...
Thẩm Y Nhiên quay về phòng lấy thuốc, cho Hàn Tử Sâm uống xong một lúc, anh nắm tay cô quay về nhà chính.
Người làm ai nấy cũng trố mắt nhìn Thẩm Y Nhiên khi cô đi ra từ linh đường, phải nói nơi này chỉ có Hàn gia và Hàn lão gia tử được vào, người quét dọn cũng chỉ là Lục quản gia làm ở nhà họ Hàn mấy chục năm.
Vậy mà Thẩm Y Nhiên một cô gái không rõ mối quan hệ với Hàn gia lại có thể bước vào rất lâu mà không bị đuổi ra, bây giờ Hàn gia lại còn nắm tay Thẩm Y Nhiên đi về nhà chính.
Khi hai người trở lại phòng ngủ, Thẩm Y Nhiên hỏi: “Anh bây giờ cảm giác thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” - Hàn Tử Sâm đáp.
“Có thể đau bụng là bệnh thông thường, anh có thời gian nên đi tìm bác sĩ khám một chút.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Có một số bệnh lúc đầu chì là bệnh nhẹ, nhưng về sẽ không chữa trị sẽ thành bệnh nặng.”
“A Nhiên tỷ đang quan tâm tôi phải không?” - Khóe môi anh giương lên một nụ cười.
Thẩm Y Nhiên cứng đờ, có chút lúng túng muốn quay về phòng mình, anh đột nhiên kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng: “Được, tôi hứa với em tôi sẽ tìm bác sĩ để điều trị thật tốt cơ thể mình, tôi nghe lời em như vậy, vậy em có thích tôi hơn không?”
Thẩm Y Nhiên: “…”
Cô như đang nằm mộng, anh đang nói cái gì vậy? Là anh nói sẽ nghe lời cô? Ôi trời, người như Hàn Tử Sâm sao có thể nói ra những lời này.
Anh cúi đầu, gương mặt sát vào cô, giọng nói trầm ấm bên tai: “Nếu tôi nghe lời em, em sẽ thích tôi được không? Tôi muốn em thích tôi?”
Anh từng muốn ở cô ở bên cạnh mình là được, nhưng hình như anh càng lúc càng tham lam hơn, anh muốn cô thích anh, muốn cô đặt tình cảm của cô dành cho anh.
“Em có bằng lòng không?” - Giọng nói của anh như ma quy dụ dỗ cô vào mê hoặc.
Thẩm Y Nhiên ngơ ngác nhìn người trước mặt, phản phất trong miệng muốn nói ra hai chữ “Đồng ý”
Thẩm Y Nhiên không đáp, giật mình thoái lui thoát khỏi vòng tay anh.
Hàn Tử Sâm cũng không cưỡng ép cô trả lời, nhàn nhạt nói: “Khi nào em đồng ý, hãy nói cho tôi biết.”
Cô nhanh chóng mở cảnh cửa thông hai phòng, quay về phòng của mình. Mấy ngày sau, Cao Trí nhìn ông chủ đang uống thuốc bắc, trong lòng thầm kinh ngạc, Hàn gia trước kia còn không thèm uống thuốc Tây, nhưng bây giờ ngài ấy đang uống thuốc bắc? Về việc ôn chủ thay đổi đột ngột, Cao Trí cảm thấy 80% chính là có liên quan đến Thẩm Y Nhiên. Gần đây ông chủ của hắn luôn đặt ra nhiều tiền lệ khác nhau vì Thẩm Y Nhiên. Hàn Tử Sâm uống thuốc bắc xong, khẽ cau mày, lại uống một ly nước lọc để loại bỏ mùi thuốc trong miệng. Tuy anh chưa bao giờ thích uống thuốc, nhưng cô muốn anh chăm sóc cơ thể mình thì anh sẽ nghe lời cô. “Cậu có biết làm cách nào để được một cô gái yêu thích hay không?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên hỏi. Cao Trí trợn mắt nhìn Hàn Tử Sâm… cái này… vì ngài ấy là Hàn Tử Sâm, căn bản ngài ấy không cần làm gì cả, ngồi yên bất động cũng có một đống nữ nhân vây quanh. Cao Trí suy nghĩ một chút, thận trọng nói: “Hàn gia, ngài đang nói về… Thẩm tiểu thư sao?” Hàn Tử Sâm nhàn nhạt liếc nhìn Cao Trí, nhưng cũng không phủ nhận. “Thẩm tiểu thư trước kia… đã nhận quá nhiều đau khổ, tôi e rằng cô ấy sẽ không như người bình thường. Đối với một người như cô ấy, nếu dùng cách cứng gắn, cô ấy có thể ở ngoài mặt ngoan ngoãn nghe theo, nhưng đáy lòng lại kéo dài khoảng cách.” - Cao Trí phân tích: “Theo tôi, Thẩm tiểu thư là người thích mềm không thích cứng, không bằng trước mặt cô ấy hạ thấp một chút tư thái, có thể sẽ khiến cô ấy hạ thấp phòng bị.” “Cho nên, tôi phải lấy lòng cô ấy thì cô ấy mới có thể thích tôi?” - Hàn Tử Sâm hỏi. Cao Trí chớp chớp mắt như đang sợ hãi, hắn chỉ nói… ông chỉ hạ thấp tư thái, không nói ông chủ phải đi lấy lòng nữ nhân. “Nhưng phải làm gì để lấy lòng cô ấy?” - Hàn Tử Sâm lại nói. Cao Trí cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, giọng điệu này có lẽ Hàn gia sẽ đi lấy lòng Thẩm Y Nhiên. Ngày mai Tết thanh minh, Thẩm Y Nhiên dự định sẽ tảo mộ mẹ mình một ngày, còn vấn đề tìm việc dường như có chút rơi vào bế tắc.
Buổi sáng cô đi tìm việc làm, các công ty nhìn lý lịch của cô liền lắc đầu như cũ, buổi chiều muộn cô đi mua đồ để ngày mai đi tảo mộ, đến khi quay về nhà trời đã tối.
Quay về dinh thự Hàn gia, cô đang cất đồ vào tủ lạnh, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Sao hôm nay em về muốn thế?”
Thẩm Y Nhiên hết hồn, xem chút nữa thì làm rơi đồ cúng xuống đất.
Đèn trong phòng khách mở lên, cô nhìn thấy anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Sao anh lại tắt đèn phòng khách?” - Thẩm Y Nhiên ngạc nhiên hỏi.
“Đợi em.” - Hàn Tử Sâm đứng lên, đi về phía cô: “Còn em thì sao, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Cô mím môi đỏ mọng nói: “Hôm nay tôi đi tìm việc làm, buổi chiều đi mua một ít đồ cúng, ngày mai tôi đi viếng mộ mẹ tôi.”
“Đi viếng mộ…” - Ánh mắt anh liếc nhìn túi đồ của cô: “Đúng rồi, ngày mai là Thanh Minh, nên đi viếng mộ, tiếc là rằng mai tôi không đi cùng em được.”
Thẩm Y Nhiên có chút ngạc nhiên, mặc dù cô chưa từng nghĩ sẽ mời anh đi viếng mộ với cô, nhưng nghe anh nói vậy…cô sực nhớ cha anh cũng đã qua đời, vậy nên ngày mai anh cũng sẽ đi viếng mộ cha của anh.
Một người đi thăm mộ mẹ, một người đi thăm mộ cha, nghĩ lại cô và anh cũng thật giống nhau.
Đợi cô bỏ đồ ăn vào tủ lạnh xong, Hàn Tử Sâm tựa đầu vào cửa bếp, trầm tư nhìn cô.
“A Nhiên tỷ, có người nói với tôi rằng, nếu tôi muốn em thích tôi, thì phải lấy lòng em.” - Hàn Tử Sâm cúi người, ánh mắt nhìn vào cô: “Vậy em nói xem, nếu tôi lấy lòng em, em sẽ thích tôi chứ?”
Thẩm Y Nhiên suýt chút nữa cắn phải lưỡi, trợn mắt khó tin nhìn anh, anh đang nói cái gì vậy? Anh nói…anh lấy lòng cô?
Hàn Tử Sâm sao lại có thể nói ra lời này?
“Sao vậy, tôi nói muốn lấy lòng em, khiến em ngạc nhiên sao?”
Cô cảm thấy như mọi lời nói của cô đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve môi cô: “Cho nên A Nhiên tỷ, em nên biết tôi muốn em thích tôi đến mức nào phải không? Còn em thì sao, tôi phải làm gì để lấy lòng em, để em có thể thích tôi?”
Đôi môi cô bỏng rát, nhịp tim lại trở nên dữ dội.
Hàn Tử Sâm lại nói với cô những lời này, chẳng lẽ anh thật lòng muốn cô thích anh, thậm chí muốn lấy lòng cô chỉ để cô thích anh? Vào Tết Thanh Minh, Hàn Tử Sâm đi đến bệnh viện và đi thẳng vào phòng bệnh của Hàn lão gia tử. “Con đã đến thăm mộ phần của cha mình chưa?” - Hàn lão hỏi, hiện tại ông ta chỉ có thể nằm trên giường. “Ừm, đã đến.” - Hàn Tử Sâm đáp. Từ khi ông nội bị bệnh nằm một chỗ không thể đi viếng mộ cha của Hàn Tử Sâm được nữa, hằng năm sau đó vào ngày này Hàn Tử Sâm sẽ đi viếng mộ một mình và trở về bệnh viện với ông nội. “Con nói, nếu cha của con biết con bây giờ mê muội nữ nhân sẽ như thế nào? Hắn có thể hay không muốn tát một cái cho con thức tỉnh!” - Hàn lão gia tử hừ lạnh một tiếng. Đứa cháu trai của ông ta càng ngày càng không thể khống chế được. “Ông nội là đang muốn nói cái gì?” - Hàn Tử Sâm nhướng mày nhìn về phía Hàn lão,đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp đẽ đó khiến ông ta lại nhớ đến mẹ đẻ của Hàn Tử Sâm. Nếu không phải do người phụ nữ đó, cha con của ông ta sao có thể trở mặt với nhau, con trai ông ta sẽ không bỏ nhà rời đi, cuối cùng thậm chí còn chết ở ngoài đường. “Kết cục của cha con, con chẳng lẽ đã quên rồi sao?” - Lão gia tử lại một lần nữa lôi ra chuyện cũ rích nhai đi nhai lại. “Tôi không có quên, tôi cũng đã nói, tôi sẽ không dẫm vào vết xe đổ của cha tôi.” - Hàn Tử Sâm nói. “Nếu như vây, bây giờ con liền đuổi Thẩm Y Nhiên ra khỏi Hàn gia, để cho cô ta về sau không được phép xuất hiện trong cuộc đời của con nữa.” - Hàn lão gia tử tức giận nói. “Cái này e rằng không thể.” - Hàn Tử Sâm ánh mắt tối sầm, nghe ông lão nói lời này, trái tim đột nhiên thắt lại, chuyện này không bao giờ có thể xảy ra, ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ. “Con…” - Hàn lão gia tử tức nghẹn nhìn chằm chằm vào cháu đích tôn của mình. “Ông nội, tôi sẽ không phạm sai lầm giống cha của tôi, vì vậy tôi sẽ nắm trong tay sự kiểm soát. Tôi sẽ để cho Y Nhiên quen với sự tồn tại của tôi, quen đến mức cô ấy không thể rời xa con được.” - Hàn Tử Sâm nhỏ giọng, miệng nhếch lên mỉm cười, ánh mắt mang theo cảnh cáo: “Vì vậy, ông nội, tôi mong ông đừng can thiệp vào chuyện của tôi, nếu ông can thiệp quá nhiều, tôi không đảm bảo việc sẽ dùng biện pháp để hạn chế hành đồng của ông nội.” Sắc mặt Hàn lão gia tử đột nhiên đỏ bừng, ho mấy tiếng, cuối cùng cũng nhịn được, nhưng vẫn rất tức giận: “Con đang uy hiếp ta?” “Không, tôi chỉ nhắc nhở ông nội thôi.” - Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm ông nội của mình: “Nếu cô ấy gặp bất cứ chuyện gì, như vậy ông nội, tôi sẽ không buông tha bất cứ người đó là ai.” Ánh mắt đục ngầu nhưng vẫn sắc bén của Hàn lão gia tử nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai trước mặt, biết đối phương không hề muốn đùa. Hàn lão gia tử cay đắng nói: “Sớm muộn một ngày nào đó ngươi cũng sẽ hối hận.” “Vậy ông nội hãy cố gắng sống lâu thêm mấy năm, nhìn xem một ngày nào đó tôi có hối hận không?” - Hàn Tử Sâm cười nhẹ. “Được…được…” - Hàn lão gia tử tức giận nói: “Vậy ta liền đợi đến cái ngày mà con phải hối hận.” Buổi chiều, Thẩm Y Nhiên chuẩn bị xong đồ ăn và mang theo đồ cúng để đi đến mộ phần của mẹ mình.
Trước kia khi chưa vào tù, cô đã nghĩ tới sẽ chọn một ngày lành để di dời mộ phần của mẹ mình đến một nơi tốt hơn là chôn trên đồi. Chỉ là về sau cô vào tù, nên chuyên đó liền gác lại, sau khi ra tù cô lại không có tiền, nên vẫn chưa thực hiện được ý định.
Khi Thẩm Y Nhiên điền tên vào số mộ của mẹ mình để đăng ký vào thăm, bên kia liền nhìn cô nói: “Mộ phần này đã được chuyển đi, cô còn ở đây làm gì?”
“Chuyển đi?” - Thẩm Y Nhiên kinh ngạc.
“Là một người tên Thẩm Chí Ninh bóc đi, ông ấy là chồng của chủ mộ.” - Đối phương lật xem tư liệu nói.
Cô nhớ lần trước Thẩm Chí Ninh có nhắc đến việc di dời mộ phần, nhưng cô không ngờ ông ta lại làm nhanh như vậy mà không thèm thông báo với cô.
“Vậy anh có biết mộ phần dời đi đâu không?” - Thẩm Y Nhiên lo lắng hỏi.
“Chuyện đó thì tôi không biết.” - Người kia lắc đầu.
Thẩm Y Nhiên xin được vào vị trí ngôi mộ của mẹ mình, người kia thấy Thẩm Y Nhiên sắc mặt tái xanh cũng không làm khó mà để cho cô vào.
Khi cô chạy đến vị trí mộ của mẹ mình, phần mộ đã mất đi, chỉ còn một cái hố trống không…
Thật sự… bị dời đi.
Thẩm Y Nhiên ngơ ngác tại chổ, sau đó lấy điện thoại gọi cho Thẩm Chí Ninh.
Điện thoại reo hồi lâu, cuối cùng cũng kết nối được, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Chí Ninh: “Có chuyện gì?”
“Là ông di chuyển mộ của mẹ tôi?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.
“Đúng thế thì sao?” - Thẩm Chí Ninh không nhịn được nói: “Sao, đồ bất hiếu, mày còn nhớ mộ của mẹ mày à?”
“Ông mang mộ của mẹ tôi chuyển đi đâu?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.
“Mày bây giờ lại quan tâm đến mộ của mẹ mày à? Không phải luôn mồm không muốn nhận cái nhà này à, tao nghĩ bây giờ mày không cần biết mẹ mày được chôn ở đâu.” - Thẩm Chí Ninh mất kiên nhẫn nói.
Thẩm Y Nhiên cắn răng, hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc ông muốn thế nào mới nói cho tôi biết mộ của mẹ ở đâu?”
“Đồ bất hiếu, bây giờ mới biết cầu xin tao à? Tao yêu cầu mày đừng câu dẫn Cố Lệ Thần, đừng làm tổn thương tình cảm của em gái mày, mày đã nói cái gì? Tao nói cho mày biết, nếu không có 5 tỷ thì đừng nghĩ tới việc tao nói cho mày biết mộ phần của mẹ mày ở đâu.” - Thẩm Chí Ninh uy hiếp nói.
Ông ta nói xong liền cúp máy.
Khi Thẩm Y Nhiên gọi lại, bên kia không nghe máy nữa.
Cô vội vàng xuống núi và chạy thẳng đến nhà họ Thẩm, nhưng dù cô có bấm chuông thế nào thì cũng không có ai mở cửa.
Người hàng xóm nói với cô rằng ba và mẹ kế của cô đã đi du lịch, còn về Thẩm Lạc Nhân, cô ta đã mua một căn phòng lớn ở bên ngoài và rất hiếm khi quay về.
Thẩm Y Nhiên nghe vậy liền hiểu rõ, Thẩm Chí Ninh và Phương Kiều biết hôm nay cô sẽ đi viếng mộ mẹ, sau khi biết sẽ chạy đến đây nên cố tình đi du lịch.
5 tỷ, vừa nghĩ đến số tiền ông ta yêu cầu, da đầu cô tê dại.
Cô đào đâu ra 5 tỷ cho ông ta?
Hàn Tử Sâm quay về dinh thự Hàn gia, người hầu nói Thẩm Y Nhiên đã quay về.
Nhưng khi anh đi tới phòng cô lại phát hiện bên trong tối đen một màu.
Anh biết cô không thích bóng tối, trước kia khi đi ngủ cũng là muốn bật sáng đèn.
Hàn Tử Sâm cau mày, cô không có ở trong phòng sao? Những khi quay đầu đi anh lại nghe thấy tiếng thở như đè nén.
Bước chân anh dừng lại, sau đó mò mẫn trên tường mở đèn lên, ánh sáng đột nhiên tràn vào phòng.
Anh nhìn thấy một thân hình mảnh mai co ro nơi góc phòng, cô cuộn tròn, dựa vào tường, mặt vùi vào đầu gối, còn đang nức nở khe khẽ không ngừng phát ra từ cô.
Cô ấy đang khóc?
Đôi mắt của anh chợt nheo lại, bước nhanh về phía cô, quỳ xuống, nhìn cô nói: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của anh khiến cơ thể cô đột ngột cứng đờ, đầu cô từ từ ngẩng lên, nhìn về phía anh bằng đôi mắt đen láy đầy nước.
Đôi mắt cô sưng đỏ, không biết là đã khóc biết bao lâu, khuôn mặt lấm lem nước mắt, vẻ mặt mong manh và đau đớn khiến trái tim anh đột nhiên co thắt lại, đau đớn cực kỳ.
“Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?” - Phải mất một lúc sau anh mới tìm lại giọng nói của mình.
Cô khit mũi, nghẹn ngào nói: “Tôi… tôi không tìm được mẹ tôi, tôi không tìm thấy… tôi không tìm thấy…”
Khi những lời này thoát ra khỏi miệng, nước trong mắt cô càng rơi ra nhiều hơn.
Bỗng nhiên ánh mắt của cô đột nhiên dán chặt vào anh.
Đúng rồi, có lẽ lý do ba và mẹ kế yêu cầu 5 tỷ là vì họ cho rằng cô có Hàn Tử Sâm phía sau, cô không thể có 5 tỷ, nhưng Hàn Tử Sâm lại có.
Lúc này Hàn Tử Sâm cau mày, lời nói của cô quá mơ hồ, mẹ của cô không phải đã chết rất lâu rồi sao? Sao cô lại nói không tìm được mẹ?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” - Hàn Tử Sâm nói, giơ tay lau nước mắt trên mặt cô.
Tay cô đột nhiên nắm lấy tay anh, đôi mắt đen láy đầy nước của cô đột nhiên lóe lên một tia quuyết định: “Anh cho tôi 5 tỷ có được không? Nếu anh chịu cho tôi, vậy thì… tôi sẽ ở với anh, mặc kệ là ở bao lâu, tôi đều sẽ ở với anh, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà anh muốn.”
Chỉ cần anh cho cô 5 tỷ, chỉ cần cô biết mộ mẹ cô đang ở nơi nào.
Cô đã mất đi rất nhiều thứ, cô không muốn mất đi cả nơi bái tế của mẹ mình.
Đôi mắt Hàn Tử Sâm đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt anh dán chặt lên người Thẩm Y Nhiên: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
...