...
Khi cô nói ba chữ “Hàn Tử Sâm”, cơ thể anh gần như cứng ngắc.
“Chị hận Hàn Tử Sâm?” - Anh lẩm bẩm hỏi.
Cô dường như thở dài: “Đúng vậy, ai ở Nam thành cũng biết hắn. Trong vụ tai nạn xe ô tô của tôi, người chết lúc đó là vị hôn thê của Hàn Tử Sâm, Hà Dĩ Mai. Vợ sắp cưới của ông vua Nam thành đã chết, cho nên số phận của tôi sẽ không thể tốt được, có bao nhiêu người vì muốn nịnh bợ hắn thì có lẽ cũng sẽ có bấy nhiêu người cố gắng làm tổn thương tôi.”
Dừng một lúc, cô dường như đang cười nhạo chính mình: “Đôi khi, tôi tự hỏi, nếu người cùng tôi gặp tai nạn ô tô không phải là Hà Dĩ Mai thì liệu tôi có thể thắng kiện được không? Có thể sẽ không ngồi tù mất ba năm, và còn….”
Cô không hề tức phẫn hận hay buồn giận, nhưng sự tự ti nhẹ nhàng của cô giờ đây càng khiến anh cảm thấy đau lòng và tội lỗi hơn.
Nỗi thống khổ của cô, có lẽ một nửa phần đó chính là do mối quan hệ của anh.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt kiên định nhìn cô qua tóc mái dày: “Nếu như tôi biết A Nhiên tỷ sẽ chịu nhiều đau khổ như vậy, tôi nhất định sẽ bảo vệ chị từ ba năm trước rồi.”
Câu nói này không liên quan gì đến trò chơi mà là điều xuất phát từ trong trái tim.
Nếu năm đó anh không để người khác lấy lòng, nếu năm đó anh sẵn sàng trả lại công lý cho cô, thì… cô đã không bị giam giữ ba năm này chứ đừng nói đến việc phải chịu tổn thương như thế này.
“Tôi biết A Tử rất thương tôi, được rồi, những chuyện như vậy đừng nói nữa.” - Thảm Y Nhiên mỉm cười, giơ tay xoa xoa mái tóc đen của anh.
Có vẻ như dạo gần đây cô thực hiện hành động này càng thường xuyên hơn.
Sau khi Tần Giao Liên lấy thuốc về, vả ba liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này Hàn Tử Sâm ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cô.
“ A Tử, cậu đang làm gì vậy?” - Thẩm Y Nhiên nói.
“Tôi sẽ cõng A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm nói: “Chân của A Nhiên tỷ còn đau, tốt nhất là tôi nên cõng chị ra xe.”
“Nhưng mà…”
“A Nhiên tỷ không muốn tôi cõng sao?” - Anh lại hỏi.
“Không phải.” - Cô vội vàng nói.
“Vậy A Nhiên tỷ liền lên đi.”
Nghe vậy, Thẩm Y Nhiên khẽ cắn môi, cuối cùng nằm trên lưng Hàn Tử Sâm, vòng tay qua cổ anh.
Cô không chú ý đến khi cô vòng tay qua cổ anh, vẻ mặt anh hơi thay đổi. Tư thế này chính là giao mạng sống của mình vào trong tay đối phương, đối phương có thể rõ ràng chế trụ được vị trí chí mạng của anh.
Bình thường anh sẽ không cho phép người khác bắt được nắm được vị trí chí mạng của anh.
Nhưng… nếu là cô ấy.
Trong mắt Hàn Tử Sâm hiện lên một tia dịu dàng ôn nhu mà trước giờ anh chưa từng có.
Anh cõng cô trên lưng bước ra cổng phòng cấp cứu, hướng về phía cổng bệnh viện.
“Tôi… rất nặng phải không?” - Thẩm Y Nhiên cắn nhẹ môi nói, sợ rằng mình quá nặng sẽ tạo thành gánh nặng cho A Tử.
“A Nhiên tỷ rất nhẹ.” - Hàn Tử Sâm nói.
Là anh đang nói sự thật, cô cao 1m60, anh cõng cô phía sau đoán tầm cô chỉ nặng không quá 45kg, xem ra sau này anh phải bồi bổ cho cô tốt hơn.
Cô áp mặt vào lưng anh, cảm nhận được hơi ấm, đã lâu lắm rồi cô mới được cõng trên lưng như thế này, trong kí ức của cô, dường như chỉ có mẹ cô mới từng cõng cô như vậy.
“A Tử, cậu thật tốt.” - Cô nói nhỏ.
“A Nhiên tỷ lại muốn nói tôi là người tốt sao?” - Hàn Tử Sâm nói.
“Điều tôi muốn nói chính là A Tử của tôi chính là một người em trai tốt. Tôi thật sự may mắn khi có được một em trai như A Tử.”
Em trai… ánh mắt Hàn Tử Sâm trở nên sắc bén.
Khi trò chơi này bắt đầu, anh liền dùng thân phận em trai để ở bên cạnh cô sao? Cô còn để anh gọi cô là A Nhiên tỷ.
Nhưng mà bây giờ, anh dường như không muốn cô xem anh là em trai, điều anh muốn… dường như đã trở nên nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Hàn Tử Sâm cõng Thẩm Y Nhiên tới cửa bệnh viện không lâu sau xe của Tần Giao Liên cũng lái tới.
Hai người cùng lên xe, Tần Giao Liên tức giận kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Mặc dù Hàn Tử Sâm đã nhận được báo cáo của Cao Trí, nhưng nghe theo lời Tần Giao Liên kể, sắc mặt trở nên đóng băng.
“Tiêu Tư Di đã đi quá xa rồi, ngay từ đầu đã có ác ý muốn nhân viên bán hàng đuổi chúng ta đi, cuối cùng còn cố ý gạt chân của Y Nhiên, nếu không may mắn có lẽ là đã bị trọng thương.” - Tần Giao Liên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Tư Di bất nhân như vậy chính là vì có Tiêu gia phía sau lưng cô ta.”
“Tiêu gia…” - Hàn Tử Sâm nhẹ giọng nói, trong giọng nói có chút giễu cợt: “Tiêu gia thì thế nào?”
“Này, A Tử, cậu thật sự không thể xem thường Tiêu gia đâu.” - Tần Giao Liên giải thích: “Nhà họ Tiêu ở Nam thành đều có tài sản lớn, có quan hệ, Tập đoàn Tiêu thị chính là nhà bọn họ, chưa kể những chi nhánh lớn nhỏ khác.”
Tần Giao Liên sợ A Tử là người vô gia cư, không biết lai lịch của Tiêu gia nên bổ sung kiến thức cho A Tử nên còn nói: “Về phần Tiêu Tư Di, cô ta biết dù có bị chúng ta kiện vì chuyện này thì cuối cùng cũng chỉ là đền bù chút tiền thuốc nên cô ta không hề sợ hãi chút nào.”
“Vậy thì chúng ta đừng kiện.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Vậy thì Y Nhiên của chúng ta phải chịu thua thiệt sao? Không được, nhất định phải bắt bọn chúng đền bù đủ loại tiền thuốc men và chi phí không thể đi làm, cho dù bọn chúng có nhiều tiền nhưng chúng ta không chịu thua thiệt.” - Tần Giao Liên nói.
“Sự đau đớn của A Nhiên tỷ sẽ không thể uổng phí, ai khiến A Nhiên tỷ của tôi đau khổ, phải trả giá.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói.
Lúc này, trong ánh mắt của anh hiện lên một tia tức giận.
Tần Giao Liên lái xe phía trước nên không nhận ra, nhưng Thẩm Y Nhiên ngồi bân cạnh anh thì thấy rõ ràng. Bỗng nhiên cô có một loại ảo giác, người trước mặt cô A Tử thật xa lạ, A Tử hoàn toàn như thể là một người khác.
Nhưng chỉ vài giây, cơn giận trong mắt anh biến mất và trở lại như cũ.
“A Nhiên tỷ.” - Môi anh mấp máy: “Sao vậy?:
“Không có… không có gì?” - Cô lắc đầu và tự nhủ rằng có chỉ là ảo giác.
Khi đến căn nhà thuê, Hàn Tử Sâm cõng Thẩm Y Nhiên trên lưng, Tần Giao Liên giúp bọn họ xách đồ và cùng nhau trở về nhà.
Trong nhà thuê, Hàn Tử Sâm cẩn thận đặt Thẩm Y Nhiên ngồi lên ghế, sau đó đi hâm nóng đồ ăn đã nguội.
Nhìn thấy bộ dáng bận rôn của A Tử, quan điểm của Tần Giao Liên về A Tử có chút thay đổi, trước kia cô cho rằng sống chung với người khác giới thế này không tốt nhưng đối phương rõ ràng đối xử với Y Nhiên không tệ.
Nếu như có người có thể chăm sóc tốt cho bạn của mình, Tần Giao Liên càng yên tâm hơn.
Tần Giao Liên trở về, Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên cùng nhau ăn bữa tối đơn giản, sau bữa ăn, Thẩm Y Nhiên muốn dọn dẹp, Hàn Tử Sâm ngăn lại: “Để tôi làm, A Nhiên tỷ đừng có cử động quá nhiều.”
Thẩm Y Nhiên nghe lời và ngồi nhìn A Tử dọn dẹp.
Hàn Tử Sâm dọn dẹp xong, quay người hỏi Thẩm Y Nhiên: “A Nhiên tỷ có muốn đi vệ sinh không?”
“Hả?” - Cô kinh ngạc một chút, sau đó mặt đỏ bừng.
“Là muốn hay không muốn?” - Hàn Tử Sâm hỏi như thể đang hỏi một câu rất bình thường.
Cô có vẻ xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng nói “ừm” bằng một giọng rất nhẹ.
Hàn Tử Sâm đi đến bế cô lên, đi vào phòng tắm rồi quay ra: “Khi nào xong thì gọi tôi một tiếng.”
Thẩm Y Nhiên: “…được…” - Mặt cô càng lúc càng đỏ ửng.
Không ngờ A Tử còn phát hiện ra cô còn chưa đi vệ sinh, sau khi rời khỏi phòng tắm Hàn Tử Sâm lại bế Thẩm Y Nhiên ngồi lên ghế.
Cô không nhịn được nói: “Thật ra tôi có thể tự đi được, chỉ một chân bị nứt xương một chút, chân kia thì không sao.”
“Bác sĩ nói nếu có thể thì hãy di chuyển ít lại.” - Hàn Tử Sâm nói: “Hay là, A Nhiên tỷ không thích tôi chăm sóc chị?”
“Không… không phải.” - Cô đỏ mặt lắc đầu.
Anh mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào gò má hồng hào của cô: “Tuy là tôi không thích A Nhiên tỷ bị thương, nhưng tôi thích A Nhiên tỷ dựa vào tôi như lúc này.”
“Dựa vào?”- Cô có chút bối rối.
"Đúng vậy, dựa vào tôi. A Nhiên tỷ muốn đi đâu cũng phải để tôi ôm đi, nếu không sẽ không thể đi đâu được. Tôi rất thích A Nhiên tỷ dựa vào tôi, cho nên… A Nhiên tỷ, chị có thể càng nhiều càng nhiều dựa vào tôi.”
Cơ thể anh từ từ đến gần cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi môi mỏng khẽ hé mở, đôi mắt anh như mặt hồ lấp lánh đẹp vô cùng.
Thẩm Y Nhiên có chút sửng sốt, A Tử lúc này thật đẹp, đẹp đến mức có chút cảm giác không chân thật.
"Tôi… tôi không quen thuộc dựa vào người khác.” - Thẩm Y Nhiên khó khăn lắm mới kìm nén mà trả lời.
"Nhưng A Nhiên tỷ về sau sẽ quen thuộc dựa vào tôi.” - Hàn Tử Sâm lẩm bẩm.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Hàn Tử Sâm lấy ra một chậu nước ấm rửa chân cho Thẩm Y Nhiên, một chân bên kia bị băng bó không được đụng nước nên chỉ có thể lau thoáng qua.
Nhưng cái chân còn lại có thể được làm sạch.
Anh ôm bàn chân không bị thương của cô, ngâm vào nước ấm, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng giúp rửa sạch.
"Một hồi A Nhiên tỷ hãy xin nghỉ ở trạm vệ sinh một thời gian để nghĩ ngơi, bác sĩ nói chị cần nghĩ ngơi thật tốt.” - Hàn Tử Sâm nói.
"Không cần xin nghỉ, tôi ngày mai vẫn có thể đi làm. Công việc này của tôi xin nghĩ không tiện lắm, nhất là muốn nghĩ dài hạn nhất định sẽ bị sa thải.” - Cô khó xử nói.
"Cho dù thật sự bị sa thải, chờ khi nào vết thương lành lặn có thể đi tìm công việc mới.” - Hàn Tử Sâm kiên trì nói.
"Nhưng mà… nếu bị sa thải và không có thu nhập, tiền thuê nhà, tiền ăn và snh hoạt…”
"Cô tôi mà.” - Hàn Tử Sâm nói: “Tôi sẽ kiếm tiền nuôi A Nhiên tỷ, cho nên chị không cần phải lo lắng như vậy.”
Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt, cô biết A Tử mỗi ngày chỉ đi làm việc lặt vặt, kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng mà khi nghe A Tử nói như vậy, côn lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Cuộc sống của cô không còn là cô đơn, cũng không phải tứ cố vô thân không có chỗ dựa. Cô còn có A Tử để dựa vào.
“Gọi đi.” - Anh đưa điện thoại di động cho cô.
Cô mím môi, bấm số của đội trưởng phụ trách. Vốn cô nghĩ sẽ khó khăn khi xin nghỉ dài hạn, nhưng không ngờ khi cô xin nghỉ một tuần, trưởng nhóm đã vội vàng đồng ý và nói rằng nếu một tuần không đủ thì cô hãy nghỉ hai tuần, mà mức lương vẫn không bị trừ khi cô nghĩ bệnh.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, sau khi kết thúc cuộc gọi vẫn có chút không thể phục hồi tinh thần…
"Có vẻ như đội trường đang nóng lòng cho tôi nghỉ phép dài ngày, không biết có chuyện gì đang xảy ra.”
"Nếu không biết thì đừng bận tâm, dù sao yêu cầu xin nghĩ phép của A Nhiên tỷ cũng đã được chấp thuận rồi.” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa tiếp tục rửa chân cho cô.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn chân, gót chân, ngón chân của cô lần lượt… thật sự khiến cô có chút xấu hổ.
Nhắc mới nhớ, chân của cô chưa từng có một người đàn ông nào chạm vào như vậy, kể cả là Tiêu Tư Vũ.
Khi đôi bàn tay to lớn của anh nắm lấy chân cô, những ngón tay thon dài của anh trực tiếp ôm lấy chân cô đặt trong lòng bàn tay của anh, mặt cô chợt đỏ bừng, cô cảm giác máu toàn bộ cơ thể dồn lên tận đỉnh đầu.
"Được… được rồi, tôi sẽ tự lau khô!” - Cô vội vàng nói, cố gắng rút chân ra khỏi lòng bàn tay anh.
Nhưng mà năm ngón tay của anh vẫn giữ chặt chân cô lại: "Để tôi lau, A Nhiên tỷ đừng động.”
Cô xấu hổ và không thể di chuyển trong một lúc.
Anh chậm rãi cầm lên một chiếc khăn khô bên cạnh, cẩn thận lau chân cho cô, mặt anh từ từ cúi xuống, mặt áp sát vào mu bàn chân của cô.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khi môi anh gần như chạm vào mu bàn chân cô, cô không thể nhìn được mà hét lên: "A Tử!”
Anh dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên và nói với vẻ mặt thường ngày: “A Nhiên tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Không… không có gì.” - Cô dùng răng cắn nhẹ môi, vừa rồi chắc chắn cô đã tưởng tượng quá nhiều, cô nghĩ rằng A Tử sẽ hôn vào mu bàn chân của cô.
Anh lau chân cho cô, sau đó bế cô đặt lên giường: "Ngủ sớm đi.”
"Ừm.” - Cô gật đầu.
Anh quay người bước vào phòng tắm và đóng cửa lại.
Anh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, lúc này đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia đã tràn ngập dục vọng.
Vừa rồi khi đang rửa chân cho cô, nếu không phải cô hét lên, anh đã thật sự hôn lên chân cô, anh không ngờ một người phụ nữ lại khiến anh xúc động như vậy.
"Y Nhiên…” - Anh thì thầm, rồi đặt lòng bàn tay vừa ôm lấy chân cô lên môi anh.
Anh là đối với cô… có ý nghĩ gì sao? Cô ấy có vẻ khác những người khác?
Nếu là Thẩm Y Nhiên, ngoại trừ tình yêu ra, anh thực sự có thể cho cô tất cả mọi thứ.
...