Chương 414


...

Chương 414: Em nhìn thấy cái gì chưa
Lâm Tân Ngôn không chịu nổi nữa!
“Anh ra ngoài!”
Tông Cảnh Hạo nghiêng đầu nhìn cô: “Cáu rồi à?”
Lâm Tân Ngôn trừng mắt nhìn anh.
Anh cười: “Em giúp anh cởi, anh cũng muốn.”

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Lâm Tân Ngôn: “……”
Sao có thể mặt dày đến mức độ này chứ?
Lâm Tân Ngôn cố ý ôm bụng: “Anh cố ý chọc tức em đúng không?”
Tông Cảnh Hạo lập tức thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc hỏi: “Khó chịu sao?”
Giọng nói Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng, dáng vẻ yếu ớt không thoải mái: “Ừm, em khó chịu, đều do anh chọc tức, anh còn làm loạn nữa, em sẽ tức giận thật đấy.”
Tông Cảnh Hạo biết cô ngượng ngùng, không tiếp tục trêu chọc cô nữa, đi ra ngoài đóng cửa lại, không yên tâm dặn dò: “Anh đứng ngoài cửa, xong thì gọi anh.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Tông Cảnh Hạo đóng cửa lại, vẻ dễ chịu trên mặt cũng không còn, trước mặt Lâm Tân Ngôn anh giấu kín cảm xúc của mình, chỉ là không muốn để cô suy nghĩ nhiều.
Anh rút điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Bồi Xuyên, dặn anh ấy sắp xếp cho Trang Tử Khâm ở bệnh viện này, như vậy anh có thể thuận tiện thăm nom chăm sóc, Lâm Tân Ngôn bây giờ không thể xuống giường, cũng sẽ không bắt gặp được.
Anh chắc chắn rằng Lâm Tân Ngôn sẽ không biết được chuyện này.
Hơn nữa đây là bệnh viện tốt nhất trong nước, đưa đến bệnh viện khác anh cũng không yên tâm.
Rất nhanh sau đó có tin nhắn gửi lại, Thẩm Bồi Xuyên nhắn lại một chữ “Được”.
Lâm Tân Ngôn rửa tay xong, bước tới mở cửa ra, đúng lúc thấy Tông Cảnh Hạo đang xem điện thoại.
“Xem cái gì vậy?” Lâm Tân Ngôn nhìn vào điện thoại của anh.
Tông Cảnh Hạo cất điện thoại đi, bình tĩnh nói: “Xem tin tức thôi.”
Lâm Tân Ngôn có chút nghi ngờ anh: “Thật sao?”
Tông Cảnh Hạo đưa điện thoại cho cô, cười nói: “Hay là, em thử kiểm tra xem, trong này có phụ nữ nào không?”
Lâm Tân Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Anh thích tìm thì tìm.”
Tông Cảnh Hạo biết cô sẽ không xem, nên mới đưa đến trước mặt cô: “Không xem thật sao? Trong này có lẽ thực sự có phụ nữ đó, bác sĩ nói, chúng ta ba tháng này không được sinh hoạt vợ chồng, anh sợ là anh chịu không nổi.”
Lâm Tân Ngôn: “……..”
“Anh tìm phụ nữ, thì em đi tìm đàn ông…..”
“Em dám!”
Lâm Tân Ngôn vẫn chưa nói hết lời, thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Tông Cảnh Hạo cắt ngang.
Tông Cảnh Hạo bế cô lên, giả vờ hung dữ: “Em dám tìm đàn ông, anh đánh gãy chân em.”
Lâm Tân Ngôn lẩm bẩm: “Là anh muốn tìm phụ nữ trước mà.”
Mấy lời lầm bầm của cô Tông Cảnh Hạo không nghe thấy, lúc đặt cô lên giường, anh hỏi: “Em nói cái gì?”
Lâm Tân Ngôn lập tức đổi giọng: “Em nói, em không dám.”
Tông Cảnh Hạo mỉm cười, hôn lên má cô: “Như vậy mới ngoan, đang mang thai thì đi đâu tìm đàn ông được chứ, hơn nữa, đi đâu để tìm được người đàn ông tốt như anh?”
Lâm Tân Ngôn trong lòng phẫn nộ, con người này thật là phách lối, quan viên có thể phóng hóa, còn dân đen lại không được đốt đèn.
Tông Cảnh Hạo nhìn đồng hồ, cũng sắp sáu giờ rồi: “Đói rồi chứ?”
Lâm Tân Ngôn nằm trên giường, xoay qua xoay lại tìm một tư thế thoải mái: “Anh ăn cơm ở đây sao?”
Tông Cảnh Hạo nghĩ một lúc: “Ừm.”
“Ừm, đói rồi.” Lâm Tân Ngôn nói, cô sợ muộn rồi Tông Cảnh Hạo phải đi, lo lắng anh sẽ không ăn uống gì mà đi, như sáng sớm nay vậy, không nghe điện thoại thì cũng xem tin tức, có thể thấy anh rất bận rộn.
Tông Cảnh Hạo xoay người mở cửa chuẩn bị đi gọi vú Vu, nhưng vừa mở cửa, thì vú Vu đã mang hộp cơm tới chuẩn bị gõ cửa.
Sáng sớm mới ba giờ bà ấy đã dậy, trở về làm cơm đưa đến.
“Tôi đến đưa cơm cho hai người, còn mang thêm cho cậu bộ đồ để thay.”
Vú Vu mỉm cười, một tay cầm hộp cơm, một tay xách túi giấy đựng quần áo.
Bộ quần áo Tông Cảnh Hạo mặc hôm qua vẫn là bộ từ hôm trước, vẫn chưa thay, trước đây anh chưa bao giờ mặc quần áo nhăn nhúm đến như vậy.
“Trong phòng tắm có nước nóng, anh đi tắm đi.” Lâm Tân Ngôn nói, cô cũng nhìn ra Tông Cảnh Hạo hai ngày nay chưa được nghỉ ngơi, thậm chí còn không thể tắm rửa cho mình.
Tông Cảnh Hạo xoay người qua để vú Vu đi vào, anh nhận lấy túi quần áo từ tay vú Vu, lúc chuẩn bị xoay người đi vào phòng tắm, đột nhiên, anh khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Em ăn trước đi, không cần đợi anh.”
Lâm Tân Ngôn nói đói rồi, nên anh sợ cô chờ anh rồi bị đói.
“Em biết rồi.” Lâm Tân Ngôn xua tay.
Vú Vu bày thức ăn lên bàn, hỏi Lâm Tân Ngôn: “Bây giờ ăn chứ?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Đợi anh ấy cùng ăn.”
Vú Vu mỉm cười, cảm thấy bây giờ họ càng ngày càng có dáng vẻ vợ chồng, đều nghĩ cho đối phương, bà ấy mượn cớ nói: “Tôi đi xem xem bác sĩ bao giờ đến kiểm tra.”
Nói xong liền rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn nhìn cánh cửa đóng lại, khẽ mỉm cười, bác sĩ đến kiểm tra thì đã có thời gian quy định rồi, đâu cần bà ấy phải đi xem chứ, rõ ràng là mượn cớ ra ngoài, cũng biết rõ là bà ấy cố ý làm như vậy để dành lại không gian riêng cho hai người họ.
Phòng bệnh rất rộng, trong nhà vệ sinh có vòi hoa sen, trước cửa sổ có ghế sofa, cạnh tường có tủ quần áo và bàn, sinh hoạt rất thuận tiện, nhưng lại có mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
May là cô cũng không ác cảm với mùi này.
Tắm xong, Tông Cảnh Hạo quấn một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, anh chỉ quấn nửa người dưới, để lộ phần trên, vừa lau tóc vừa bước đến.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh: “Sao không mặc đồ vào?”
Cứ như vậy mà đi ra, chỗ này là bệnh viện chứ đâu phải nhà.
Tông Cảnh Hạo nghe thấy vú Vu đã rời đi, nên mới không mặc đồ, hơn nữa ở đây cũng không giống ở nhà, phòng tắm có chỗ ngăn cách ướt và khô, phòng tắm ở đây quá nhỏ, ở trong đó khá bất tiện.
Tông Cảnh Hạo bước đến khóa cửa lại, rồi liếc nhìn cô một cái: “Em nhìn thấy cái gì chưa?”
Lâm Tân Ngôn biết anh lại sắp nói lời sằng bậy, trừng mắt nhìn anh: “Không biết xấu hổ.”
Tông Cảnh Hạo khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn nói: “Anh biết xấu hổ thì làm sao em có thai được chứ?”
Lâm Tân Ngôn: “……..”
“Em cũng đâu phải chưa từng thấy qua.” Tông Cảnh Hạo cởi khăn tắm trước mặt cô, mặc quần áo trước mặt cô không chút ngượng ngùng.
Lâm Tân Ngôn che mặt lại, biết rõ bản thân không nói lại anh, nên cũng không lên tiếng nữa.
Vài phút sau, Tông Cảnh Hạo cài nút áo vest, nói một tiếng: “Đừng che nữa, mặc xong rồi.”
Lâm Tân Ngôn bỏ tay xuống, anh không lừa cô.
Tông Cảnh Hạo bê thức ăn mà vú Vu đem tới đến đặt lên bàn ăn ở trên giường.
Cháo tôm và sủi cảo hấp rau củ, trứng chiên và bông cải xanh, còn có một vài món nhỏ ăn kèm.
Rất thanh đạm, không thêm chút gia vị nào, đều là hương vị vốn có của các nguyên liệu.
Rất hợp với khẩu vị của Lâm Tân Ngôn, đặc biệt là món cháo tôm, mùi vị rất ngon.
Một bát cháo cô ăn hết rất nhanh, Tông Cảnh Hạo đưa đồ ăn của mình tới cho cô: “Ăn nhiều một chút.”
Vú Vu không làm đồ ăn riêng cho Tông Cảnh Hạo, chỉ làm thêm một phần theo thực đơn của Lâm Tân Ngôn, tối qua muộn như vậy anh mới trở về, nên vú Vu nghĩ rằng buổi sáng anh nhất định sẽ ở lại ăn sáng cùng Lâm Tân Ngôn, vì vậy mới chuẩn bị hai phần để đem tới.
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn anh: “Ngon lắm đó, anh không ăn sao?”
“Anh không thích.” Anh đút một miếng bông cải xanh vào miệng.
Lâm Tân Ngôn mỉm cười, đưa cháo đến cho Tông Cảnh Hạo, cô đã ăn hết một nửa, cô chỉ có thể ăn nhiều đến như vậy thôi, dù có ngon đến đâu thì cũng không thể ăn hết hai bát được.
Phần còn lại cô đẩy đến trước mặt Tông Cảnh Hạo: “Em không ăn hết được.”
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn bát cháo bị ăn dở, khẽ nhíu mày.
“Anh chê em sao?”

...