trọng phu nhân Wiliam.
“Tôi đã sắp xếp cho Tần Nhã về trước, cô ta sẽ sắp xếp xong tất cả mọi thứ bên đó, cô trực tiếp trở về là được.”
Lâm Tân Ngôn, “Tôi biết rồi.”
Lâm Tân Ngôn đắp chăn cho con gái xong thì đi đến trước cửa sổ, cô nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một khoảng tối đen không nhìn thấy gì hết.
Trái tim cô lại dần dần trở nên rõ ràng.
Giống như Tông Cảnh Hạo nói, nếu cô đã buông bỏ được thì còn sợ cái gì.
Cô ưỡn thẳng lưng, bây giờ cô có sự nghiệp của mình, hai đứa con cũng trưởng thành rồi, bệnh tình của Trang Tử Khâm cũng kiểm soát được rồi, mọi thứ đã đi vào nề nếp, đến đâu sống thì chẳng giống nhau.
“Lâm, có phải cô căm hận tôi không?” Phu nhân Wiliam trầm mặc rất lâu mới lên tiếng hỏi.
“Không có.” Lâm Tân Ngôn thẳng thắn trả lời.
Cô chưa từng cảm thấy không hài lòng, lúc đầu chỉ không hiểu tại sao bà lại phá lệ, sau khi biết được câu chuyện của bà và ông Wiliam.
Thì cô càng không thấy không hài lòng.
Phu nhân Wiliam than thở một hơi, giống như có điều gì muốn nói, nhưng lại không nói ra liền cúp điện thoại.
...