...
Đôi mắt đào hoa của anh đang kiên định nhìn chằm chằm vào cô, lúc này cô trông thật say đắm, thanh tú và quyến rũ. Có bao nhiêu người từng nhìn thấy bộ dạng của cô như thế này?
Tiêu Tư Vũ… hắn ta đã từng nhìn thấy chưa?
Đột nhiên trong lòng anh dâng lên cảm giác ghen tị, ghen tị vì Tiêu Tư Vũ hẹn hò với cô, khi cô ở bên cạnh Tiêu Tư Vũ, cô có bao giờ gọi tên hắn ta bằng giọng nói dịu dàng như vậy không? Trước kia cô và Tiêu Tư Vũ thân thiết đến mức nào?
“Em thật sự cảm thấy tôi đẹp lắm sao?” - Anh nhỏ giọng hỏi, muốn trói cô lại bên cạnh mình như thế này để không ai có thể nhìn thấy dung mạo quyến rũ của cô.
“Ừm, anh đẹp trai, A Tử là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.” - Cô cười tươi và dùng ngón tay nghịch ngợm chóp mũi anh, như thể anh là một món đồ chơi rất thú vị.
Cỏ vẻ trên đời này chỉ có Thẩm Y Nhiên mới có thể coi Hàn Tử Sâm là một món đồ chơi.
Đột nhiên vẻ mặt của cô thay đổi và nụ cười biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn nào đó: “A Tử, tôi sẽ đối xử với anh thật tốt, xin đừng bỏ rơi tôi, được không?”
Trong đôi mắt đen láy bao phủ một lớp sương mù, sự tồn tại của anh là điều cực kỳ quan trong đối với cô.
“Tôi chưa bao giờ muốn rời xa em. Là em không muốn ở bên cạnh tôi, em đã quên rồi sao?” - Anh nói, biết là cô đã say, có lẽ ngày mai cô sẽ không nhớ gì cả, nhưng anh vẫn muốn trả lời cô.
Cô nghiêng đầu và làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Tại sao… tại sao tôi lại không muốn ở bên cạnh A Tử? Tôi thật sự muốn ở bên cạnh A Tử… rất muốn… rất muốn bên cạnh A Tử.”
Anh chỉ có thể nghe được những lời như vậy khi cô say…
Gương mặt nhỏ nhắn của cô áp sát vào môi anh, rồi thật nhẹ nhàng hôn lên môi anh…
Thân thể của anh đột nhiên cứng đờ, ánh mắt tối sầm nhìn cô: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Tất nhiên là cô không biết điều đó nên vẫn mỉm cười rất vui vẻ, giống như ăn được một món ăn ngọt ngào.
Hàn Tử Sâm đột ngột nhắm mắt lại và vô thức siết chặt nắm đấm bằng cả hai tay, cắn răng nói: “Em thật sự nghĩ rằng dù em có làm gì với tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ chạm vào em phải không?” - Giọng anh khàn khàn, không hiểu đây là đang nói với cô hay với chính mình.
Cô chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn anh, không hiểu anh đang nói như vậy là có ý gì. Sau đó suy nghĩ thêm cái gì đó, một lúc sau cô lại mỉm cười và trực tiếp cúi xuống hôn thẳng vào môi anh.
Cơ thể anh cứng ngắc, thụ động tiếp nhận nụ hôn của cô, ngọt ngào đến mức anh vô thức đắm chìm bên trong đó.
Khi môi cô rời khỏi môi anh, anh dường như cảm thấy trống trãi và muốn nhiều hơn nữa.
Ánh mắt mắt như nước mà thu nhẹ nhàng nhìn anh, cô cười gọi anh là “ A Tử”, khi hai tay cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi thở ngọt ngào của cô phả vào mũi anh, lúc này anh cảm thấy bản thân mình cũng say.
“Có vẻ như tôi không nên nói những lời như không chạm vào phụ nữ say rượu.” - Anh nhỏ giọng, đây là lần đầu tiên anh thất hứa như thế này chỉ vì cô.
Anh chủ động đè cô ở dưới cúi đầu hôn lên môi cô, quyến luyến như thể không muốn rời xa.
Anh không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, nhưng khi dừng lại, anh phát hiện cô lại ngủ say…
“Thật đúng là…” - Một cảm giác bất lực hiếm thấy tràn ngập trong cơ thể anh, có lẽ chỉ có cô mới có thể khiến anh chật vật như vậy trong khi cô ngủ ngon lành…
Đôi mắt đào hoa của anh chăm chú nhìn người dưới thân, một lúc sau, Hàn Tử Sâm mới thở dài, đắp chăn lại cho Thẩm Y Nhiên, sau đó xuống giường ngồi ở mép giường.
“Em nợ tôi một lần, em biết không?” Giọng nói anh nhẹ nhàng tản ra trong không khí.
Mà căn nhà thuê nhỏ bé này dường như không còn lạnh lẽo nữa, ngay cả không khí của tràn ngập hơi thở nóng bỏng thiêu đốt.
Buổi sáng, Thẩm Y Nhiên tỉnh lại không khỏi choáng váng khi nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang ngồi ở bên giường mình.
“Sao anh lại ở đây?” - Cô lo lắng hỏi.
“Em cho rằng sau khi uống say em có thể tự mình đi về sao?”- Anh hỏi ngược lại.
Thẩm Y Nhiên chợt nhớ ra đêm qua uống rất nhiều rượu, sau khi say cô lại chẳng nhớ được gì.
"Vậy hôm qua sau khi đưa tôi về, anh không… về sao?” - Cô kỳ quái hỏi, chẳng lẽ anh ta ngồi ở đây cả đêm.
“Đúng vậy, tôi không về, chăm sóc em một đêm.” - Anh nói tiếp: “Em có phải nên cảm ơn tôi không?”
“…cảm ơn.” - Cô mặc dù nói vậy nhưng trong lòng có bao nhiêu kỳ quái, rõ ràng là anh ta muốn cô uống rượu, vậy mà còn muốn cô cảm ơn: “Đúng rồi, anh có thể thả bọn người kia sao?”
Hàn Tử Sâm cười nhẹ: “Tôi đã cho Cao Trí làm rồi, sẽ không bao lâu nữa liền được thả.”
Cô nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bọn họ được thả ra, hy vọng bệnh tình của bà ngoài sẽ thuyên giảm.
“Bọn chúng trước kia âm mưu hại em, lại còn bị giam giữ nhiều ngày như vậy. Bây giờ được thả ra, em không lo bọn chúng càng oán hận, thậm chí con khiến em càng thêm khó xử sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
Thẩm Y Nhiên tất nhiên hiểu được, chỉ nhẹ lắc đầu: “Tôi không quan tâm đến bọn họ, cho nên tôi cũng không quan tâm họ có ghét tôi hay không?”
“Còn tôi thì sao?” - Anh đột ngột hỏi,
Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn Hàn Tử Sâm kinh ngạc không kịp phản ứng.
Anh đặt tay lên mép giường, tiến lại gần cô và hỏi: “Còn tôi thì sao, em có quan tâm đến tôi không? Em có quan tâm đến việc tôi nghĩ về em như thế nào không?”
Thẩm Y Nhiên ngơ ngác, nếu anh là A Tử thì cô đương nhiên sẽ quan tâm đến anh, nhưng bây giờ anh lại là Hàn Tử Sâm.
Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu: “Tôi quan tâm.”
Hàn Tử Sâm có vẻ hơi ngạc nhiên khi cô trả lời như vậy: “Tại sao?”
“Bởi vì anh là Hàn Tử Sâm. Ở Nam thành này, một câu nói của anh có thể thay đổi lời nói của người khác, tôi đương nhiên sẽ quan tâm anh nghĩ gì, anh cũng biết tôi không dám đắc tội với anh.”
Hậu quả của việc đắc tội với Hàn Tử Sâm, chính là những ngày trong tù chịu dày vò đau khổ, cô sợ… thật sự sợ…
Tâm trạng của anh đột nhiên trở nên tồi tệ.
“Đắc tội không nổi tôi? Vậy sao khi em nói không muốn ở bên cạnh tôi, em có bao giờ nghĩ rằng đã đắc tội với tôi không?” - Anh lạnh lùng nói.
Cơ thể cô vô thức co lại run rẩy.
Anh giơ tay lên, đột nhiên nắm lấy gáy cô, kéo mặt cô lại gần mình, nói với giọng cực kỳ mơ hồ: “Em biết không, đêm qua sau khi tôi đưa em về, ngay tại trong phòng này, chúng ta đã phát sinh chuyện gì em không nhớ sao?”
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt: “Anh đã nói sẽ không chạm vào tôi.”
“Đúng vậy, tôi đã nói vậy nhưng nếu tôi thực sự chạm vào em thì sao?” - Anh hỏi ngược lại.
Gương mặt cô trắng bệch, cắn môi dưới gần như bật máu, đôi mắt đen láy cuối cùng không còn bình tĩnh nữa mà trở nên bối rối và bất an, và cả bàng hoàng…
Hàn Tử Sâm cảm thấy tâm tình của mình ngày càng tệ hơn.
Vốn dĩ anh nói như vậy chỉ để trừng phạt cô vì khiến anh cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ, anh không biết là anh đang trừng phạt ai.
Anh buông tay, đứng thẳng lên, lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi không chạm vào em, nhưng tôi qua em lại nằm trên người tôi, dù thế nào cũng không chịu rời đi.”
Thẩm Y Nhiên nghe được câu đầu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe nửa câu sau của anh đột nhiên trái tim đập mạnh mẽ.
“Sao có thể.” - Cô gần như phản xạ phủ nhận.
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Sao lại không thể, em say rượu căn bản không nhớ chuyện gì xảy ra, có muốn tôi giúp em nhớ lại không? Nói cho em biết đêm qua em đè tôi trên giường thế nào, còn cứ như vậy mà hôn tôi ra sao?”
Mỗi lời anh nói khiến gương mặt cô đỏ bừng.
Thẩm Y Nhiên vội vàng rời khỏi giường: "Tôi… tôi đi rửa mặt một chút…” - nhanh chân chạy vào toilet.
Hàn Tử Sâm nhìn bóng lưng Thẩm Y Nhiên đang chạy trốn, ánh mắt ngày càng tối tăm.
Trong phòng tắm, Thẩm Y Nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương.
Cô không tài nào tin nổi những gì Hàn Tử Sâm nói, cô đè lên người anh ta, còn hôn anh ta…
Nhưng lỡ như lời Hàn Tử Sâm nói đều là sự thật thì sao? Thẩm Y Nhiên muốn tìm một cái lỗ nào đó, chui xuống.
Khi cô ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hàn Tử Sâm vẫn chưa rời đi, anh đang ngồi ở bàn nhỏ, đang cầm ly nước hớp từng hớp nhỏ, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai và tao nhã.
Thấy cô đi ra, Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp nhìn về phía Thẩm Y Nhiên, trong nháy mắt, cô cảm giác cả cơ thể cô đang rơi vào trong ánh mắt của anh.
“Tôi…tôi phải đi làm.” - Cô chợt tỉnh táo, đã chín giờ sáng, cô đã trễ mấy tiếng, có lẽ sẽ bị trừ lương.
“Đừng lo, tôi đã xin nghỉ cho em rồi.” - Anh nói.
Sau đó giọng nói anh có chút kìm chế: “Em đã vứt hết quần áo và đồ dùng của tôi ở đây rồi à?”
Cô mím môi và im lặng.
“Ngay cả đôi găng tay em đang đan cho tôi cũng đã vứt đi à?” - Anh nhìn cô chằm chằm hỏi.
Cô do dự một chút rồi nói: “Không có vứt, tôi chỉ thu lại rồi cất đi.”
Vứt đi… là một từ quá xa xỉ đối với hoàn cảnh của cô.
“Tại sao em không vứt đi.” - Hàn Tử Sâm lại hỏi.
“Ít nhất… nếu bán đồ cũ cũng kiếm được mấy đồng…”
Nhưng cô còn chưa nói xong, gương mặt anh hoàn toàn đen lại: “Em thật biết cách chọc tức người khác.”
Hàn Tử Sâm trừng mắt nhìn Thẩm Y Nhiên một lúc lại nói: “Nếu như em chưa vứt nó đi thì đan cho xong đô i găng tay đó rồi đưa cho tôi.”
Cô giật mình ngơ ngác nhìn anh, hiện tại anh ta đã không cần diễn trước mặt cô nữa, găng tay mà cô của được đan từ sợi len của một chiếc áo cũ, anh ta định làm gì với nó? Chẳng lẽ anh ta sẽ thực sự đeo chúng?
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô, anh nói thêm: “Dù sao tôi đã thả những người thân kia của em, không phải em nên cảm ơn tôi sao?”
Cô khó xử nói: “Nhưng…tôi đã quên mất kích thước bàn tay của anh rồi.”
Vì cô nghĩ sẽ không cần đan cho anh nữa nên tờ giấy ghi lại kích thước đã vứt vào sọt rác…
“Nếu không nhớ thì liền đo lại.”
Cô đành phải lấy thước đo ra, ngồi gần bên cạnh anh và bắt đầu đo bàn tay của anh.
Mỗi khi đầu ngón tay chạm vào da thịt anh, cô đều ra sức tránh né.
Nhìn thấy động tác này của cô, anh có chút cười nhạo: “Tối hôm qua em còn đè tôi, hôn tôi, bây giờ xem ra ngay cả chạm vào tôi em cũng không muốn sao?”
Gương mặt Thẩm Y Nhiên lập tức đỏ bừng: “Lúc đó, tôi…tôi say.”
“Vậy nếu em không say, em thậm chí không muốn chạm vào tôi chỉ một chút sao?” - Anh nhìn cô chằm chằm hỏi.
Cô nghẹt thở trong câu hỏi của anh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Anh nhẹ nhàng cụp mắt xuống, che đậy ánh mắt sắc bén đang kìm nén tức giận.
“A Nhiên tỷ đã từng hận ai chưa? Tôi đã từng hận một người, rất hận người đó. Tôi từng nghĩ rằng khi tìm được người đó tôi sẽ trả thù như thế nào. Để cho người đó cảm giác được bị người thân phản bội, giày vò, vứt bỏ là như thế nào.”
Cô vô thức đưa mắt nhìn anh, anh ta là Hàn Tử Sâm, anh ta vua của Nam thành, cô vô thức nhớ về ba năm ở tù của mình…người anh ta hận có vẻ là mẹ của anh ta, cô từng nhớ anh ta kể mẹ anh ấy đã vứt bỏ anh ấy.
“A Nhiên tỷ, cả đời này em đừng làm người tôi hận có được không?”- Giọng nói của anh lạnh lùng đến đáng sợ.
Máu trong cơ thể cô đột nhiên đông lại…
“Tôi…tôi…tôi và anh bây giờ không có liên quan, tôi chỉ là một người nghèo thấp kém, sao có thể khiến anh hận chứ.” - Bàn tay cô run rẩy nói.
“A Nhiên tỷ, một ngày nào đó, em sẽ cam tâm tình nguyện đụng vào người tôi. Bây giờ, tôi sẽ không yêu cầu em phải ở bên cạnh tôi, nhưng em có tin không, một ngày nào đó em sẽ chủ động muốn ở bên tôi.”
Cam tâm tình nguyên đụng vào anh, chủ động ở bên cạnh anh?
Làm sao có thể.
Cô và anh là người ở hai thế giới… chưa kể ba chữ “Hàn Tử Sâm” với cô mà biểu tượng cho đau đớn, thống khổ và oan ức…
...