Chương 14


...

Nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, Tiêu Tư Vũ có chút hoảng hốt. Hình ảnh trong nhà tù, cô tuyệt vọng liều mạng bò đến chân hắn, cầu xin hắn tin cô lại xuất hiện trước mắt anh.

Khi đó ánh mắt của cô thấy anh là vội vàng, là hi vọng, là khẩn cầu… nhưng bây giờ lại trở nên bình tĩnh không chút gợn sóng.

Hà Dĩ Nguyệt liếc nhìn phản ứng của bạn trai, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, cầm hộp quà chuẩn bị sẵn đưa cho Thẩm Y Nhiên rồi nói: “Cái này là dành cho bạn, ngày hôm đó là một sự nhầm lẫn. Cảm ơn vì bạn đã hổ trợ giúp tôi tìm chiếc nhẫn.”

Thẩm Y Nhiên không nói gì cầm lấy hộp quà rồi quay người rời đi.

Về tới phòng, Thẩm Y Nhiên cầm hộp quà trong tay đưa cho chị Hứa: “Chị Hứa, chị nhận lấy đi.”

“Hả? Sao em lại không muốn áo tốt như vậy?” - Chị Hứa ngạc nhiên nói.

“Em vẫn còn đủ quần áo. Cả tiền cũng không cần.”

Cô nói xong liền nhìn thời gian đã qua giờ nghĩ trưa nên cầm dụng cụ định ra ngoài dọn dẹp khu vực của mình được phân công.

Bên ngoài phóng viên đã rời đi khiến Thẩm Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi cô bước ra khỏi trạm vệ sinh, lại nhìn thấy Tiêu Tư Vũ trước mặt mình.

“Cô… sống tốt chứ?” - Tiêu Tư Vũ lên tiếng nói, hắn từng hận cô gái này, hắn hận cô giết Hà Dĩ Mai, vì cô mà bị Tiêu gia trách móc, suýt nữa hại hắn khó nắm giữ được Tiêu gia trong tay.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô mặc bộ quần áo dành cho công nhân vệ sinh, hắn lại cảm thấy thật khó chịu.

Suy cho cùng, cô ấy cũng là người mà hắn từng yêu.

“Tôi nghĩ tôi có sống tôt hay không dường như không liên quan gì đến ngài, Tiêu tiên sinh.” - Thẩm Y Nhiên bình tĩnh nói, sau đó né một bên muốn rời đi.

“Thẩm Y Nhiên, cô đừng không biết xấu tốt như vậy!” - Tiêu Tư Vũ ngăn cản cô lại nói.

“Không biết tốt xấu?’ - Thẩm Y Nhiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn đối phương: “Vậy ngài đây là muốn để Hà Dĩ Nguyệt thêm lần nữa rút móng tay của tôi, hay là đạp gãy xương tay của tôi? Có phải là muốn tôi về sau cái chổi cũng không thể cầm được, như vậy các người mới có thể hài lòng?”

Ba năm trôi qua, nỗi đau vẫn còn đó dù đã trôi qua ba năm.

Lúc cô cần anh nhất, anh lại lạnh lùng thờ ơ, thậm chí còn cho phép người khác tổn thương cô, mà bây giờ lại hỏi cô có sống tốt không?

Thật là nực cười.

Tiêu Tư Vũ không khỏi cau mày, ánh mắt và cách nói chuyện của cô khiến hắn không vui: “Trước kia những gì cô làm, chính là tự làm tự chịu, cô hại chết chị gái của Dĩ Nguyệt. Cho dù Dĩ Nguyệt có làm gì cô, cô cũng không có quyền oán trách.”

Sắc mặt Thẩm Y Nhiên trắng bệch.

“Cô cũng phải biết người cô đâm xe chết là Hà Dĩ Mai, ngay cả người nhà của cô còn tránh không kịp, ai dám quan tâm đến cô.” - Tiêu Tư Vũ tức giận nói: “Nếu không phải bây giờ bộ dạng của cô tệ hại như vậy, tôi cũng sẽ…”

Hắn mím môi thở dài: “Được rồi, tôi sẽ nói giám đốc nhân sự sắp xếp cho cô một vị trí văn phòng ở một chi nhánh thuộc Tiêu thị, nó sẽ tốt hơn là đi ra ngoài quét đường mỗi ngày.”

Hắn đối với Thẩm Y Nhiên hiện tại, dù thế nào cô cũng là người từng hẹn hò với hắn, thấy cô bây giờ như vậy, trong lòng không nhiều thì ít cảm giác khó chịu.

Thẩm Y Nhiên không khỏi nhếch môi bật cười và cất bước muốn rời đi.

Tiêu Tư Vũ cảm thấy lòng tốt của hắn bị khinh thường, trong lòng dâng lên một cơn tức giận: “Thẩm Y Nhiên, cô thái độ như vậy là ý gì, tôi đã chịu mạo hiểm giúp cô là đã nguy hiểm lắm rồi.”

“Ai cần anh mạo hiểm.” - Thẩm Y Nhiên thản nhiên nói: “Anh làm chuyện này không sợ Hà tiểu thư nhà anh biết sao?”

Đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên: “Chuyện gì mà tôi không thể biết.”

Tiêu Tư Vũ toàn thân cứng đờ, gần như nhanh chóng buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Thẩm Y Nhiên ra, quay đầu nhìn Hà Dĩ Nguyệt đang đi tới: “Không có gì.”

Hà Dĩ Nguyệt nghe vậy, đi tới khoác lên cánh tay Tiêu Tư Vũ: “Tư Vũ, anh và loại ngoài này đang nói chuyện gì vậy? Anh không sợ Hàn Tử Sâm biết sao? Anh cũng biết chị gái của em là nữ nhân duy nhất mà Hàn Tử Sâm chấp nhận kết hôn, dù là chị ấy đã mất ba năm rồi thì Hàn Tử Sâm cũng không qua lại với bất cứ nữ nhân nào khác…”

Lời này dù không nói ra hết nhưng ai cũng có thể hiểu thâm ý của nó. Tiêu Tư Vũ nhớ đến chuyện những bảng quảng cáo bị gỡ xuống, nghĩ đến Hàn Tử Sâm từ chối tham gia tiệc đính hôn thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.



Người nhà họ Tiêu ai cũng nghĩ bởi vì mối quan hệ với Thẩm Y Nhiên nên Hàn Tử Sâm không muốn gặp mặt Tiêu gia.

“Thẩm Y Nhiên, cô chỉ xứng đáng làm công nhân vệ sinh mà thôi. Cô nói thử xem, Hàn Tử Sâm có biết cô đã ra tù không? Chỉ e không còn bao lâu nữa, ở Nam thành này cũng không còn đất cho cô dung thân.” - Hà Dĩ Nguyệt hống hách nói, sau đó kéo tay Tiêu Tư Vũ rời đi.

Hai người họ rời đi, Thẩm Y Nhiên cũng mang dụng cụ vệ sinh đi về phía đường được phân công. Đối với cô mà nói, tình yêu dành cho Tiêu Tư Vũ đã bị chôn vùi, nên khi nhìn bọn họ thân thiết cô cũng không có cảm giác gì.

Buổi tối, Hàn Tử Sâm nhìn Thẩm y Nhiên đang dọn bát đũa thản nhiên nói: “Nghe nói hôm nay Hà Dĩ Nguyệt đã đến trạm vệ sinh để xin lỗi phải không?”

“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên đáp: “Nhưng tôi đã đưa quà xin lỗi của cô ta cho chị Hứa rồi.”

“Vậy A Nhiên tỷ cũng gặp Tiêu Tư Vũ? Tôi đọc trên báo thấy nói hắn cũng đến.” - Vừa nói anh vừa nhìn phản ứng của cô.

“Có thấy.” - Vẻ mặt Thẩm Y Nhiên thản nhiên như là nói về một kẻ qua đường nào đó.

Anh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đứng dậy và đi đến chỗ cô: “A Nhiên tỷ sẽ không buồn phải không?”

Thẩm Y Nhiên nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn anh như hiểu ra điều gì đó, cô mỉm cười nói: “A Tử, cậu lo lắng cho tôi à? Đừng lo lắng, tôi sẽ không buồn vì một người đàn ông như vậy đâu.”

Chỉ là lo lắng sao? Đôi mắt anh tối sầm lại… ngoài lo lắng ra hình như còn cái một số ẩn tình khác…

Thẩm Y Nhiên giơ tay xoa đầu anh, hành động này dường như gần đây cô làm ngày càng nhiều.

“Tôi sẽ không buồn vì một người không yêu mình. Nếu tôi thật sự buồn thì có nghĩa là tôi rất yêu người kia, nhưng thật may mắn, tôi không có chút nào buồn cả, có nghĩa là tôi đã không còn yêu thích anh ta nữa.” - Cô mỉm cười đáp.

Cô thật sự cảm thấy may mắn vì trước kia cô và Tiêu Tư Vũ vẫn chưa đi đến đoạn kết hôn.

Xảy ra tai nạn, nhìn rõ một người, có thể được xem là may mắn trong bất hạnh.

“Vậy một ngày nào đó A Nhiên tỷ sẽ vì tôi mà buồn bã không?”

Cho dù là cảm xúc tiêu cực của cô thì anh vẫn muốn bá đạo chiếm hữu tất cả.

Thẩm Y Nhiên ngây người không biết nên trả lời thế nào?

“Sẽ sao?” - Anh cúi đầu, đến gần và hỏi cô.

Đôi mắt đen nhánh, mang theo một tia sáng rực nóng bỏng, mà trái tim của cô phảng phất nhảy lên đến mức kịch liệt.

“Tôi… điều tôi vừa nói chính là nếu như tôi rất yêu một người mới có thể khổ sở. A Tử, cậu là em trai tôi…” - Cổ họng cô nóng rang khô khốc.

“Dù là em trai thì không thể yêu sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi ngược lại.

Thẩm Y Nhiên: “...”

Mặt cô chợt đỏ bừng, cô cảm thấy máu dồn hết lên hai má của mình nóng rực, A Tử… A Tử có biết lời nói của mình mờ ám đến mức nào không?

Nhưng mà, đôi mắt dưới mái tóc của anh trông rất trong trẻo sạch sẽ, giống như câu hỏi vừa rồi chỉ là đơn giản như chị gái có yêu thương em trai hay không?

Hừ… A Tử của cô rất ngây thơ, chắc chắn A Tử sẽ không có ý gì khi hỏi câu này.

Thẩm Y Nhiên nghĩ thầm, sau đó đáp: “Em trai tất nhiên có thể yêu thích, không phải là tình yêu, đó là hai loại tình cảm. Nếu là tình yêu thật sự thì nó sẽ là chuyện kéo dài một đời không thể thay thế được, có thể cùng sống hoặc cùng chết với nhau.”

Đôi mắt đen của anh chợt nheo lại tạo thành tia sắc bén, đồng sinh cộng tử sao? Điều kỳ lạ chính là khi anh nghe được câu này từ miệng cô, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là… nếu thật sự đồng sinh cộng tử với cô, cũng không tệ.

Đây có phải là anh yêu cô?

Làm sao có thể như vậy được, anh tự cười nhạo ý nghĩa thoáng qua của mình.

Anh thừa nhận mình có chút hảo cảm với cô, muốn gắn bó với vô, quan tâm đến cô, dường như vô thức luôn muốn ở bên cạnh cô. Nếu không có cảm giác đó, thì trò chơi này đã sớm kết thúc.

Chỉ là yêu… chắc chắn anh sẽ không.

Anh đã thề với chính bản thân mình từ rất lâu rằng anh sẽ không bao giờ yêu bất cứ người phụ nữ nào!



“A Tử, tôi tin A Tử của chúng ta sẽ không làm tôi buồn, đúng không?” - Giọng nói dịu dàng đó lọt vào tai anh.

Anh nhìn đôi má ửng hồng của cô, nụ cười nhàn nhạt: “Ừm, A Tử sẽ không làm cho A Nhiên tỷ phải buồn bã.”

Nhưng một khi cô biết rõ thân phận của anh, anh là Hàn Tử Sâm, liệu cô có buồn hay không?

Hay là cô ấy sẽ mừng rỡ? Mừng rỡ vì có thể bám được vào Hàn Tử Sâm?

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng có thể hứa rằng sẽ bảo vệ cô cả đời, dù sao chuyện này cũng là chuyện nhỏ đối với anh mà thôi.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Y Nhiên vẫn như mọi ngày đi tới trạm vệ sinh.

Ánh mắt của mọi người nhìn cô kỳ dị, lại xầm xì gì đó. Hỏi chị Hứa mới biết thông tin cô từng ngồi tù đã bị lộ ra, ngày hôm qua khi cô và Hà Dĩ Nguyệt nói chuyện có lẽ có người đã nghe lén.

Chị Hứa chỉ hỏi qua lý do vì sao cô đi tù, sau khi biết thì chỉ thở dài thương cho tương lai của một cô gái trẻ rồi cũng không nói gì. Điều này khiến Thẩm Y Nhiên trong lòng có chút ấm áp.

Phương Mộng Hề đi tới, một mặt khinh bỉ nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Chị Hứa, chị đang nói chuyện với ai vậy, cô ta đã từng ngồi tù, cô ta đã từng giết người.”

“Mộng Hề, mọi người đều là đồng nghiệp sao cô lại nói những lời như vậy. Lại nói Y Nhiên cũng chỉ bởi là lái xe không cẩn thận..”

Chị Hứa chưa nói xong liền bị Phương Mộng Hề cắt ngang: “Nhưng người bị đâm xe chết là Hà Dĩ Mai. Chị Hứa, chị biết Hà Dĩ Mai là ai không? Chính là chị gái của Hà Dĩ Nguyệt. Ta nói tại sao Hà Dĩ Nguyệt lại vô cớ gây sự để chúng ta phải vất vả tìm nhẫn, hóa ra là cô ta nhắm vào Thẩm Y Nhiên, khiến chúng ta bị liên lụy.”

“Nhưng chúng ta đã được xin lỗi và bồi thường rồi.” - Chị Hứa đáp.

Phương Mộng Hề không hài lòng vì chị Hứa nói thay cho Thẩm Y Nhiên, cô ta chính là người tiết lộ thông tin Thẩm Y Nhiên đã từng ở tù.

Chị Hứa, có phải chị nhận lợi ích từ Thẩm Y Nhiên nên mới nói giúp cô ta.” - Phương Mộng Hề mỉa mai nói.

“Cô…” - Chị Hứa tức giận.

“Được rồi, đừng nói nữa, tai nạn xe cộ chỉ là ngoài ý muốn chứ không phải cố ý.” - Một giọng nam chen vào.

Thẩm Y Nhiên nhìn qua, là Phong Tuân đang vì cô mà nói.

Điều này khiến Phương Mộng Hề càng tức giận hơn. Cô ta không thích Thẩm Y Nhiên bởi vì cô ta thích Phong Tuân, mà Phong Tuân lại yêu thích Thẩm Y Nhiên.

“Phong Tuân, anh có thể vì người như Thẩm Y Nhiên mà lên tiếng, có ích gì chứ, anh nghĩ làm như vậy cô ta sẽ xem trọng anh sao? Anh không biết bạn trai trước của cô ta là Tiêu Tư Vũ à, là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị.”

Phong Tiêu nhất thời sắc mặt đỏ bừng.

Phương Mộng Hề mỉa mai: “Chỉ e là Tiêu Tư Vũ hiện tại nhìn thấy Thẩm Y Nhiên lúc này chỉ là một công nhân vệ sinh chỉ e là buồn nôn, nghĩ tới trước kia Thẩm Y Nhiên nói lời yêu thương với hắn, có lẽ là phải nôn ra cả bữa cơm chiều.”

Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nhìn Phương Mộng Hề: "Nói đủ chưa?”

"Thế nào, cô muốn cải à? Cô chưa từng ngồi tù à, không phải là bạn gái cũ Tiêu Tư Vũ à?” - Phương Mộng Hề kiêu ngạo nói: “Một người đã từng đi tù, còn giả tạo ngây thơ ở đây.”

"Tôi đã từng ngồi từ thì sao? Còn chuyện tôi là bạn gái cũ của ai, hình như không liên quan đến cô phải không? Vả lại, bây giờ tôi là công nhân vệ sinh thì trước kia không thể hẹn hò sao? Chẳng lẽ nếu là công nhân vệ sinh đi hẹn hò với người khác đều khiến họ buồn nôn à?”

Thẩm Y Nhiên liên tiếp chất vấn: "Phương Mộng Hề, cô không có quyền xem thường nghề nghiệp của tôi.”

Phương Mộng Hề lập tức bị nghẹn họng không đáp lại được.

Tất cả công nhân vệ sinh đều nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Thẩm Y Nhiên, cô… cứ đợi đó.” - Phương Mộng Hề hận ý trừng mắt rồi rời đi.

Thẩm Y Nhiên thở dài quay người rời đi, lúc này Phong Tuân lại lên tiếng: "Y Nhiên, tôi không nghĩ em là loại người như Phương Mộng Hề đã nói.”

Cô dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại, rồi trực tiếp rồi đi.

Phong Tuân đã biết sự tình cô từng ngồi tù… có lẽ anh ta sẽ không còn ý nghĩ gì về cô nữa.

...