...
Chương 574: Không nên khoe khoang với bên ngoài
Lông của Đại Bạch vừa dài vừa mượt, nó rất thích người khác sờ đầu và cổ của nó, vuốt ve hai chỗ là thoải mái nhất.
Tông Ngôn Hy cầm tay Diêu Thanh Thanh từng chút từng chút vuốt ve lông Đại Bạch, nó rất ngoan ngoãn nằm cạnh chân của hai người, hơi ngẩng đầu để bọn họ có thể vuốt ve dễ dàng hơn.
Đôi mắt to tròn của nó mơ màng, nhìn có vẻ vô cùng hưởng thụ, lâu lâu còn cọ cọ vào tay của Diêu Thanh Thanh.
Bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Diêu Thanh Thanh đã dịu lại, cười nói: “Lúc nó không hung dữ thì chơi rất vui.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tông Ngôn Hy kéo tay Diêu Thanh Thanh: “Cháu dẫn dì lên phòng của con.”
Diêu Thanh Thanh hơi do dự: “Hình như không thích hợp lắm.”
Mẹ nói đến nhà người ta phải lịch sự, vậy thì làm sao có thể vào phòng ngủ của người ta được?
“Có gì mà không thích chứ, dì đã đến nhà con chơi vậy có nghĩa dì là bạn của Ba mẹ con mà đúng không?”
Diêu Thanh Thanh suy nghĩ một lát, cảm thấy đúng là như vậy rồi, bạn của anh Dật Ninh cũng là bạn của cô ấy.
Sau đó Tông Ngôn Hy kéo cô ấy vào phòng của mình.
Sợ vú Vu làm một mình thì quá mệt Lâm Tân Ngôn giúp bà rửa rau củ, nhưng mà chỉ mới rửa được một nửa đã bị vú Vu đuổi ra ngoài.
Thật ra là bà ấy không muốn cô làm việc, sợ ảnh hưởng đến đứa bé.
Lâm Tân Ngôn đành phải đi ra ngoài, tài xế đã đem những món đồ cô mua cho Tần Nhã đặt hết ở sô pha, cô đi qua, đem mấy món đồ đó đến phòng của Tần Nhã.
Tần Nhã đã thức dậy, Tông Ngôn Thần đang ở bên cạnh cô ấy chơi game.
Cô nhíu mày nhìn con trai: “Dì Tần Nhã của con cần nghỉ ngơi, tại sao con lại ngồi ở đây chơi game?”
Không đợi Tông Ngôn Thần giải thích, Tần Nhã đã nói giúp cậu bé rồi: “Là em bảo thằng bé ở trong này chơi đó, em ngủ nhiều lắm rồi, bây giờ cũng không mệt lắm, ngồi một mình rất nhàm chán nên bảo thằng bé ở đây với em.”
Lâm Tân Ngôn đi lên sờ trán của cô ấy thấy vẫn còn ấm ấm, người bị sốt cần uống nhiều nước: “Em khát không?”
“Không khát.” Cô ấy chỉ vào bình nước ở trên tủ đầu giường: “Sắp uống hết một bình rồi, em còn muốn ăn cơm, không khéo chút nữa bụng em toàn là nước không đó.”
Lâm Tân Ngôn thấy tâm trạng của cô ấy rất tốt, giống như không bị ảnh hưởng gì hết thì bắt đầu cảm thấy nghi ngờ suy nghĩ ban đầu của mình.
Vốn muốn hỏi cô ấy trong miếu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẫn còn trẻ con trong phòng nên cũng không tiện hỏi lắm, lấy quần áo mới mua cho cô ấy ra xếp vào ngăn tủ.
Tần Nhã cười nói: “Hôm nay để chị tiêu tiền rồi.”
“Đúng vậy, nhớ trả lại cho chị đó.” Lâm Tân Ngôn nói đùa.
Tần Nhã nằm nghiêng: “Em không có tiền, nếu chị muốn, em giao bản thân mình cho chị nha.”
“Chị không thèm đâu.” Lâm Tân Ngôn ghét bỏ nói.
“Em ăn cũng không nhiều lắm, có thể làm việc, chị hãy thu nhận em đi.”
Lâm Tân Ngôn quả quyết: “Không cần.”
Cô lấy nội y và đồ ngủ bỏ vào thau giặt đồ, đồ lót thì phải giặt trước rồi mới mặc được.
Tần Nhã thấy Lâm Tân Ngôn tự đi giặt đồ cho cô ấy, mũi đột nhiên cảm thấy chua xót, cảm thấy Lâm Tân Ngôn đối xử với cô thật tốt.
“Ồ, con thua rồi, đến lượt dì nè.” Tông Ngôn Thần đưa điện thoại cho Tần Nhã.
Tần Nhã thu hồi cảm xúc, cười cười: “Thua nhanh vậy.”
Hai người bọn họ chơi game Domino, càng vào vòng trong càng khó.
Tông Ngôn Thần chỉ vào “…” ảo “…” lường: “Dì ơi, cái này là thành ngữ gì vậy ạ?”
Tần Nhã: “…”
Tuy rằng cô ấy là người ở đây nhưng mà lớn lên ở nước ngoài, cũng không rành các thành ngữ này lắm, cho nên cô cũng không biến cái này là gì.
“Chúng ta chơi trò khác đi.” Cô ấy đề nghị.
Tông Ngôn Thần khinh thường lẩm bẩm hai tiếng.
“Con khinh thường dì hả?” Tần Nhã đưa tay nhéo hai má của cậu bé: “Không biết kính già yêu trẻ gì hết.”
Tông Ngôn Thần nghiêng đầu, nhếch môi: “Vậy dì là ‘già’ hay ‘trẻ’?”
“Thằng nhóc xấu xa dám nói dì già.”
“Là dì nói phải ‘kính già yêu trẻ’ mà, chỉ là dì không gọi là trẻ nữa rồi, vậy thì chẳng phải già hả.”
“Vậy cũng không được nói.”
“Dì bá đạo quá đi.”
Lâm Tân Ngôn bưng thau quần áo đã giặt xong đi ra ngoài thì nhìn thoáng qua hai người đang đại chiến, đem quần áo ướt ra ban công phơi.
Sau khi phơi đồ xong đi vào phòng thì thấy Tần Nhã và Tông Ngôn Thần không còn vui đùa ầm ĩ nữa, hai người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại giống như bắt gặp chuyện gì đó rất thú vị.
Lâm Tân Ngôn đạt thau xuống đi tới hỏi: “Hai người đang nhìn cái gì vậy?”
Tần Nhã và Tông Ngôn Thần gần như là ngẩng đầu lên cùng một lúc, nhìn thấy cô thì trăm miệng một lời nói: “Mẹ/Chị nói xem?”
Lâm Tân Ngôn…?
Cô không hiểu gì cả nhìn vào hình điện thoại, sau đó hai mắt mở to, chuyện của cô và Tông Cảnh Hạo ở trung tâm thương mại đã bị người ta chụp hình đăng lên mạng.
Chuyện làm người khác chú ý nhất là tấm ảnh chụp cảnh cô và Tông Cảnh Hạo đang hôn nhau, đây là do một trang báo lớn đăng tin nên đã được chia sẻ hơn 50 nghìn lần, gần 5000 lượt bình luận.
Quan trọng là chuyện này mới xảy ra không bao lâu tại sao có nhiều người xem như vậy?
Cô kéo xuống phần bình luận.
“Ọe, cô ta chính là người thứ hai sau Hà Thụy Lâm. Có điều cô ta có vẻ rất có thủ đoạn nha, hình như đã mang thai rồi.”
Có người trả lời bình luận: “Có khi nào người phụ nữ này là người thứ ba chen ngang, làm cho Tông Cảnh Hạo hủy bỏ hôn ước với Hà Thụy Lâm không?”
Cũng có người phản bác: “Đây rõ là chân tình đó. Trước kia lúc bị chụp trộm khuôn mặt Tông Cảnh Hạo đều không có cảm xúc, còn bây giờ trước mặt rất nhiều người hôn môi. Tôi nhìn thấy trang khác đăng hình Tông Cảnh Hạo dẫn người phụ nữ này đi vào cửa hàng Chanel mua túi xách đó.”
“Người phụ nữ này có gia thế như thế nào vậy?”
“Mẹ nó, cô ấy là thần thánh phương nào vậy, vậy mà có thể bắt được trái tim của của chủ tịch tập đoàn Vạn Việt, anh ta là tỷ phú trẻ tuổi nhất trong nước đó! Giấc mơ làm vợ tỷ phú của tôi vỡ nát rồi.”
“Người phụ nữ này dùng thủ đoạn gì vậy.”
Có người trả lời: “Người ta là thật lòng yêu nhau đó, nếu không tin thì ‘xem ảnh’ đi”
Là ảnh chụp trong cửa hàng Chanel, Lâm Tân Ngôn kéo Tông Cảnh Hạo đến trước mặt mình, trong ảnh Tông Cảnh Hạo đang cười cười, còn vẻ mặt của Lâm Tân Ngôn thì nghiêm túc giống như đang dạy dỗ anh.
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Hai người muốn ân ái thì ở nhà làm không được sao? Ai bảo ra ngoài khoe khoang, bây giờ thì hay rồi, đã trở thành tin nóng.” Tần Nhã trêu chọc nói: “Chị không biết chồng của chị là người giàu có hả? Chị không biết chồng của chị rất đẹp trai hả? Chị không biết chồng của chị là người mà hàng ngàn cô gái mơ ước hả? Chị đã cướp đi người tình trong mộng của biết bao nhiêu người rồi đó.”
Lâm Tân Ngôn nhìn cô ấy một cái, đặt điện thoại lên chăn, xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua phòng của con gái, cô nhìn qua cánh cửa đang mở một nửa, thấy con bé đang lấy hết tất cả đồ chơi yêu thích của mình cho Diêu Thanh Thanh xem, mấy cái đó chủ yếu là búp bê vải, các món đồ lặt vặt.
Diêu Thanh Thanh ngồi ở một bên giường, cười cười, không thấy cô ấy tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Hai người có vẻ rất hợp nhau.
Lâm Tân Ngôn cũng không đi vào quấy rầy hai người, khép cửa lại sau đó xoay người đi lên lầu.
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn vào bên trong cũng không thấy ai, nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại thì nghĩ thầm chắc anh đang tắm rửa bên trong, cô ngồi lên giường, mở điện thoại di động mới ra sau đó lắp sim cũ của cô vào, sau khi mở điện thoại lên thì vào Weibo.
Tìm kiếm hàng đầu của Weibo có một tin hot, tiêu đề là “Chủ tịch tập đoàn Vạn Việt có bạn gái.”
Cô bấm vào, cô và Tông Cảnh Hạo ở trung tâm thương mại bị chụp khá nhiều ảnh, bọn họ cũng tạo hình động.
Trong phần bình luận cái gì cũng có, có người khen cô xinh đẹp, có người nói cô thủ đoạn, có tâm kế, có bình luận dễ nghe có bình luận khó nghe.
Cô rất buồn bực, Tông Cảnh Hạo không phải ngôi sao nổi tiếng, tại sao có nhiều người chú ý đến cuộc sống cá nhân của anh ấy như vậy?
Cô muốn chờ Tông Cảnh Hạo đi ra nhưng mà từ nãy đến giờ trong nhà tắm không nghe tiếng nước, cũng không có ai đi ra, cô đứng lên đi qua đó, lúc này mới phát hiện cửa phòng tắm cũng không có khóa.
Cô đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng tắm, cửa vừa hé ra một khoảng trống đã thấy Tông Cảnh Hạo đang đứng trước bồn rửa tay, trên người mặc quần áo ở nhà, trong phòng tắm vẫn còn mùi sữa tắm, rõ ràng là đã tắm xong rồi.
Cô muốn nhìn xem anh đang làm cái gì, nhưng mà anh rất cao che hết bồn rửa tay.
Thấy vậy cô đẩy cửa vào hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
...