...
Chương 263: Cô cảm thấy tôi rất tàn nhẫn sao
Diêu Bân sững người, anh ta nhìn về phía Bạch Dận Ninh: “Anh, đây, đây, đây là ý gì?”
Bạch Dận Ninh nhíu mày cười: “Cậu có vẻ rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, cũng hay là tôi cũng có sở thích này.”
“Anh!” Diêu Bân chỉ tay vào Bạch Dận Ninh: “Anh lừa tôi!”
Bạch Dận Ninh cười lớn, vừa ngạo mạn vừa hung ác: “Tôi có nói là tôi không động tay sao?”
Có người ghé vào tai Diêu Bân nhắc nhở: “Hình như là anh ta không nói.”
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Diêu Bân cảm thấy nhục nhã khi bị người ta chơi đùa, anh ta liền đá người vừa nói, tức giận quát lên: “Việc của tao, từ khi nào cần đến mày chỉ bảo?!”
“Diêu Bân mày điên rồi sao?” Người vừa bị đá cúi xuống ôm bụng, nhìn chằm chằm anh ta.
“Tao đây phải sợ ai?” Khuôn mặt Diêu Bân trông vô cùng đáng sợ, rút con dao găm từ thắt lưng ra, đâm về hướng Bạch Dận Ninh.
Người của đối thủ cũng không hiền lành gì, anh ta vừa cử động liền bị nắm lấy cổ tay, vặn ngược lại, con dao rơi xuống đất.
Bạch Dận Ninh là muốn sử dụng pháp luật để trừng phạt những kẻ bắt nạt Diêu Thanh Thanh, nhưng trước đó, anh ta cũng muốn để cho Diêu Bân chịu đau đớn một chút.
“Các ngươi tùy ý hành xử, miễn là không chết người, còn lại mọi thứ tôi chịu.”
Có câu nói này của Bạch Dận Ninh, những người đó cũng không kiêng dè gì nữa, rút gậy đánh bóng chày ra, nhắm vào đám người mà Diêu Bân đem đến đánh một trận tơi bời, không phải đám người mà Diêu Bân đem đến không muốn đánh trả, mà là người của Bạch Dận Ninh quá đông, mấy người đánh một người, căn bản không còn đường nào để đánh trả.
Trận “chiến tranh” này phía Bạch Dận Ninh chiếm ưu thế hơn, khiến cho đám người của Diêu Bân phải cầu xin tha mạng.
Trong đám “quỷ khóc ma kêu” đó có người cầu xin: “Các người đừng đánh nữa, chúng tôi không dám nữa đâu.”
Bọn chúng bị đánh cho nằm la liệt dưới đất ôm đầu, cuộn tròn như con nhím.
“Chính là chính là, chúng tôi không phải cố ý đến gây sự đâu, tại Diêu Bân, đều tại Diêu Bân….”
“Một đám hèn hạ!” Diêu Bân căm phẫn những kẻ không có bản lĩnh đó, mới chịu hai đòn đã van xin quỳ lạy, nếu như bọn họ dám dùng hết sức chiến đấu, thì có lẽ bọn họ đã có cơ hội thắng.
Bạch Dận Ninh vẫn bình thản ngồi đó, căn dặn Tiểu Liễu: “Mang đến cho cô Ngôn một chiếc ghế, cảnh như này không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.”
Lâm Tân Ngôn cau mày, Bạch Dận Ninh bạo lực và máu lạnh như này, Lâm Tân Ngôn lần đầu tiên thấy.
“Mấy kẻ này, đều là thiếu giáo dục, bọn chúng nghĩ rằng tôi đem chúng đi nhốt vài hôm, rồi thả ra là không việc gì, sau đó lại làm việc xấu, hôm nay tôi phải thay ba mẹ bọn chúng, dạy dỗ cho bọn chúng một trận, thế nào là làm người!”
“Cô Ngôn.” Tiểu Liễu mang ghế đến đặt phía sau Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn không hề muốn xem những cảnh như này, mười mấy người đó sớm đã không nói thành tiếng, chỉ còn nghe thấy tiếng gậy bóng chày đánh người vang lên.
Bạch Dận Ninh xoay đầu nhìn về hướng cô: “Cô thấy tôi rất tàn nhẫn sao?”
Lâm Tân Ngôn mím chặt môi không nói gì, trên đời này có quá nhiều việc tốt xấu, một người nhỏ bé như cô, không có cách nào để phán xét.
Trong tiềm thức cô tán thành với cách làm của Bạch Dận Ninh, nhưng cô lại không muốn nhìn thẳng vào nó.
Cao Nguyên bước đến, hỏi: “Bây giờ làm thế nào ạ?”
Bạch Dận Ninh nhìn Cao Nguyên, rất bất mãn với câu hỏi của Cao Nguyên, theo anh ta lâu như vậy rồi, còn không hiểu suy nghĩ của anh ta sao?
Cao Nguyên đột nhiên ngợ ra: “Đưa đến đồn cảnh sát.” Nói xong liền đi xử lý đám côn đồ vừa bị đánh tơi tả đó.
“Tổng giám đốc Bạch.” Một người đàn ông mảnh khảnh, trông cũng có vẻ là người lịch sự bước đến.
Người này là kẻ cầm đầu mang mấy chục tên kia đến, đồng nghĩa với việc cũng là một tên côn đồ, nhưng lại rất thân thiết với Bạch Dận Ninh.
“Nói với cậu hai của các người, ân tình này tôi ghi nhớ, ngày khác tôi sẽ đích thân đến thăm hỏi.” Bạch Dận Ninh nói với người đàn ông đó.
Người đàn ông đó cười nói: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời, chỗ này giao lại cho tổng giám đốc Bạch, tôi mang người đi trước.”
Bạch Dận Ninh gật đầu.
Khoảng hơn mười phút sau, cổng biệt thự đã được xử lý sạch sẽ, Bạch Dận Ninh nhìn đồng hồ: “Sắp trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Lâm Tân Ngôn dứt khoát từ chối: “Tiểu Hi và Tiểu Nhụy vẫn đang đợi tôi, tôi phải về trước đây.”
Nói rồi Lâm Tân Ngôn đi về phía cổng biệt thự, gió khẽ thổi qua, vẫn có thể lờ mờ ngửi thấy mùi máu còn lưu lại trong không khí, cô kéo lại áo khoác nhanh chóng rời đi.
Vị trí của biệt thự không dễ để bắt taxi, ra khỏi biệt thự cô đi dọc theo bên đường về hướng đường chính, chỗ đó nhiều xe qua lại, thuận tiện bắt xe.
Ting ting……
Có ánh đèn lóe lên, Lâm Tân Ngôn né sang một bên.
“Tôi đưa cô về.”
Lâm Tân Ngôn quay đầu thì thấy Bạch Dận Ninh hạ kính xe xuống nhìn thẳng vào cô: “Chỗ này rất khó bắt xe.”
Bạch Dận Ninh cười: “Sợ tôi bắt cóc cô sao?”
Anh ta đã lái xe theo như vậy, Lâm Tân Ngôn rất khó để tiếp tục từ chối, đành bước lên xe.
“Cô từ chối tôi như vậy, là vì sợ tổng giám đốc Tông sẽ ghen sao?”
Lâm Tân Ngôn vừa ngồi xuống đã nghe thấy câu nói của Bạch Dận Ninh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bạch Dận Ninh cứ nghĩ cô sẽ phủ nhận, nhưng không ngờ rằng cô lại nói: “Anh ấy là chồng tôi, tôi cũng cần phải quan tâm đến cảm xúc của anh ấy.”
Trái Bạch Dận Ninh, bỗng nhiên, như có một lỗ hổng, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Tình cảm của cô và anh ấy tốt như vậy sao.”
Lâm Tân Ngôn mỉm cười không đáp lại.
Rất nhanh sau đó động cơ xe yên tĩnh lại, Lâm Tân Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ chưa từng chủ động nói chuyện, Bạch Dận Ninh cũng không nói tiếp nữa, anh ta sợ bản thân mình sẽ càng thêm khó chịu.
Không có một cảm giác đau khổ nào sâu đậm bằng cảm giác nhìn thấy người mà mình thích quan tâm đến một người khác.
Hai người ngồi cùng nhau sợ nhất là khoảnh khắc cùng im lặng một lúc.
“Tôi có một dự đoán.” Đột nhiên Bạch Dận Ninh mở lời.
Lâm Tân Ngôn hỏi: “Đoán như thế nào.”
“Tông Cảnh Hạo, khả năng là con trai của Trình Dục Tú.” Bạch Dận Ninh chỉ là đoán theo thông tin mà anh ta biết.
“Cha nuôi của tôi Bạch Hồng Phi nói, để tôi cưới con gái của Trình Dục Tú, cũng có nghĩa là, ông ấy biết Trình Dục Tú từng sinh con, bà ấy gả cho Tông Khải Phong, vậy cô nói xem con của bà ấy đi đâu rồi?”
Lâm Tân Ngôn không ngờ rằng Bạch Dận Ninh có thể đoán ra được mối quan hệ này, trong lòng rối loạn, cuối cùng cố gắng trấn tĩnh lại, cô giả vờ như vô cùng bình tĩnh: “Tổng giám đốc Bạch trí tưởng tượng thật phong phú.”
Bạch Dận Ninh cười: “Tôi đoán không đúng sao?”
Lâm Tân Ngôn cũng cười, trôi chảy nói: “Anh cũng nói là đoán mà, chắc chắn là không có bằng chứng, lại hỏi tôi, làm sao tôi biết được chứ?”
Lúc này xe dừng lại trước cửa khách sạn, Lâm Tân Ngôn mở cửa xe ra: “Tôi đi trước đây.”
Lúc cô đứng dậy, chiếc áo khoác bị kẹt vào khe hở giữa ghế, Bạch Dận Ninh giúp cô kéo nó ra: “Xe của tôi được sửa đổi đặc biệt, chỗ này có lẽ do chưa làm xong, nếu không sẽ không có khe hở lớn như vậy đâu.”
Chiếc xe chuyên dụng của anh ta đã được sửa đổi để xe lăn dễ dàng lên xuống.
Bạch Dận Ninh cúi xuống, khoảng cách giữa hai người họ rất gần, đặc biệt là từ bên ngoài nhìn vào, giống như hai người đang cúi đầu thì thầm, nói về những điều bí mật, dáng vẻ trông rất thân mật.
“Được rồi.” Kéo được vạt áo ra khỏi khe hở, Bạch Dận Ninh cười nói: “Tôi có phải đền cho cô một chiếc áo khoác khác không nhỉ?”
Lâm Tân Ngôn bình thản nói: “Tổng giám đốc Bạch khách sáo rồi.”
Nói xong cô bước xuống xe.
Tuy nhiên, vừa xoay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa mặt đầy giận dữ.
Lâm Tân Ngôn: “…….”
...