...
Chương 211: Thông cảm cho người cùng cảnh ngộ
Cô sửa sang lại, sau đó đi xuống lầu thì thấy Văn Nhàn đang đứng một mình trong phòng khách.
Bước chân cô hơi chần chừ, cô không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
Suy cho cùng, người đàn ông tối qua cũng là chồng của cô ấy.
Cô không biết mối quan hệ giữa vợ chồng họ thế nào, nhưng cô cảm thấy người đàn ông đó vẫn rất quan tâm cô ấy.
Văn Nhàn dời mắt lại, vừa xoay người đã thấy người phụ nữ đứng trên đầu cầu thang tầng hai.
Cô ấy sửng sốt, không biết Trình Dục Tú đứng đó từ khi nào và có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Tông Khải Phong hay không?
“Cô đã đứng đó từ lúc nào?” Văn Nhàn khẽ nhíu mày.
Trình Dục Tú đi xuống: “Tôi vừa xuống.”
Văn Nhàn gật đầu: “Tới ăn cơm đi.”
Trình Dục Tú cũng không muốn ở gần cô ấy, bởi vì luôn cảm thấy không được tự nhiên: “Khi nào tôi được về?”
Văn Nhàn nhìn cô vài giây, rồi thản nhiên đáp: “Sau này cô ở lại đây.”
“Gì cơ?” Trình Dục Tú không bình tĩnh nữa, phải đối mặt với vợ chồng họ mọi lúc ư?
Vậy thì cô là gì?
Thê thiếp giống ngày xưa à?
Lòng cô dập dờn như sóng, mối quan hệ xấu hổ này thực sự khiến người ta khó chấp nhận được.
Văn Nhàn như nhìn ra suy nghĩ của cô: “Tôi sẽ về nhà mẹ trong thời gian này, cô cứ yên tâm ở đây và thay tôi chăm sóc anh ấy.”
Trình Dục Tú nhìn Văn Nhàn, cô không thể nhịn được nữa: “Tôi có thể nhìn ra chồng cô rất thích cô. Nếu cô chỉ cần đứa bé, tôi hứa với cô, tôi sẽ…”
“Cứ lo làm việc của cô.” Văn Nhàn ngắt lời cô, không muốn nghe cô thuyết giáo: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Sắc mặt của Văn Nhàn tốt hơn chút: “Tôi và chồng tôi là liên hôn gia tộc, không có tình cảm.”
Trình Dục Tú ngạc nhiên nhìn Văn Nhàn và không ngờ cô ấy sẽ đột nhiên thú nhận điều này.
Thật ra Văn Nhàn nói với Trình Dục Tú điều này là vì muốn cô yên tâm ở lại đây.
“Nhưng…”
“Món này không tệ.” Văn Nhàn đẩy cháo trứng muối thịt nạc do người hầu nấu tới trước mặt Trình Dục Tú: “Cô nếm thử đi.”
Cô ấy cố tình ngắt lời Trình Dục Tú, cũng không muốn nghe những lời kế tiếp của Trình Dục Tú.
Tông Khải Phong rất tốt với cô ấy, cô ấy biết, nhưng vấn đề tình cảm không thể ép buộc được.
Cô ấy đã có người mình yêu, không thể ở bên Tông Khải Phong.
Đây cũng là lý do tại sao cô ấy dồn hết công sức để tìm một người phụ nữ ưu tú.
Cô ấy hy vọng rằng sẽ có một người phụ nữ tốt ở bên Tông Khải Phong và chăm sóc, yêu thương anh.
Cứ như thế, Trình Dục Tú ở lại biệt thự, Văn Nhàn sắp xếp mọi thứ, bao gồm những thứ nhỏ như đồ dùng hàng ngày, tất cả đều chuẩn bị cho Trình Dục Tú.
Trong tuần Văn Nhàn ở lại biệt thự, Tông Khải Phong chưa trở về một lần nào.
Trình Dục Tú thì cũng thả lỏng hơn trong không gian không có Văn Nhàn và Tông Khải Phong.
Như thường lệ, cô đi dạo trong sân để tiêu hóa thức ăn sau bữa tối, tiện thể giết thời gian. Cô cảm thấy rất nặng nề ngột ngạt khi phải ở trong biệt thự mỗi ngày, việc duy nhất cô có thể làm là đi dạo trong sân.
Đây cũng là lúc cô thoải mái nhất.
Tối nay cũng như thường ngày, sau khi đi dạo, cô về phòng tắm rửa rồi lên giường đọc sách, đến khoảng mười một giờ đêm thì đi ngủ.
Khi cô đặt sách xuống và chuẩn bị ngủ, cô nghe thấy tiếng động ở tầng dưới. Bình thường giờ này sẽ rất yên tĩnh, ngay cả người hầu cũng đã nghỉ ngơi.
Trái tim cô nhảy lên, ai sẽ đến vào lúc này chứ?
Cô xuống giường, mở cửa phòng và đi ra ngoài nhìn xuống tầng dưới. Người hầu đang dìu Tông Khải Phong, anh mặc áo sơ mi đen, áo khoác vest mắc vẹo vọ trên vai, mặt mày đỏ bừng, rõ ràng là say rượu. Anh liếc nhìn phòng khách, giọng khàn khàn: “Cô ấy đâu rồi?”
Người hầu thành thật trả lời: “Cô chủ đã về nhà mẹ, cô ấy nói là sẽ không trở lại trong thời gian này.”
Tông Khải Phong sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Tuy ở cách xa nhưng Trình Dục Tú vẫn cảm nhận được sự cay đắng trong nụ cười của anh.
Cô đi xuống lầu và giúp người hầu đỡ anh nằm xuống ghế sofa: “Đi lấy chăn đi.”
“Vâng.” Người hầu đáp.
Trình Dục Tú vào phòng bếp pha một ly nước mật ong rồi tới đỡ anh dậy: “Uống chút nước mật ong đi, nó sẽ thoải mái hơn.”
Tông Khải Phong chậm rãi ngước mắt lên, một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mặt anh, người nọ có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo, khuôn mặt này hoàn toàn xa lạ.
“Cô là ai?” Anh dường như quên mất đêm đó.
Có thể là do say rượu nên ký ức hỗn loạn.
Mặt Trình Dục Tú lập tức tái đi, tay cũng run rẩy. Cô không biết trả lời thế nào.
Lúc này, người hầu đem chăn tới, Trình Dục Tú đưa ly nước mật ong cho người nọ: “Cô cho anh ấy uống đi.”
Người hầu vừa định cầm lấy cái ly, nó đã bị Tông Khải Phong hất đổ, ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát, tiếng “xoảng” cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
“Tôi hỏi một lần nữa, cô, cô là ai?” Tông Khải Phong loạng choạng đứng lên và nhìn chằm chằm vào mặt Trình Dục Tú.
“Anh say rồi.” Trình Dục Tú cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh. Cô nhìn người hầu: “Nơi này giao cho cô.”
Trình Dục Tú nói xong thì định rời đi, nhưng lại bị Tông Khải Phong tóm lấy cổ tay và kéo ngã xuống ghế sofa. Vì không đề phòng, cô bị choáng váng, đến khi phản ứng lại mới phát hiện Tông Khải Phong đang nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống.
Ánh mắt anh mơ hồ, mùi rượu nồng nặc như mới leo ra khỏi lu rượu phả vào mặt, Trình Dục Tú biết anh đã uống rất nhiều rượu.
Giờ đây cũng rất say.
Nỗi căng thẳng của cô mới dần ổn định lại: “Tôi là người hầu mới của nhà an, anh đã say…”
Trình Dục Tú chưa dứt lời, người đàn ông phía trên đã ngã gục đè xuống.
Anh cao và rất nặng, mặt Trình Dục Tú cũng biến sắc.
Cô cố hết sức mới có thể “trốn” ra từ dưới người anh.
Người hầu đưa chăn qua, Trình Dục Tú cầm lấy đắp lên người Tông Khải Phong.
Anh quá nặng, bây giờ còn ngủ say, cô và người hầu hợp sức lại cũng không đỡ lên lầu được, chỉ có thể để anh ngủ trên ghế sofa.
Sau khi đắp chăn cho Tông Khải Phong, Trình Dục Tú bảo người hầu đi nghỉ ngơi, còn cô thì quét dọn mảnh vỡ thủy tinh và nước mật ong đầy dưới sàn.
Người hầu gật đầu rời đi. Cô ta không biết người phụ nữ này là ai, nhưng cô chủ đã căn dặn là phải đối đãi với người phụ nữ này như chủ nhân.
Vì vậy người hầu rất nghe lời cô.
Sau khi Trình Dục Tú dọn sạch sàn nhà, trời đã quá nửa đêm, người đàn ông vốn đang ngủ say trên ghế sofa cứ lẩm bẩm: “Nước, nước…”
Trình Dục Tú lại vào phòng bếp rót một ly nước mật ong rồi đưa cho anh: “Nước đây.”
Tông Khải Phong không nhúc nhích, chỉ liên tục đòi nước. Trình Dục Tú đành phải đỡ anh dậy, sau đó đưa ly nước mật ong tới bên miệng để giúp anh uống.
Có lẽ vì môi dính nước và cảm thấy ướt át, anh cúi đầu uống.
Uống hết một ly nước mật ong, cơn miệng đắng lưỡi khô bớt đi rất nhiều. Trình Dục Tú nâng đầu Tông Khải Phong lên và muốn thả anh xuống, nhưng Tông Khải Phong lại nắm chặt tay cô không buông, đầu thì tựa vào ngực cô.
Cả người Trình Dục Tú cứng đờ, cô cúi đầu nhìn người đàn ông nhắm mắt trong lòng mình. Có lẽ anh có rất nhiều thứ, nhưng giờ phút này lại như một đứa trẻ bị vứt bỏ, cô đơn bất lực, chỉ muốn tóm lấy một người để ở bên cạnh mình.
Cho dù người đó là ai, chỉ cần có thể ở bên anh là được.
Nhìn anh, Trình Dục Tú cũng nghĩ về bản thân mình. Anh là người bị vợ vứt bỏ, cô cũng là người bị bạn trai của mình vứt bỏ.
Trong phút chốc, Trình Dục Tú cảm thấy cả hai khá là đồng bệnh tương lân.
Sau đó Tông Khải Phong ngủ thiếp đi, Trình Dục Tú cũng thả lỏng người. Cô khom người đặt ly nước lên côn.
Để không đánh thức người đàn ông trong ngực mình, cô không nhúc nhích, bản thân cô cũng ngủ từ lúc nào chẳng hay. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện…
...