Chương 15: Phong Tuân Tỏ Tình


...

Buổi tối, Thẩm Y Nhiên như mọi ngày cùng A Tử ăn cơm, chỉ là hôm nay đang ăn liền có tiếng đập của bên ngoài.

Hai người nhìn nhau thầm đoán, sau đó cô trực tiếp đi ra ngoài mở cửa, lúc mở cửa liền nhìn thấy Phong Tuân bên ngoài.

Phong Tuân nhìn thấy Thẩm Y Nhiên mở cửa, gương mặt đỏ bừng mở miệng: “Tôi…” hắn đang định nói thì lại nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang từ phía sau Thẩm Y Nhiên, hắn chợt dừng lại và do dự.

Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ngoài cửa, anh nhớ rõ người đàn ông này là đồng nghiệp của Thẩm Y Nhiên và có vẻ thích cô ấy.

“Sao vậy, anh đến tìm A Nhiên tỷ của tôi sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Tôi… tôi… tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Y Nhiên.” - Phong Tuân đỏ mặt nói, sau đó nhìn Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, có được không?”

Hàn Tử Sâm khẽ cau mày, hắn ta dám nói ra hai chữ Y Nhiên thật chướng tai.

Thẩm Y Nhiên đang muốn trả lời, Hàn Tử Sâm đã chen lời: “Có chuyện gì mà không thể nói ở đây.”

“Chuyện này…” - Phong Tuân do dự.

Thẩm Y Nhiên nói: “Nếu anh có việc gì thì cứ nói với tôi ở đây.”

“Y Nhiên, tôi… tôi muốn nói rằng tôi không ngại vì em đã từng ở tù, tôi là thật sự thích em, hy vọng em hãy đồng ý làm bạn gái của tôi. Tôi… tôi cũng có thể chờ, chỉ cần là em chưa có người yêu, tôi đều có thể chờ em.” - Hắn nói một hơi, những lời này giống như là lấy hết can đảm để nói ra.

Thẩm Y Nhiên vẫn còn ngơ ngác, không ngờ đối phương lại nói như vậy.

“Tôi cũng biết hiện tại tôi chỉ là một tài xế nhỏ, nhưng tôi sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình. Tôi… tôi chỉ hy vọng có thể mang lại hạnh phúc cho em.”- Phong Tuân nói xong, không đợi Thẩm Y Nhiên trả lời, liền nói: “Em có thể suy nghĩ rồi trả lời tôi sau” sau đó liền rời đi cực nhanh.

Thẩm Y Nhiên ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phong Tuân, cho đến khi có một bàn tay choàng qua eo cô, kéo cô vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại, cô mới tỉnh táo lại.

“A Tử… “

Cô còn chưa nói xong, anh đã ép cả người cô vào cửa, cúi người xuống, đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm”: “A Nhiên tỷ đang nghĩ cái gì?”

“Không nghĩ gì cả.” - Thẩm Y Nhiên đáp, khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến cô có chút choáng váng: “A Tử nới lỏng tay tôi ra một chút.”

Nhưng anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, đem gương mặt lại càng gần hơn, đôi một nhẹ nhàng lướt qua tai cô: “A Nhiên tỷ, chị có cảm động trước những lời vừa rồi không?”

Cảm động? Cô không biết, chỉ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, dù sao ban đầu cô còn tưởng Phong Tuân vì cô từng ngồi tù mà đã từ bỏ chuyện này rồi.

Nhưng cô không ngờ anh ta vậy mà chạy đến tận nhà để bày tỏ.

Sự trầm mặc của cô khiến anh cau mày, anh không thích việc cô đang nghĩ đến một người đàn ông khác, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

“A Nhiên tỷ, vì hắn tỏ tình mà cũng sẽ thích hắn?” - Hàn Tử Sâm tra hỏi, trong mắt hiện ra một tia ghen tuông mà chính anh cũng không nhận ra.

Chóp mũi của cô tràn đầy hơi thở của anh, sự gần gũi này khiến cô cảm thấy choáng ngợp, trong cơ thể cô cảm giác nguy hiểm rình rập, giống như nếu cô không trả lời rõ ràng, cô sẽ bị con thú dữ hung hăng nhào tới và cắn vào cổ cô.

Ôi trời ơi, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

A Tử của cô không phải là người nguy hiểm.

“Tôi không có thích Phong Tuân.”

Một câu nói của cô lập tức khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, anh nhìn chằm chằm vào cô mà nói: “A Nhiên tỷ thật sự không thích hắn ta?”

“Tôi nói dối cậu để làm gì?” - Cô cười nhạt đáp, kể từ sau khi ra tù cô không bao giờ nghĩ đến việc yêu ai nữa trong đời này.

Tình yêu đối với cô quá nặng nề, cô trói buộc tất cả tình cảm của mình vào một người, cô không muốn phải chịu đòn tàn khốc khi bị ai đó bỏ rơi.

Trong mắt anh hiện lên một nụ cười: “Vậy A Nhiên tỷ phải nhớ từ chối hắn, nếu không người như anh ta sẽ một mực chờ đợi A Nhiên tỷ.”

“Tôi sẽ từ chối.” - Cô gật đầu.



Phong Tuân là một người tốt và xứng đáng có một mối quan hệ thực sự thuộc về mình thay vì lãng phí thời gian cho cô.

“À, làm sao hắn ta lại biết chuyện A Nhiên tỷ từng vào tù?” - Hàn Tử Sâm đột ngột hỏi.

Thẩm Y Nhiên chỉ nói bâng quơ về việc Phương Mộng Hề gây sự với cô ở trạm y tế vì nghe ở đâu đó việc cô đã từng ngồi tù.

Sau đó Hàn Tử Sâm buông lỏng Thẩm Y Nhiên ra, khi cô đi ra khỏi anh, anh dường như chút hơi ấm đột nhiên biến mất, anh vô thức nhìn theo bóng lưng của cô.

Đã từng coi là một trò chơi, nhưng anh lại càng ngày càng trở nên quyến luyến, anh ngày càng quan tâm đến cô, giống như nếu cả đời này có thể có được cô ở bên cạnh là một chuyện không tệ chút nào.

Mấy hôm sau, Thẩm Y Nhiên vẫn đến trạm vệ sinh đi làm việc như thường lệ, người tránh kẻ bình thường, cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình.

Cô hẹn Phong Tuân ra một góc trước giờ tan ca liền nói: “Anh Phong, tôi hy vọng anh không lãng phí thời gian dành cho tôi, như mọi người đều nói tôi đã từng vào tù và không phù hợp với anh.”

“Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó.” - Phong Tuân vội vàng nói.

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cô, Phong Tuân lại nói: “Tôi vẫn như cũ thích em, không hề quan tâm đến những điều đó, huống hồ đó chỉ là một tai nạn.”

"Cho là anh không quan tâm, vậy ba mẹ của anh cũng sẽ không quan tâm khi anh cưới một người phụ nữ đã từng vào tù sao?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.

Phong Tuân thân thể cứng đờ, gương mặt đỏ bừng đã nhạt đi mấy phần trở nên tái nhợt.

"Anh Phong, kết hôn cũng không phải là chuyện của hai người mà là chuyện của hai gia đình, anh cũng không hiểu rõ về gia đình tôi đâu.” - Thẩm Y Nhiên lại nói: "Vả lại, tôi không thích anh, cho nên anh cũng không cần phải lãng phí thời gian của anh với tôi.”

Nhìn thấy Phong Tiêu ngơ ngác như bị đánh trúng bởi những gì cô vừa nói. Thẩm Y Nhiên chuẩn bị rời đi Phong Tuân đột nhiên nói: "Nếu như tôi có thể thuyết phục được ba mẹ tôi…”

Cô dừng lại, quay người nhìn anh: "Điều đó không thể, nếu như tôi yêu anh, dù ba mẹ anh có phản đối tôi cũng sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh kiên trì cho đến khi ba mẹ anh đồng ý. Nhưng mà tôi chỉ xem anh là đồng nghiệp, ngoài ra không có cảm giác gì khác với anh.”

Cô biết những lời này của cô rất ác khiến Phong Tuân sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Cô bước đi rời khỏi trạm vệ sinh, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cách đó không xa, rõ ràng chính là đang đợi cô.

“A Tử.” - Cô vui vẻ gọi, chạy về phía trước: “Sao cậu lại ở đây.”

“Hôm nay tôi xong việc sớm, nên đi đến đón A Nhiên tỷ.” - Hàn Tử Sâm vừa nói, một tay tự nhiên nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên.

Lúc này Phong Tuân cũng đi ra khỏi trạm vệ sinh, hắn nhìn thấy Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm, ngượng ngùng gật đầu chào rồi đi xe phía bãi đậu xe.

“A Nhiên tỷ đã từ chối hắn ta chưa?” - Hàn Tử Sâm thản nhiên hỏi.

“Đã từ chối rồi.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu, dù là có thể khiến Phong Tuân tổn thương nhưng thà một lời dứt khoát còn hơn dây dưa.

Bên kia lại vang lên một giọng nói của Phương Mộng Hề: “Hóa ra trong lúc trèo lên Phong Tuân, cô lại còn đưa một chân với người đàn ông khác.”

Thẩm Y Nhiên thở dài, nhưng trên thế giới này sẽ không thiếu những người như Phương Mộng Hề.

Hàn Tử Sâm quay lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ phía sau với sự mỉa mai và lạnh lẽo.

Phương Mộng Hề nhìn rõ vẻ mặt của Hàn Tử Sâm, trong mắt cô ta hiện lên một tia kinh ngạc, người đàn ông này quả thực so với nam thần trên truyền hình còn đẹp hơn mấy phần.

Cô ta đột nhiên sinh ra sự ghen ghét, vì cái gì mà Thẩm Y Nhiên lại quen biết lại được một người đàn ông đẹp như vậy, cô ta nở ra một nụ cười nham hiểm: “Anh là bạn của Thẩm Y Nhiền à? Chắc anh không biết cô ấy lái xe lúc say rượu và đã gây tai nạn chết người, uống rượu lái xe chẳng khác gì mưu sát cả.”

Nhưng đã khiến cô ta thất vọng, gương mặt Hàn Tử Sâm vẫn như cũ không có chút gì là ngạc nhiên hay lo sợ, chỉ là ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.

“Xem ra chuyện này chính là do cô truyền ra.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nhìn Phương Mộng Hề.

Phương Mộng Hề bỗng nhiên dâng lên một sự lo sợ kì lạ, nhưng cô ta vẫn cắn răng mạnh miệng nói: “Là tôi thì sao, tôi làm vậy vì lợi ích của mọi người.”

Hàn Tử Sâm đột nhiên nhếch môi cười: "Thừa nhận thì tốt.”



Nói xong, anh cũng không thèm để ý đến Phương Mộng Hề, quay đầu nhìn Thẩm Y Nhiên nói: "A Nhiên tỷ, chúng ta đi thôi, tôi chán ghét nhìn thấy cô ta.”

"Ừm.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu.

Phương Mộng Hề nghe người đàn ông kia gọi Thẩm Y Nhiên là chị thì không khỏi khó hiểu, nhưng nhớ đến nụ cười nhếch môi kia của anh ta, toàn thân cô bỗng nhiên nổi da gà.

Hai người rời đi, nhưng Thẩm Y Nhiên lại kéo Hàn Tử Sâm đi về phía ngược lại mà nói: "Hôm nay tôi lãnh lương, chúng ta liền đi ra ngoài ăn một bữa ngon. Kể từ khi gặp được A Tử, chúng ta vẫn chưa có một bữa ăn ngon nào ở ngoài cả.”

"Vậy đi tìm cái gì thật ngon nhé.” - Hàn tử Sâm nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên: "Nhưng hôm nay tôi sẽ đãi A Nhiên tỷ, tôi cũng đã kiếm được tiền, là do A Nhiên tỷ nuôi tôi, tôi cũng muốn báo đáp.”

"Vậy A Tử liền mời tôi.” - Thẩm Y Nhiên cười cười nói.

Hai người tiến tới một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, Thẩm Y Nhiên chọn một nhà hàng tiến vào: "Đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon, giá cả cũng phải chăng. Tôi từng đến đây cùng đồng nghiệp…” - Cô ngập ngừng nói không hết câu.

Không để cô nhớ lại quá khứ, Hàn Tử Sâm nói: "Vậy chúng ta gọi món nhé.”

Thẩm Y Nhiên chọn những món tương đối giá rẻ, tổng các món cũng không tới 300k.

Mặc dù số tiền này thật sự không nhiều nhưng đây là bữa ăn đắt tiền nhất mà Thẩm Y Nhiên từng ăn kể từ khi rời nhà lao.

Hàn Tử Sâm nói Thẩm Y Nhiên gọi thêm một chút: "A Nhiên tỷ, tôi có tiền.”

Nhưng Thẩm Y Nhiên vẫn lắc đầu: “Nhiêu đây đã đủ rồi, không cần gọi thêm.”

Hàn Tử Sâm rất tự nhiên mang vỏ tôm bóc ra, sau đó đặt vào bát của cô những con tôm đã được lột vỏ.

Cô ngơ ngác nhìn anh: "Sao cậu không ăn?”

Sau đó cô khẽ cười nói: "A Tử của tôi thật biết chăm sóc người khác, về sau ai cùng A Tử yêu đương nhất định sẽ hạnh phúc.” - Cô nói xong liền mang con tôm đã lột vỏ bỏ vào miệng.

Được ai đó lột tôm cho ăn, đó thật sự rất ấm áp.

"Vậy sao?" - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói, yêu đương… giống như một trò chơi, cả đời anh sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào.

Thậm chí là hôn nhân cũng chỉ là phương tiện để mở rộng sự nghiệp.

Hai người ăn cơm xong, Hàn Tử Sâm đứng lên tính tiền, Thẩm Y Nhiên vẫn đang ngồi trên ghế, đang đinh đứng lên thì nhìn thấy một tốp người quen mặt đang đi về phía quán ăn…

Cô gần như vô thức quay lưng lại, không muốn những người đó nhìn thấy mình.

Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy nhịp tim của mình run lên dữ dội một cách bất thường.

"A Nhiên tỷ làm sao vậy?” - Đột nhiên có giọng nói vang lên bên tai cô.

Thẩm Y Nhiên không cần suy nghĩ vô thức ôm lấy eo Hà Tử Sâm và vùi đầu vào vòng tay anh.

Hàn Tử Sâm hơi giật mình, nhưng anh cũng không nói gì mà để cho Thẩm Y Nhiên ôm mình chặt như vậy.

Một lúc sau, Thẩm Y Nhiên nhìn về một phía không còn nhìn thấy những người kia liền thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi bờ ngực của Hàn Tử Sâm.

"A Nhiên tỷ là đang trốn gì vậy?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

Cô bước chân dừng lại, trên mặt hiện lên tia mơ hồ: "Đồng nghiệp cũ của tôi cũng đến đây ăn cơm, tôi… không muốn bọn họ nhìn thấy.”

Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn cô, là ánh mắt đáng thương hay là tiếc nuối vì sự nghiệp trước kia của cô: “ Thật ra cũng buồn cười, họ đều biết chuyện gì đã xảy ra với tôi, và họ có lẽ cũng có thể đoán được tôi bây giờ nghèo khó ra sao, nhưng mà tôi không muốn họ trực tiếp nhìn thấy tôi.”

Sự tự giễu của cô lúc này khiến trái tim anh chợt đau nhói.

Anh nắm lấy tay cô thật chặt, trầm giọng nói: "Vậy thì cứ tránh đi. Một ngày nào đó, A Nhiên tỷ sẽ tỏa sáng hơn ai hết.”

Tỏa sáng? Cô cười khổ một cái, cô bây giờ không hề nghĩ tới bất kỳ sự tỏa sáng nào, có thể sống sót đã là một chuyên khó khăn.

...