...
Đã rất lâu rồi Thẩm Y Nhiên mới gặp lại Cố Lệ Thần.
Đúng như người ta đồn đại, Cố Lệ Thần là hồ ly không tuổi, nét đẹp đẽ bên ngoài không bị thời gian lấy đi một chút nào.
“Hôm nay nhận được cuộc gọi của em, tôi có chút bất ngờ.” - Cố Lệ Thần uống một ngụm cafe, nhìn Thẩm Y Nhiên đang ngồi đối diện: “Có việc gì sao?”
“Lệ Thần, hôm nay tôi hẹn gặp anh là có chút chuyện liên quan đến Tiểu Từ, muốn nhờ anh giúp đỡ.” - Thẩm Y Nhiên không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.
Cố Lệ Thần bình tĩnh nhìn Thẩm Y Nhiên, không nói gì.
Thẩm Y Nhiên lại nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Từ bây giờ cũng đã trở thành thiếu nữ. Tâm lý thiếu nữ lại dễ dàng rung động với người đàn ông đối tốt và cưng chiều con bé, có lẽ vì vậy mà con bé dễ dàng nhầm lẫn cái gọi là tình cảm nam nữ.” - Thẩm Y Nhiên nhìn thái độ của Cố Lệ Thần dò xét: “Cố Lệ Thần, anh biết tôi đang nói về vấn đề gì, phải không?”
Cố Lệ Thần gật đầu: “Ừm, tôi hiểu.”
“Vậy nên, nếu có thể… nhờ anh hãy giữ khoảng cách với con gái của tôi, có được không?”
Cố Lệ Thần híp đôi mắt phượng đẹp đẽ, nhìn chằm chằm Thẩm Y Nhiên.
Trước kia, Cố Lệ Thần từng nghĩ cả đời sẽ không thể yêu ai khác ngoài người phụ nữ trước mặt, nhưng bây giờ, nhìn cô ấy, trái tim Cố Lệ Thần đã rất bình tĩnh, không một chút động lòng.
Thời gian thật sự rất có tác dụng.
“Y Nhiên, nếu tôi nói, tôi thích Tiểu Từ, em cũng phản đối sao?” - Cố Lệ Thần cũng không muốn giấu giếm.
Anh đã xác định, chỉ cần Tiểu Từ đủ tuổi, sẽ nhanh chóng rước về Cố gia.
Thẩm Y Nhiên toàn thân ớn lạnh, ngay cả Cố Lệ Thần cũng không giấu giếm, có phải cô đã sai lầm khi để Tiểu Từ quá thân thiết với Cố Lệ Thần?
“Cố Lệ Thần, anh và A Tử là bạn, tôi cũng xem anh là bạn… sao anh có thể yêu thích con gái của bạn mình, vả lại… Tiểu Từ còn rất bé, anh không thể làm như vậy được.”
Cố Lệ Thần tất nhiên hiểu rõ chuyện tình cảm này chắc chắn sẽ bị phản đối.
“Y Nhiên, em không thể chúc phúc cho tôi được sao?”
Thẩm Y Nhiên hoảng sợ nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ của Cố Lệ Thần, cô sẽ rất vui mừng khi Cố Lệ Thần tìm được hạnh phúc, nhưng đối phương là con gái cô, với tư cách người mẹ, Thẩm Y Nhiên không thể chấp nhận.
Đây không là vấn đề tuổi tác, cho dù Tiểu Từ thích một người lớn tuổi, Thẩm Y Nhiên cũng không phản đối.
Nhưng người đó là Cố Lệ Thần, thì không được.
Đoạn tình cảm ồn ào trước kia, nếu Tiểu Từ biết… con bé phải làm sao vượt qua.
“Lệ Thần, tôi chưa từng cầu xin anh chuyện gì. Nhưng anh có thể vì tình bạn của chúng ta mấy năm qua, hãy bỏ qua Tiểu Từ… có được không?” - Thẩm Y Nhiên vành mắt đỏ ửng, nhìn Cố Lệ Thần như van xin.
Cố Lệ Thần mím môi, nhắm mắt lại…
“Lệ Thần, anh có nghĩ đến Tiểu Từ nếu biết chuyện trước kia, cảm nhận của con bé thế nào không?”
“Tôi tin đoạn tình cảm này còn chưa sâu đậm, tôi sẽ đưa Tiểu Từ đi du học, con bé sẽ nhanh quên đi đoạn tình cảm tuổi trẻ bồng bột này.”
Cố Lệ Thần mở mắt ra nhìn Thẩm Y Nhiên, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
“Được rồi Y Nhiên, em đừng lo, tôi biết mình nên làm thế nào.”
“Cảm ơn anh, Lệ Thần.” - Thẩm Y Nhiên tuy nghe được lời hứa của Cố Lệ Thần, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.
Mấy ngày sau, Hàn Thiên Từ tìm về tin tức cũ của Cố Lệ Thần nhưng không tìm thấy tin tức nào liên quan đến câu chuyện mà cô nghe được.
Tiểu Từ lúc này có chút nghi ngờ về tin tức kia, tự cảm thấy bản thân quá ngốc, sao có thể tin lời đồn vô căn cứ rồi tự mình không vui.
Cảnh quay tiếp theo chính là cảnh quay của Tiểu Từ và Cố Lệ Thần, trong lòng Tiểu Tư vô cùng vui vẻ, từ sáng sớm đã đi đến phim trường.
Sau khi hóa trang xong, Tiểu Từ đi một vòng vẫn không nhìn thấy chú Cố, liền hỏi trợ lý: “Chị Từ, chị có nhìn thấy chú Cố đến chưa?”
Trợ lý Từ nói: “Cố tổng đến rồi, đang ở phòng nghỉ.”
Tiểu Từ nghe vậy liền hướng về phía phòng của nam chính đi tới.
Đứng bên ngoài, Hàn Thiên Từ gõ cửa, một lúc sau, cánh cửa bên trong mở ra, người trước mặt khiến Tiểu Từ cứng đờ.
“Tiểu Từ, cậu đến tìm Cố tổng sao, chú ấy đang tắm.” - Tử Yên gương mặt đỏ ửng nhìn Hàn Thiên Từ ngượng ngùng.
“Tử…Tử Yên… cậu làm gì… ở phòng chú Cố.” - Hàn Thiên Từ có chút run rẩy nói.
Tử Yên cười cười xấu hổ: “Tớ đến tìm chú Cố đọc kịch bản, sắp tới có mấy phân đoạn tớ và chú Cố quay cùng, tớ muốn luyện trước.”
Hàn Thiên Từ đi vào bên trong, nhìn trên bàn vẫn còn kịch bản lộn xộn.
“Ai cho phép cậu gọi chú Cố của tôi là chú.” - Hàn Thiên Từ thấy Tử Yên đóng cửa đi vào liền gầm lên: “Chú Cố chỉ một mình tôi được gọi.”
Tử Yên nhìn Hàn Thiên Từ tỏ ra vô cùng ngây thơ: “Cậu làm sao lại tức giận vậy, chú Cố cho phép tôi gọi, tôi liền gọi.” - Tử Yên cười khúc khích: “Hàn tiểu thư của Hàn gia, trước giờ đều muốn gì được đó. Tôi sẽ cướp tất cả những thứ cô có, hãy đợi đó.”
Hàn Thiên Từ nheo mắt lại nhìn Tử Yên, cô gái này không đơn giản, người biết cô là đại tiểu thư Hàn gia không nhiều.
“Không phải cô đang nghĩ Cố Lệ Thần cưng chiều cô vì yêu thích cô đó chứ.” - Tử Yên bật cười: “Cố Lệ Thần chiều chuộng cô bởi vì gương mặt của cô rất giống với một người, người mà khiến Cố Lệ Thần cứ mãi độc thân không muốn kết hôn.”
Tử Yên đi đến, kéo Hàn Thiên Từ đang bàng hoàng đi lại trước tấm gương lớn, ánh mắt tràn ngập giễu cợt: “Cô xem, gương mặt này của cô, là giống ai nhất?”
Từ bé đến lớn, ai cũng nói Tiểu Từ giống mẹ, bây giờ gương mặt của Hàn Thiên Từ cũng mang đường nét của Thẩm Y Nhiên.
“Nhận ra rồi phải không? Người Cố Lệ Thần yêu thích là mẹ cô, Thẩm Y Nhiên… cô cùng lắm chỉ khiến người đó nhìn vật nhớ người, chiều chuộng cô cũng chỉ vì cô giống người mà Cố Lệ Thần không thể buông bỏ được.”
Hàn Thiên Từ lùi về sau một bước để đứng vững, bàn tay truyền đến cơn đau nhói khi bị Tử Yên siết chặt cổ tay.
Cô nhanh chóng hất tay Tử Yên ra, tuy là dùng lực nhưng không ngờ Tử Yên lại lao vào tấm kính rất mạnh.
“Ầm.”
Mảnh kính vỡ ra, văng xuống nền nhà, Tử Yên ôm đầu bảo vệ gương mặt, nhưng xung quanh đẫm máu vì bị mảnh kiếng đâm vào.
“Có chuyện gì?” - Cố Lệ Thần từ bên trong phòng tắm nghe được tiếng động lớn liền khoác áo tắm bước ra ngoài.
Hàn Thiên Từ cứng đờ nhìn Tử Yên đang nằm trên vũng máu.
Cố Lệ Thần nhìn Hàn Thiên Từ một cái, nhanh chóng chạy đến bế Tử Yên ra khỏi mảnh vỡ, giọng nói lo lắng: “Tử Yên, cô không sao chứ?”
Tử Yên đau đớn, giọng yếu ớt: “Chú Cố, Tử Yên không sao, không liên quan đến Tiểu Từ, chú đừng trách cậu ấy.”
Cố Lệ Thần nhìn vết thương trên người Tử Yên có vết ghim rất sâu, không ngừng đổ máu, nhanh chóng gọi cho trợ lý chuẩn bị xe, bản thân đi thay lại quần áo, sau đó bế Tử Yên đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, đều không nhìn Hàn Thiên Từ thêm lần nào.
Rõ ràng chú Cố là của Tiểu Từ.
Cho dù cô có gây chuyện thế nào, chú Cố cũng sẽ đứng về phía Tiểu Từ.
Căn phòng chỉ còn một mình Hàn Thiên Từ, cô nhìn xuống mảnh gương ghim vào mu bàn chân chảy máu, nước mắt tuôn ra, không biết đau vì vết thương hay là vì đau ở trái tim bé nhỏ.
Mọi người ở phim trường đều bàng hoàng khi Tử Yên bị thương, sau đó nhìn thấy Hàn Thiên Từ cũng ở trong phòng Cố Lệ Thần bước ra.
“Là cô ta rồi, trước kia cô ta tính kế Vu Yến, lần này lại muốn hại Tử Yên.”
“Tử Yên lần này thê thảm rồi, Hàn Thiên Từ này nghe nói là được một ông lớn bao nuôi, nếu không sao có thể leo lên vai nữ chính.”
“Đúng rồi, một cô gái mới lớn sao nhân cách lại thối nát như vậy?”
Trợ lý Từ đi đến bên cạnh Hàn Thiên Từ, liếc nhìn bọn người trong phim trường, sau đó lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, có chuyện gì vậy? - Sau đó nhìn thấy vết thương trên chân Hàn Thiên Từ đang chảy máu liền hốt hoảng: “Nhanh…chị đưa em đến bệnh viện.”
Hàn Thiên Từ được bác sĩ sát trùng và băng bó lại vết thương ở mu bàn chân.
Từ lúc đến bệnh viện, Hàn Thiên Từ không khóc cũng không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào vết thương ở mu bàn chân.
“Tiểu Từ.” - Một mũi giày đen xuất hiện trước mặt Hàn Thiên Từ, giọng nói mạnh mẽ nhưng đầy thương yêu.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang cúi đầu nhìn con gái.
Vành mắt Tiểu Từ đỏ ửng, bao nhiêu ủy khuất tràn ra từ ánh mắt: “Baba.”
Hàn Thiên Từ lao vào lòng ngực của Hàn Tử Sâm, nước mắt không kiềm chế được.
Trong lòng Hàn Tử Sâm thắt lại, trên thế giới này, ngoài Thẩm Y Nhiên ra, Thiên Từ và Thiên Tử chính là điều không thể chạm vào.
“Có đau lắm không?” - Hàn Tử Sâm nâng bàn chân trắng nõn của con gái lên, ánh mắt hằn lên sự nguy hiểm.
Hàn Thiên Từ lắc đầu: “Nơi đó không đau, Tiểu Từ đau chỗ khác.”
“Còn bị thương ở nơi nào sao?” - Hàn Tử Sâm lo lắng hỏi.
Hàn Thiên Từ nhìn Hàn Tử Sâm, lại lắc đầu: “Không, con chỉ bị thương ở chân thôi, Tử Yên đó… hình như bị thương khá nặng.”
Hàn Tử Sâm xoa lên đầu con gái: “Đừng sợ, phía sau Tiểu Từ luôn có baba chóng lưng.”
“Nhưng mà…” - Hàn Thiên Từ khó xử nhìn ba mình.
Ở Nam thành này, Hàn Tử Sâm chính là vị vua không ngai vàng, nhưng Hàn Thiên Từ luôn được dạy dỗ trong môi trường rất tốt, không kiêu căng, không ỷ thế hiếp người, ngoài ra còn giữ kín thân phận.
Hàn Thiên Từ luôn không muốn lợi dụng địa vị của ba mình, bởi vì tự cô biết, một khi Hàn Tử Sâm ra tay, sẽ rất tàn bạo.
Quản lý Từ chạy đến, nhìn thấy Hàn Tử Sâm bế Hàn Thiên Từ ra khỏi bệnh viện, được vệ sĩ và trợ lý hai hàng đón lên xe hơi bản giới hạn.
“Đại tiểu thư, cô không sao chứ?” - Cao Trí nhìn thấy vết thương ở trên chân Tiểu Từ liên lo lắng hỏi.
Hàn Thiên Từ lắc đầu: “Chú Cao, cháu không sao.”
“Đưa tiểu thư về dinh thự Hàn gia.” - Hàn Tử Sâm bế Hàn Thiên Từ vào trong xe.
“Vâng, Hàn gia.” - Tài xế gật đầu.
Hàn Tử Sâm đứng trước cửa bệnh viện, sự tức giận kìm nén trước mặt Hàn Thiên Từ lộ ra rõ rệt.
“Hàn gia, Tử Yên đó bị Tinh Thế đè mọi thông tin cá nhân, tôi chỉ tra được cô ta là trẻ mồ côi, còn có… cô ta là con gái nuôi của ông chủ Tinh Thế nên được bồi rất nhiều tài nguyên.” - Cao Trí vội vàng báo cáo.
Hàn Tử Sâm đốt một điếu thuốc, hút một hơi dài, thả khói ra trên bầu trời, giọng nói cực kỳ dễ nghe êm tai: “Giải tán Tinh Thế đi.”
Cao Trí tê cả da đầu, không chỉ là phong sát Tử Yên, mà muốn tiêu diệt cả chóng lưng của cô ta.
“Hàn gia, vậy còn cô gái đó xử lý thế nào?” - Cao Trí lại hỏi.
“Tạm thời như thế đi, cho người theo sát cô gái đó cho tôi.” - Hàn Tử Sâm hừ lạnh: “Còn có, ngày mai công bố danh tính của Tiểu Từ, tôi muốn xem kẻ nào dám động vào con gái của Hàn Tử Sâm này.”
Cao Trí gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi, Hàn gia.”
...