...
Diệp Minh Tu kéo Lâm Thiên Nhu vào khách sạn lớn nhất Nam Thành, phòng tổng thống cao cấp nhất, sang trọng và đẳng cấp, nơi mà cả đời Lâm Thiên Nhu chưa từng được bước vào.
Lúc này, Lâm Thiên Nhu đã bình tĩnh lại, hắn đã nắm cô trong tay, cô coa giãy dụa cũng chỉ là trứng chọi với đá.
Nếu hắn cảm thấy chưa báo thù đủ, cô sẽ để cho hắn báo thù, nhưng cô nhất định không để hắn biết sự tồn tại của Tiểu Vũ, càng không thể để hắn cướp mất Tiểu Vũ.
Sự bình tĩnh của Lâm Thiên Nhu khiến Diệp Minh Tu kinh ngạc, hắn vừa kéo cà vạt vừa nói: “Không trốn sao?”
“Trốn được sao?”- Cô cảm thấy buồn cười hỏi ngược lại.
Cô đã trốn, ra tù cô đã trốn một lần… nhưng rồi cuối cùng cũng bị hắn bắt lại.
“Trốn không thoát.” - Diệp Minh Tu cho Lâm Thiên Nhu một câu trả lời: “Cho dù lần này cô có thể trốn, tôi nhất định sẽ lại tìm được cô.”
“Cho nên, không cần phải trốn.” - Lâm Thiên Nhu nhún vai, giống như muốn buông bỏ những phản kháng: “Vậy Diệp tiên sinh, anh dự định muốn tôi làm gì để trả lại món nợ sinh mạng kia?”
Diệp Minh Tu mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Thiên Nhu: “Tôi rất tò mò, sau khi ra tù, cô làm sao có thể trốn thoát.”
Nếu không hắn đã không phải kiếm cô thời gian dài như vậy.
“Một người bạn.” - Lâm Thiên Nhu nhàn nhạt trả lời.
“Bạn như thế nào?” - Hắn hỏi.
“Một người bạn mà tôi có thể giao phó cả sinh mạng của mình.” - Lâm Thiên Nhu đáp.
Nhưng Diệp Minh Tu lại liền khẳng định đó là một người đàn ông.
Đột nhiên trong lòng Diệp Minh Tu dâng lên cảm giác khó chịu, cô ấy khi nào lại giao phó sinh mạng cho một người đàn ông khác?
“Cô thật sự có khả năng thu hút ong bướm. Sao? Trong thù thiếu đàn ông à? Vừa ra khỏi tù liên giao phó mạng sống của mình cho người đàn ông khác? Người đàn ông đó so với tôi thế nào?” - Diệp Minh Tu bước tới gần cô nói.
Lâm Thiên Nhu nghe xong lập tức biết rằng hắn đang hiểu lầm, cô bạn kia biến thành một người đàn ông.
Nhưng cô không muốn giải thích, trước kia cô đã giải thích quá nhiều với hắn, nhưng rồi thứ nhận lại chỉ là tự sỉ nhục chính mình mà thôi.
“Đúng vậy, tôi giao sinh mạng của mình cho một người đàn ông thì sao, so với anh tốt hơn vạn lần.” - Lâm Thiên Nhu đáp.
Sắc mặt Diệp Minh Tu đen lại đến đáng sợ.
“Đứa bé bên cạnh cô chính là con của cô và người đàn ông đó?” - Diệp Minh Tu nhớ hắn nhận được thông tin Lâm Thiên Nhu đang nuôi một đứa bé.
Lâm Thiên Nhu sửng sốt, hắn ta biết về Tiểu Vũ rồi sao?
“Tôi mới ra tù hơn một năm sao có thể có con lớn như vậy, đó là đứa trẻ tôi nhận nuôi, có vấn đề gì không?”
“Nhận con nuôi?” - Hắn chế nhạo: “Tại sao cô không có con với người đàn ông đó mà phải nhận con nuôi.”
“Đó là việc của tôi không liên quan đến anh.” Lâm Thiên Nhu vừa nói vừa lo sợ hắn nghi ngờ: “Diệp Minh Tu, anh muốn gì thì nói thẳng, anh muốn trả thù tôi như thế nào thì cứ làm, trả thù xong, chúng ta hãy kết thúc nó càng sớm càng tốt.”
Lông mày Diệp Minh Tu nhíu lại, ánh mắt vốn thích theo đuổi bóng dáng của hắn không còn nữa, giờ đây nó thậm chí không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Diệp Minh Tu tiến lên một bước, nắm lấy cằm Lâm Thiên Nhu, ép cô quay đầu nhìn hắn: “Nhìn tôi.”
Ánh mắt của cô mang theo vài phần quật cường đón nhận ánh mắt của hắn: “Anh đến cùng muốn…”
Cô vừa định mở miệng muốn nói thì đôi môi anh đã nặng nề chạm vào môi cô.
Lâm Thiên Nhu nhất thời choáng váng…
Hắn đang làm gì? Hôn cô?
Chẳng phải hắn chán ghét cô đến cực điểm sao? Nhưng sao nụ hôn này lại vội vàng đến mức như muốn chiếm đoạt mọi thứ của cô.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn kia mới kết thúc, một tiếng thở dài từ trong cổ họng hắn phát ra.
Ngay cả bản thân Diệp Minh Tu cũng không ngờ rằng nụ hôn này… lại khiến hắn thỏa mãn đến như vậy.
Cảm giác thỏa mãn này, đã rất lâu rồi hắn chưa trải qua.
Tại sao… tại sao lại là Lâm Thiên Nhu?
Đôi mắt hắn phức tạp nhìn Lâm Thiên Nhu, đầu ngón tay xoa xoa đôi môi hơi đỏ và sưng tấy do bị anh hôn vừa rồi.
Nhìn thấy cô hiện tại, nghĩ đến lời trước đó cô nói, mang sống của cô giao cho người đàn ông khác, tâm trạng hắn đột nhiên trở nên tồi tệ, người đàn ông đó cũng đã hôn lên đôi môi này sao?
“Diệp Minh Tu, anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Lời nói của Lâm Thiên Nhu kéo hắn quay về thực tại
Trên gương mặt của cô không hề thể hiện sự ngượng ngùng như trước kia hắn từng hôn cô, giống như nụ hôn vừa rồi đối với cô chẳng là cái thá gì.
Vẻn vẹn năm năm, hắn đối với cô mà nói, cũng chẳng đáng là gì nữa.
Diệp Minh Tu cảm giác khó chịu làn tràn trong cổ họng, sau đó trong miệng thốt ra một câu: “Sinh con đi.”
“Cái gì?” - Lâm Thiên Nhu sững sốt.
“Sinh cho tôi một đứa con.” - Hắn lặp lại.
Cô ngẩn người nhìn hắn ta, gần như cho rằng mình nghe nhầm.
Sinh con? Hắn ta yêu cầu cô sinh con cho anh ta?
Trước kia cô nói với hắn cô mang thai, hắn không hề tin cô, thậm chí còn nói cô không có tư cách sinh ra đứa con của hắn, nếu cô có mang thai, hắn cũng sẽ phá bỏ.
Vậy mà bây giờ hắn nói cô sinh con cho hắn, đây chính là sự giễu cợt đáng cười.
“Muốn sinh con thì anh nên đi tìm Vân Tử Y sinh con. Diệp Minh Tu, anh đừng quên Vân Tử Y mới chính là hôn thê của anh.” - Lâm Thiên Nhu nhắc nhở.
“Năm đó cô hại Tử Y sảy thai, thân thể cô ấy bị tổn thương sau này khó có thể có thể mang thai. Lâm Thiên Nhu, cô nợ Tử Y đứa bé này, cô cũng nợ tôi.” - Diệp Minh Tu gay gắt nói.
Nợ? Cho tới bây giờ cô chưa từng nợ Vân Tử Y huống hồ là Diệp Minh Tu. Chính bọn họ nợ cô, bọn họ nợ cô công lý và trong sạch.
“Ông trời quả nhiên có mắt, Vân Tử Y không thể sinh con hahaha…” - Lâm Thiên Nhu cười lớn, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Minh Tu: “Trước kia anh nói tôi không có tư cách sinh con cho anh, vậy bây giờ, tôi nói cho anh biết, tôi không muốn.”
“Cô nói gì?” - Diệp Minh Tu nheo mắt lại, không ngờ cô lại từ chối hắn.
“Diệp Minh Tu, tôi không đồng ý sinh con cho anh, đời này kiếp này, tôi sẽ không sinh con cho anh.” - Lâm Thiên Nhu kiên quyết nhìn hắn nói.
Đời này chỉ một Tiểu Vũ là quá đủ rồi, cô sẽ không sinh thêm một đứa trẻ khác có huyết thống với hắn.
Tuyệt đối không! Thẩm Y Nhiên dỗ Tiểu Vũ ngủ thì mở điện thoại xem tin tức trên mạng, Cố Lệ Thần thật sự đã tuyên bố chia tay Thẩm Lạc Nhân. Còn có hàng loạt scandal của Hà Dĩ Nguyệt bị tung lên mạng. Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, Hà Dĩ Nguyệt tuy là ngôi sao nhưng cô ta có Hà gia và Tiêu gia chống lưng, ai lại có thể tung về scandal phá hủy hình tượng của cô ta. Là Hàn Tử Sâm sao? Thẩm Y Nhiên đợi mãi không thấy Lâm Thiên Nhu quay về, trong lòng vô cùng lo lắng, gọi điện cho Lâm Thiên Nhu thì điện thoại của cô ấy để lại ở trong phòng bệnh của Tiểu Vũ. Trời nhá nhem tối, Thẩm Y Nhiên lo lắng không biết phải làm sao liền gọi điện cho Hàn Tử Sâm nhờ anh giúp đỡ những không có người nghe máy. Cô dỗ Tiểu Vũ ngủ xong, đi ra khỏi phòng bệnh, đi đi lại lại nghĩ cách, cô muốn goij Tần Giao Liên nhưng nghĩ đến hôm nay thật sự không thích hợp. “Y Nhiên, em làm gì ở đây?” - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, phía trước là gương mặt tuấn tú, đôi mắt phượng đầy ôn nhu hướng về cô. Cố Lệ Thần! “Sao vậy, em bị bệnh sao?” - Cố Lệ Thần đi đến gần Thẩm Y Nhiên hỏi. “À không… là con trai của bà chủ cửa hàng nơi tôi làm việc đang nằm viện ở đây, tôi đến thăm bệnh. Còn anh?” - Thẩm Y Nhiên đáp. “Ừm, tôi cũng đến thăm bệnh một người bạn.” - Cố Lệ Thần không ngờ lại có thể gặp cô ở đây: “Em đã thăm bệnh xong chưa, tôi mời em đi ăn cơm.” Thẩm Y Nhiên cắn môi dưới, phân vân không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng liền không tránh khỏi cảm giác lo lắng mà nói ra: “Chị Lâm nhờ tôi trong Tiểu Vũ ra ngoài mua ít đồ, nhưng chị ấy đã đi mấy giờ không thấy quay lại, điện thoại cũng không mang theo… tôi có chút bất an.” Cố Lệ Thần nhìn vào bên trong phòng bệnh, cậu nhóc ốm yếu đang ngủ trên giường bệnh. Mấy ngày trước Cố Lệ Thần có gặp Diệp Minh Tu trong một bữa tiệc, chỉ là chuyện không liên quan đến anh, anh cũng không quản. Nhưng anh liền không muốn người anh quan tâm phải lo lắng. “Đợi anh một chút.” - Cố Lệ Thần đi về một góc, gọi một cuộc gọi. Sau đó Cố Lệ Thần quay lại bên cạnh Thẩm Y Nhiên nói: “Đừng lo, anh đã cho người lấy giám sát của bệnh viện và lân cận.” Hai người ngồi bên cạnh nhau bên ngoài phòng bệnh, Cố Lệ Thần nắm sợi lắc bạc trong tay nghịch ngợm, đưa mắt nhìn Thẩm Y Nhiên: “Em và Hàn Tử Sâm vẫn tốt chứ?” “Ừm, bọn tôi chuẩn bị kết hôn.” - Thẩm Y Nhiên không giấu giếm. Đáy mắt Cố Lệ Thần xẹt qua một tia đau đớn, ngón tay siết chặt lấy sợi dây, một giây sau, gương mặt vẫn nở ra nụ cười. “Nhanh như vậy đã kết hôn, anh còn nghe nói…em đang lật lại vụ án trước kia phải không?” Thẩm Y Nhiên gật đầu: “Năm đó là tôi bị oan, trước kia tôi không có khả năng lật lại bản án, cũng may hiện tại có Tử Sâm giúp tôi tìm ra sự thật.” Cố Lệ Thần đưa tay nắm lấy tay cô: “Y Nhiên, nếu anh tìm được em sớm hơn, anh nhất định sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em.” Thẩm Y Nhiên vội vàng rút tay lại, cô không muốn vì chuyện của quá khứ mà tiến tới một mối quan hệ khác với Cố Lệ Thần: “À… tôi đọc tin tức thấy anh đã chia tay Thẩm Lạc Nhân à?” Cố Lệ Thần nhìn ngón tay trống rỗng của mình, trái tim dâng lên cảm giác mất mát, rồi sẽ có ngày anh sẽ nắm được bàn tay cô: “Ừm…nghe lời em, anh muốn có một mối quan hệ nghiêm túc.” Thẩm Y Nhiên còn định nói gì đó, điện thoại Cố Lệ Thần nhận được tin nhắn, trong video là hình ảnh Lâm Thiên Nhu nói chuyện và bị một người đàn ông kéo vào xe. Thẩm Y Nhiên hết hồn nói: “Là bắt cóc sao? Tôi phải báo cảnh sát.” “Không, anh ta chính là ba của con trai Lâm Thiên Nhu.” - Cố Lệ Thần nhìn vào video nói. “Ba của Tiểu Vũ, anh biết sao?” “Ừm… anh ta là Diệp Minh Tu.” - Cố Lệ Thần đáp. Diệp Minh Tu… Thẩm Y Nhiên đã từng nghe cái tên này khi cô còn là luật sư, vụ án người đàn ông này khởi kiện một cô gái đã làm sẩy thai vị hôn thê của anh ta khiến cô gái kia phải ngồi tù mấy năm. Lần đó vụ án đó làm mưa làm gió một thời gian trong giới luật sư. Cô gái kia là Lâm Thiên Nhu? “Vậy… phải làm sao? Anh ta từng đẩy chị Lâm vào tù, tôi cảm thấy chị Lâm đang gặp nguy hiểm.” - Thẩm Y Nhiên khẩn trương nói. Cố Lệ Thần gọi vệ sĩ của mình lại, căn dặn người ở lại chăm sóc Tiểu Vũ, nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên kéo cô đi: “Vậy anh đưa em đi tìm Lâm Thiên Nhu.” Thẩm Y Nhiên lúc này không nghĩ tới chuyện gì khác ngoài việc chị Lâm cũng đã từng ngồi tù, thậm chí cô còn nhớ lại thời gian, chính là chị Lâm đã sinh Tiểu Vũ trong tù, trong lòng cô tràn đầy chua xót. Lúc này, tại khách sạn Nam thành, phòng tổng thống.
Lâm Thiên Nhu sau khi từ chối sinh con cho Diệp Minh Tu, hắn ta trở nên trầm mặc không nói một lời.
Lâm Thiên Nhu đang lo lắng Thẩm Y Nhiên đang ở bệnh viện đợi cô sẽ lo lắng liền mở miệng nói: “Diệp Minh Tu, anh không có quyền giam giữ tôi, tôi là người tự do.”
“Tự do?” - Hắn khẽ cười một tiếng: “Vậy theo cô nghĩ, để cô không còn tự do, tôi nên bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Trong lòng Lâm Thiên Nhu thắt lại, hắn ta đang nói với cô rằng hắn hoàn toàn có thể kiểm soát quyền tự do của cô, hắn cũng có thể đẩy cô vào tù lần nữa.
Nghĩ đến những ngày tháng trong tù, Lâm Thiên Nhu không khỏi run rẩy, sắc mặt ngày càng tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt lại, hai tay đặt lên đầu gối siết lại thành nắm đấm, như đang cố gắng đè nén nỗi sợ hại trong lòng.
Ánh mắt của cô khiến hắn cau mày, đi về phía cô: “Cô sao vậy?”
Nhưng lúc tay hắn chạm vào tay cô, Lâm Thiên Nhu hét lên: “Đựng chạm vào tôi.”
Giọng điệu và ánh mắt có của giống như thể hiện sự ghê tởm không gì có thể sánh được.
Sắc mặt Diệp Minh Tu tối sầm, hắn tức giận nắm lấy cánh tay cô: “Tôi chạm vào cô thì thế nào? Lâm Thiên Nhu, tôi nói cho cô biết, trừ khi tôi không muốn động vào cô, bằng không cô không có quyền cự tuyệt.”
Cổ tay truyền đến sự đau nhức khiến Lâm Thiên Nhu tỉnh táo lại.
Cô không thể ở tù, cô không muốn vào nơi đó lần nữa, cô còn phải nuôi Tiểu Vũ.
“Diệp Minh Tu, nếu anh muốn có con, anh có thể tìm một nữ nhân nguyện ý sinh cho anh, không cần phải tìm tôi.” - Lâm Thiên Nhu run rẩy nói.
“Cô nợ tôi một mạng.” - Hắn lạnh lùng nói.
“Vậy là anh muốn tôi trả lại cho anh một mạng đúng không?” - Cô nhếch môi: “Nhưng anh hận tôi như vậy, anh thật sự muốn tôi sinh con cho anh sao? Huống hồ tôi có sinh con cho anh đi nữa thì Vân Tử Y kia sẽ vui vẻ nuôi một đứa trẻ có huyết thống của tôi sao? Dù sao trước kia chính tôi đã khiến cô ta mất con, không phải sao?”
Diệp Minh Tu hơi nheo lại đôi mắt lạnh lùng, chân mày nhíu chặt: “Thế nào, cuối cùng cô cũng thừa nhận chính mình đã hại Tử Y?”
“Đúng, tôi thừa nhận.” - Cô bật cười: “Tôi thừa nhận tôi hại cô ta, anh hài lòng chưa?”
Cho dù cô có hết lần này đến lần khác nói rằng không phải cô làm thì có ích gì, chỉ là hết lần này đến lần khác bị sỉ nhục mà thôi.
Lẽ ra cô nên thừa nhận, bởi vì chỉ có thừa nhận, cô mới có thể xóa bỏ người đàn ông này ra khỏi trái tim mình.
Diệp Minh Tu chỉ cảm thấy trong lòng một cảm giác khó chịu làn tràn, lời thừa nhận kia không khiến hắn cảm thấy dễ chịu mà ngược lại như có cái gì đó đè nặng trên ngực, khiến hắn khó thở.
“Tôi hài lòng hay không, không cần nói với cô, hơn nữa, đứa bé sinh ra cũng không cho Tử Y biết nó là con của cô.” - Hắn lạnh lùng nói.
Hắn thật sự là đã nghĩ thấu đáo hết thảy.
Lâm Thiên Nhu lặng lẽ nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn bảo hộ Vân Tử Y đến mức ngay cả chuyện đứa trẻ cũng vì Vân Tử Y mà suy nghĩ.
“Anh nói tôi thiếu nợ anh và Vân Tử Y một mạng sống đúng không?” - Lâm Thiên Nhu đột ngột hỏi.
Diệp Minh Tu nhìn chằm chằm Lâm Thiên Nhu, không biết tại sao cô hiện tại quá bình tĩnh lại khiến hắn bất an.
Lâm Thiên Nhu đứng lên, đi tới quày bar, lấy một chai rượu mạnh và một cái ly, tự mình rót cho mình một ly rượu đầy.
Cô cần uống chút rượu để tiếp cho bản thân mình một chút can đảm.
Một ly rượu mạnh vào bụng, Lâm Thiên Nhu lập tức đập ly rượu trong tay vào mép bàn khiến ly rượu vỡ đi một nữa, trên tay cô cầm một nữa ly rượu, mép ly đã thành những đầu nhọn sắc bén.
“Lâm Thiên Nhu, cô lại nổi điên cái gì.” - Diệp Minh Tu tức giận mắng.
“Diệp Minh Tu, anh nói tôi phải làm sao trả cái mạng kia cho các người?” - Lâm Thiên Nhu giống như không quan tâm đến sự tức giận của hắn, chỉ nhẹ nhàng cười cười mà nói.
Sự bất an của hắn ngày càng mạnh mẽ hơn: “Cô muốn làm gì?” - Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa một chút lo lắng mà hắn cũng không thể nhận ra.
“Như vậy, chắc chắn sẽ không thể mang thai được nữa.” - Cô bật cười, cầm chiếc cốc vỡ một nữa chứa đầy những mũi thủy tinh sắc nhọn đâm mạnh vào bụng mình.
Máu tươi đỏ thẫm tràn ra thân cốc, thấm lấy quần áo cô.
Đồng tử Diệp Minh Tu bỗng nhiên co rút lại, hắn lao tới: “Cô đang làm gì vậy?” - Hắn hét lên, nhưng lại không dám chạm vào chiếc cốc vỡ trong tay cô, chỉ sợ sẽ khiến vết thương nặng hơn.
Những gì hắn làm chỉ là chụp lấy tay cô để ngăn cô ấn chiếc cốc vào bụng mình sâu hơn, trong khi tay kia run rẩy bấm gọi xe cấp cứu.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy việc gọi cấp cứu lại khó khăn như vậy, hắn như cạn kiệt hết sức lực.
Lúc này, vẻ điềm tĩnh thường ngày của hắn đều bị hành động của Lâm Thiên Nhu giẫm đạp thành từng mảnh.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, tự biết rằng nếu hắn hấp tấp rút ly thủy tinh kia ra, máu của cô sẽ tuôn ra nhanh hơn…cô ấy có thể sẽ chết vì mát máu…
“Lâm Thiên Nhu, cô cứ như vậy không muốn sinh con cho tôi sao?” - Hắn chất vấn, trong mắt tràn đầy thống khổ.
Lúc này, hắn thậm chí còn quên mất vì sao ngay từ đầu hắn chỉ muốn cô sinh con để chuộc lỗi. Hắn chỉ nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt đang nóng lòng muốn vạch ra một giới hạn rõ ràng với hắn.
Thậm chí không chút do dự mà tự hại chính mình.
Người phụ nữ này không phải là từng say mê hắn đến chết sao? Rõ ràng trước kia chỉ cần là hắn muốn, cô ấy đều nghe theo.
Cũng giống như trước kia, hắn muốn cô ngồ tù, thì cô phải ngồi tù!
Nhưng bây giờ…hắn không còn kiểm soát được nữa.
Cô có thể tùy ý đâm chiếc ly vào trong bụng mình, nhưng khi hắn nhìn thấy máu chảy ra từ trong cơ thể cô, toàn thân hắn cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân đau đớn.
Cứ như thể Lâm Thiên Nhu đang đâm chiếc cốc vào ngưòi hắn.
Đau… rất đau.
Nhưng lúc này, hắn là đau đớn là phẫn nộ thì Lâm Thiên Nhu lại bật cười, chỉ cần cô cười lên, máu trong bụng cô lại chảy ra nhanh hơn.
“Đừng cười.” - Hắn hoảng hốt, sợ máu của cô sẽ chảy quá nhiều.
Nhưng nụ cười của cô đang chế nhạo sự hoảng loạn của hắn.
“Cái này có tính là đã trả một mạng không?” - Lâm Thiên Nhu có chút khó khăn nói, cô có thể cảm nhận được máu tươi đang phun ra nhưng cô biết dạng này sẽ không chết được.
Khi ở trong tù, cô đã chịu quá nhiều vết thương, có những vết thương còn nặng hơn thế này, cô đều không giết được cô.
“Diệp Minh Tu, tôi có thể sống quãng đời còn lại mà không thể sinh con nữa. Hoặc anh có thể yêu câug bác sĩ cắt bỏ tử cung của tôi đều được. Hoặc hiện tại nó đã bị tổn thương và không thể sinh con liền tốt.” - Lâm Thiên Nhu nói trong đau đớn, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt.
Trên gương mặt của hắn không còn một giọt máu nào, trong đôi mắt của hắn có sự căng thăng đau đớn, hoảng loạn…giống như là hắn rất quan tâm đến cô. Nếu như trước kia cô không nhìn thấy sự tàn nhẫn của hắn, có lẽ cô đã thật sự cho là như vậy.
Haha…hắn như vậy chỉ vì hắn sợ cô không thể sinh con cho hắn và Vân Tử Y.
“Diệp Minh Tu, tôi trả lại cho anh… bằng điều này…đã đủ chưa?” - Máu của cô đã tràn thành một mảng dưới tấm lót sàn cao cấp.
Hắn bế cô chạy xuống dưới, lúc này Cố Lệ Thần đã lái xe đưa Thẩm Y Nhiên đến khách sạn. Nhìn thấy thân thể Lâm Thiên Nhu nhuốm đầy máu tươi, Thảm Y Nhiên hoảng hốt đến không đứng vững, Cố Lệ Thần liền ôm lấy Thẩm Y Nhiên.
“Chị…chị Lâm…” - Thẩm Y Nhiên vội chạy theo người đàn ông đang bế Lâm Thiên Nhu.
Cố Lệ Thần đi theo sau cô nhưng không đuổi kịp Diệp Minh Tu, hắn đã bế Lâm Thiên Nhu lên xe cấp cứu đợi sẵn bên ngoài.
Hai người lại lên xe đuổi theo về bệnh viện… Bên bệnh viện VIP bên kia, Hàn lão gia tử cấp cứu đã qua cơn nguy hiểm thì trời đã tối, Hàn Tử Sâm rời khỏi bệnh viện. Anh nhìn thấy chiếc điện thoại cũ trên xe, mở ra thì thấy mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ của Thẩm Y Nhiên. Anh gọi lại nhưng bên kia không liên lạc được, gọi về nhà người hầu nói cô chưa quay về. “Cao Trí, kiểm tra xem Y Nhiên đang ở đâu?” - Hàn Tử Sâm có chút lo lắng gọi cho Cao Trí. Không lâu sau, Cao Trí gọi đến báo cáo: “Hàn gia, Thẩm tiểu thư vừa rời khỏi khách sạn Nam thành… hình như đi cùng Cố thiếu…” Cao Trí tuy không trực tiếp đối mặt báo cáo, nhưng cảm giác toàn sóng lưng lạnh lẽo. Toàn thân Hàn Tử Sâm tỏa ra khí lạnh, một lúc sau lại nói: “Họ đi đâu?” “Hàn gia, xe đang chạy về hướng bệnh viện.” - Cao Trí đáp. Hàn Tử Sâm ngắt máy… hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng: “Đi đến bệnh viện Nam thành.”
...