Chương 93: Lời Khuyên Của Tần Giao Liên


...

Mấy ngày sau đó, bên ngoài đã xảy ra biến cố chấn động trời đất, nguồn vốn nhà họ Hà bị cắt đứt, ngân hàng không nhận được khoản thanh toán định kỳ, nộp đơn lên tòa án phong tỏa hàng loạt tài sản của Hà gia.

Cùng lúc đó, truyền thông đưa tin Hà Dĩ Nguyệt bị bắt giữ vì tội giết người khiến Fan hâm mộ vô cùng bàng hoàng.

Ngay sau đó tin tức lập tức lên hot search, khiến dư luận dậy sóng, mà sau đó còn có tin tức Hà Dĩ Nguyệt bị bắt là liên quan đến vụ án Hà Dĩ Mai năm đó.

Và cũng khẳng định rằng Hà Dĩ Nguyệt mới là hung thủ thực sự trong vụ án năm đó.

Tin tức vừa tuôn ra, dư luận đã dậy sóng.

Nhắc mới nhớ, năm đó Hà Dĩ Mai mất. HÀ Dĩ Nguyệt bày ra một bộ dạng vô cùng đau lòng, hơn một lần nhắc đến chị gái đã mất trên các chương trình truyền hình, thậm chí hằng năm đều viết một bài tưởng nhớ trên mạng xã hội.

Đây là thể hiện cho tỷ muội tình thâm.

Kết quả bây giờ người giết Hà Dĩ Mai lại chính là Hà Dĩ Nguyệt.

Đây chính là Hà Dĩ Nguyệt đang xem công chúng như một trò đùa.

Lập tức tuy chưa có thông báo từ phía cảnh sát, nhưng trên mạng đã chỉ trích gay gắt Hà Dĩ Nguyệt và gia đình Hà gia.

Thậm chí còn kéo theo nhà họ Tiêu bị chỉ trích gay gắt.

Mà lúc này Tiêu Tư Vũ nhìn thấy những tin tức kia liền không thể tin được, nhưng cảnh sát đã đưa ra bằng chứng vô cùng xác thực và Hà Dĩ Nguyệt cũng đã thú nhận.

Tiêu Tư Vũ lúc này ngồi trong phòng phỏng vấn để gặp Hà Dĩ Nguyệt, khi hắn hỏi tại sao cô ta có thâm thù gì mà lại giết chị gái mình, cô ta chỉ cười lạnh.

"Ai bảo số mệnh của chị ta quá tốt đẹp như vậy. Rõ ràng hai chúng ta đều năng lực như nhau nhưng cha mẹ lại chọn chị ta làm người thừa kế. Hơn nữa, chị ta lại là vị hôn thê của Hàn Tử Sâm, tất cả vinh quang đều rơi lên đầu chị ta, có ai chú ý tới tôi đâu.”

"Dù là như vậy, cô là nhị tiểu thư nhà họ Hà, cô muốn cái gì, cha mẹ cô đều sẽ cho cô.”

"Chỉ là số lẻ thì tính cái gì?” - Hà Dĩ Nguyệt hừ lạnh nói: “Nếu tôi chỉ là nhị tiểu thư nhà họ Hà, chị gái tôi vẫn còn sống, chỉ sợ tôi và anh qua lại, cha mẹ của anh cũng sẽ không coi trọng tôi và đối xử với tôi cẩn trọng như vậy.”

Tiêu Tư Vũ gương mặt đỏ bừng lên, nhưng hắn biết Hà Dĩ Nguyệt nói đúng, ba mẹ hắn xem trọng chính là vị trí người thừa kế Hà gia của cô ta.

“Nhưng Thẩm Y Nhiên vô tội, cô đã đẩy tội danh lên người cô ấy, cớ sao trong tù lại đối xử với cô ấy như vậy?”

Nghĩ đến trước kia, khi cô ta thật sự là hung thủ lại đối xữ với Thẩm Y Nhiên như thế, trong lòng Tiêu Tư Vũ chợt lạnh lẽo, người phụ nữ này đã đóng kịch trước mặt hắn bao nhiêu lâu nay.

"Ai bảo cô ta là bạn gái của anh, trừ đi cô ta, tôi có thể danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái của anh.” - Hà Dĩ Nguyệt đột nhiên bật cười trào phúng: “Lúc đầu tôi chỉ muốn xem Thẩm Y Nhiên trong lòng anh có bao nhiêu trọng lượng, nhưng mà…haha…hóa ra cô ta cũng không có chút trọng lượng nào.”

Dừng một chút, Hà Dĩ Nguyệt lại nói: “Tiêu Tư Vũ, lúc Thẩm Y Nhiên còn là bạn gái của anh, anh sẵn sàng vì Tiêu gia mà đá cô ta đi. Vậy bây giờ thì sao, đối với tôi thì sao? Anh cũng dự định sẽ vì Tiêu gia mà đá văng tôi? Hay là vì yêu tôi, sẽ dùng tất cả mọi thứ mà cứu tôi.”

Khi Hà Dĩ Nguyệt nói lời này, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Tư Vũ đầy mong đợi cũng như lo lắng.

Nhưng cô ta lại thất vọng khi Tiêu Tư Vũ chỉ trầm mặc. Sự trầm mặc của hắn ta khiến cô ta hiểu được điều gì đó.

"Haha, Tiêu Tư Vũ, anh vẫn như trước.” - Hà Dĩ Nguyệt cười cay đắng, trong mắt mang theo sự thù hận mãnh liệt: “Sao tôi lại yêu một tên khốn nạn như anh! Anh chính là một kẻ chó chết, khi ở bên tôi, Tiêu gia lấy từ tôi biết bao nhiêu lợi ích, bây giờ anh lại định đá tôi đi à?”

“Đủ rồi.” - Tiêu Tư Vũ hét lên, trên mặt đầy gượng gạo: “Tiêu gia không nợ cô cái gì, cô đây là đáng phải chịu tội của mình.”

Hà Dĩ Nguyệt cười đến mức bật khóc, sau đó nhìn chằm chằm Tiêu Tư Vũ với ánh mắt hận thù: “Tiêu Tư Vũ, tôi đáng phải chịu tội của mình, vậy còn anh thì sao? Anh nghĩ mình không có tội sao? Anh đã từng đối xử thế nào với Thẩm Y Nhiên, anh nghĩ Tiêu gia sẽ yên ổn sao? Tôi sẽ chóng mắt lên xem, xem Tiêu gia sụp đổ, chờ anh từ hào môn quý công tử trở thành một kẻ nghèo hèn. Đến lúc đó tôi xem, ai sẽ đi thích Tiêu đại công tử như anh.”

Sắc mặt Tiêu Tư Vũ trở nên cực kỳ khó coi.

Nhà họ Hạ đã trở thành như thế này, e rằng vận mệnh của nhà họ Tiêu cũng sẽ không khá hơn. Thẩm Y Nhiên quay về dinh thự Hàn gia, như đã hứa Hàn Tử Sâm không xuất hiện trước mặt cô. Căn phòng vẫn như cũ, nhưng cô cảm thấy quá xa lạ, có lẽ là vì không có A Tử bên cạnh như thường ngày. Cô còn cảm giác vệ sĩ ở trong ngoài dinh thự được tăng lên rất đông, chẳng lẽ anh sợ cô bỏ trốn? Hôm nay, Thẩm Y Nhiên đi đến bệnh viện tái khám thai, đi cùng cũng là một số vệ sĩ đi theo sát phía sau. Khi nhìn thấy ảnh chụp em bé, Thẩm Y Nhiên có chút ấm áp, cô chưa từng nghĩ mình sẽ may mắn mang thai, nếu như không có chuyện đó xảy ra, có lẽ người đưa cô đi khám thai sẽ là A Tử, có lẽ anh cũng sẽ rất vui. Thẩm Y Nhiên đi ra khỏi phòng siêu âm, muốn đi lại phòng tư vấn gặp bác sĩ, lúc quay lại đã không nhìn thấy bác sĩ đâu, đang ngơ ngác thì nghe thấy hai vệ sĩ đứng sau lưng mình bị chế phục, mà Cố Lệ Thần từ trong góc đi ra. Trên mặt Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, nhìn Cố Lệ Thần: "Sao anh lại…” “Bây giờ Tử Sâm đang giam giữ em sao?” - Cố Lệ Thần hỏi. Thẩm Y Nhiên khẽ giật mình, giam giữ? Sao lại nói như vậy? Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, Cố Lệ Thần nói: "Trong mấy ngày qua, số lượng vệ sĩ ở Hàn gia đã tăng gấp ba bốn lần so với trước kia, nghe nói hệ thống an ninh còn được nâng cấp. Ngoài ra, anh đến tìm em hai lần, đều bị Tử Sâm ngăn cản, căn bản cả nhìn thấy em một lần cũng không thể, gọi điện di động cho em, tín hiệu cũng bị chặn lại.” Thẩm Y Nhiên nghe xong thì cả kinh, cô cảm thấy vệ sĩ hơi đông một chút… thì ra là thật sự quá đông. Cô còn nhớ hôm trước cô nói muốn đi mua sắm, kết quả trung tâm thương mại không có một bóng người, chỉ có một mình cô và nhân viên bán hàng kèm những vệ sĩ đi theo sau. Sau lần đó cô cũng lười đi ra ngoài. A Tử… là sợ cô bỏ chạy nên mới dùng thủ đoạn chuyên nghiệp như vậy sao? Cái này có đánh giá cô quá cao không? Cố Lệ Thần lúc này lo lắng nói: "Mối quan hệ giữa em và cậu ấy bây giờ thế nào? Cậu ấy có làm gì em không?” "A Tử không làm gì tôi cả.” - Thẩm Y Nhiên nói: "Có lẽ… là do tôi mang thai cho nên anh ấy bố trí thêm vệ sĩ để bảo vệ mẹ con tôi, anh không cần phải lo lắng cho tôi.” "Vậy sao?” - Cố Lệ Thần nhìn chằm chằm Thẩm Y Nhiên nói. "Ừm.” - Cô nói nhưng cũng nghi ngờ tại sao anh ấy lại bố trí quá nhiều vệ sĩ như vậy. Cố Lệ Thần khẽ cau mày, bất kể cô ấy nói đúng hay sai, ít nhất hiện tại trong cô ấy có vẻ ổn: "Nếu Tử Sâm thật sự giam giữ em, nếu một ngày em muốn rời đi, như vậy anh…” Chỉ là lời Cố Lệ Thần còn chưa nói xong, đột nhiên của phòng tư vấn bị đẩy ra, Hàn Tử Sâm bước vào: "Cô ấy sẽ không rời đi, cậu cũng không thể mang đi được.” Cố Lệ Thần và Thẩm Y Nhiên kinh ngạc. Cố Lệ Thần hơi nheo mắt và đột nhiên nói: "Cậu biết tôi sẽ ở đây?” "Ừ, tôi biết.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói: "Tôi chỉ muốn biết mục đích của cậu là gì?” Nhưng khi nghe Cố Lệ Thần nói đến chuyện rời đi, anh rốt cuộc không thể ở bên ngoài lâu hơn nữa. Anh sợ nghe thấy câu trả lời của Thẩm Y Nhiên sẽ là điều anh không muốn nghe, cho nên anh thà bước vào cắt ngang nó. Cố Lệ Thần nhìn Hàn Tử Sâm và nói: "Dù thế nào, tôi đều hy vọng Y Nhiên có được tự do, nếu cô ấy muốn ở bên cạnh cậu tôi tuyệt đối sẽ không xen vào. Nhưng mà nếu cậu giam giữ cô ấy, không để cô ấy tự do, tôi nhất định sẽ mang tự do cho cô ấy.” Hàn Tử Sâm bỗng nhiên cười lạnh: "Tự do của vợ con tôi, cần gì phải tới lượt cậu cho.” Vừa nói, anh vừa đi về phía Thẩm Y Nhiên nói: "Em đã từng nói rằng, anh không buông bỏ, em se không buông bỏ. Như vậy mặc kệ phát sinh chuyện gì, đời này kiếp này, em sẽ không rời đi, đúng không?” Thẩm Y Nhiên toàn thân căng cứng, những lời cô từng nói vẫn còn văng vẳng bên tai. "Ừm, tôi đã nói như vậy.” - Cô quay lại nhìn Cố Lệ Thần: "Cố Lệ Thần, anh cũng nghe thấy rồi… tôi sẽ không rời xa A Tử.” Khi cô nói từ A Tử, đôi mắt của Hàn Tử Sâm sáng lên đầy phấn khích. Cô lại gọi anh là A tử, điều đó có nghĩa là… cô thực sự sẵn lòng tha thứ cho anh, liệu cô có sẵn lòng bỏ qua quá khứ kia không? Sắc mặt Cố Lệ Thần hơi thay đổi nhưng anh ta cũng không quá kinh ngạc, có lẽ kết quả này nằm trong dự liệu của anh. Nhưng… chỉ là anh muốn chắn chắn rằng liệu cô thực sự sẵn lòng ở bên Hàn Tử Sâm sau khi biết được sự thật hay không. "Được, anh hiểu rồi.” - Cố Lệ Thần nói xong liền mang người của mình ra khỏi phòng. Hàn Tử Sâm cũng cho người của mình ra khỏi phòng khám. Khi chỉ còn hai người bên trong phòng khám, ánh mắt Hàn Tử Sâm sáng ngời nhìn Thẩm Y Nhiên, tràn đầy chờ đợi và hy vọng: "Y Nhiên, em thật sự sẽ không rời xa anh sao?” "Tôi…” - Cô nhất thời không biết trả lời thế nào… Mấy ngày nay, trong lòng cô không ngừng tìm kiếm đủ loại lý do, tự nhủ rằng từ đầu anh không hề biết đến cô, cho nên với tính cách của anh lúc đó sẽ không thể cho cô một chút nào thương xót. Nhưng dù vậy, cô vẫn không biết phải đối diện với anh như thế nào, vừa nhìn thấy anh, trong đầu cô lại nghĩ đến những cảnh tượng trong tù, bị Hà Dĩ Nguyệt rút móng tay, bị hành hạ đánh đập đến mức vỡ tử cung… Sự trầm mặc của cô khiến đôi mắt sáng đầy hy vọng của anh chợt mờ đi, anh đột nhiên cười tự giễu: "Cho nên khi nãy em vừa nói chỉ dành cho Cố Lệ Thần thôi phải không? Em sợ tình cảm của hắn tiếp tục dành cho em sẽ làm lỡ làng hắn, nên mới nói với hắn như vậy?” Thẩm Y Nhiên khẽ cắn môi, những lời cô nói khi nãy quả thực chính là có ý đó. Sắc mặt Hàn Tử Sâm dần trở nên khó coi: "Y Nhiên, em hối hận không? Hối hận vì gả cho anh?” Đôi mắt đào hoa đỏ lên nhìn chằm chằm cô khiến trái tim Thẩm Y Nhiên co giật. "Tôi…” - Cô đang định nói thì anh đột ngột hét lên: "Không cần nói!” Sau đó, không đợi cô phản ứng, anh vội vàng mở cửa phòng khám rồi chạy ra ngoài. Hàn Tử Sâm sợ câu trả lời của cô là hối hận, nên chật vật bỏ chạy ra ngoài, cử thêm vệ sĩ đi theo Thẩm Y Nhiên. "Hàn gia, ngài không sao chứ?” - Cao Trí ở một bên hỏi, dù sao sắc mặt của Hàn gia thật sự không hề tốt. "Không sao.” - Hàn Tử Sâm gần như khó nhọc thở ra, không ngờ anh vẫn đang thật sự sợ hãi, sợ cô hối hận, sợ cô nói muốn ly hôn, sợ tình yêu của cô không đủ sâu đậm mà rời bỏ anh… "Đã tìm được thư ký Vương chưa?” - Hàn Tử Sâm giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, sau đó hỏi Cao Trí. "Vân chưa.” - Cáo Trí nói, từ sau lễ tang của Hàn lão gia tử, người luôn đi theo ông lão là thư ký Vương cũng hoàn toàn biến mất, dù hắn đã phái thêm nhân lực nhưng vẫn không tìm ra. "Tiếp tục tìm, chỉ cần hắn chưa rời khỏi Nam thành, dù đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho ra hắn cho tôi.” - Hàn Tử Sâm nói, giữa lông mày hiện lên một tầng u ám. Thư ký Vương chính là tâm phúc của Hàn lão gia tử, e rằng ông ta không chỉ gửi email cho Cố Lệ Thần mà chắc chắn còn có chuyện khác, nếu không thư ký Vương cũng không cần phải biến mất. “Vâng.” - Cao Trí nhanh chóng đáp. "Tăng cường hệ thống an ninh lại dinh thự, đặc biệt nhưng người bên cạnh Y Nhiên, phải an bài thật tốt.” - Hàn Tử Sâm nói. Nếu như ông nội anh trước khi chết, thật sự muốn thư ký Vương chỉ thị điều gì đó, như vậy e rằng lão gia tử chính là muốn tiêu diệt Y Nhiên. Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải bảo vệ Y Nhiên. Mấy ngày sau, Tần Giao Liên ở nước M quay về Nam thành cùng Bạch Chính Đình. Vì lần này Tần Giao Liên đi du lịch cùng người yêu nên Thẩm Y Nhiên cũng không muốn bạn thân ảnh hưởng chuyến đi, chuyện không vui liền không nói ra. Nhưng tin tức Hà Dĩ Nguyệt quá lớn, cho nên sau khi thấy được tin tức, Tần Giao Liên đã dãy lên bắt Bạch Chính Đình phải đưa cô về Nam thành. Hai người gặp nhau, Tần Giao Liên nghe câu chuyện Thẩm Y Nhiên kể lại trong lòng không khỏi buồn bực, tất nhiên Tần Giao Liên biết Thẩm Y Nhiên có tình cảm sâu sắc với Hàn Tử Sâm đến mức nào, cô cứ ngỡ Y Nhiên đã tìm được hạnh phúc cho mình, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện… “ Y Nhiên… thật tốt… cuối cùng cậu cũng đã trở thành mẹ…nhưng… cậu dự định tiếp theo sẽ làm gì?” - Tần Giao Liên hỏi. "Tớ không biết, chỉ là tạm thời không thể đối diện với anh ấy, có lẽ cần một chút thời gian để mọi chuyện phai nhạt đi.” - Thẩm Y Nhiên đáp. "Dù cậu có quyết định thế nào, tớ cũng sẽ đứng về phía cậu.” - Tần Giao Liên nói: "Nhưng dù sao, hai người đến bên nhau cũng không hề dễ dàng, hai người trải qua bao nhiêu sóng gió mới kết hôn, rồi lại có con. Tớ cảm thấy Hàn Tử Sâm thật lòng yêu thương cậu, Y Nhiên… cậu cũng biết, loại người như anh ta có thể yêu một người đến như vậy là rất khó.” Thấy Thẩm Y Nhiên trầm mặc, Tần Giao Liên vội vàng nói: "Tớ không nói thay Hàn Tử Sâm, tớ hiểu những ngày trong tù khó khăn với cậu thế nào…nhưng mà…tớ chỉ cảm thấy có thể ở cùng người mình yêu là một chuyện không dễ dàng… cho nên đừng tùy tiện tách ra.” Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn Tần Giao Liên… có vẻ như Tần Giao Liên nói đúng… Tìm được người mình yêu thương thật sự rất khó khăn, ở bên nhau cũng thật khó khăn… sao lại muốn tách ra… ~~~~ Những tháng cuối năm, thời tiết đổi qua lạnh hơn, tháng 11 đến. Thẩm Y Nhiên nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, nó đã có một chút nhô lên, có lẽ là song thai nên bụng, đã mấy ngày cô không gặp A Tử, mấy ngày nay đều suy nghĩ về lời Giao Liên nói với cô. Cuộc sống… luôn hướng về phía trước. Cô tự hỏi mình có yêu anh không… và câu trả lời chính là - yêu… Nếu như cô không yêu cô thì sự thật phũ phàng kia đặt trước mặt, cô sẽ không đau đớn như vậy. Nếu cô không yêu anh, cô sẽ không do dự như vậy. Cô yêu anh, yêu người đàn ông lạnh lùng đã nhìn cô vào tù. Cô đã từng thề sẽ mang tình cảm gia đình cho anh, sẽ không rời bỏ anh nhẹ mẹ anh, ba anh… Cô liếc nhìn màn hình điện thoại của mình, là một bức ảnh cô chụp anh và cô ở bên nhau, khi đó… thật sự rất hạnh phúc. Thẩm Y Nhiên cầm lên điện thoại, bấm số của Hàn Tử Sâm, đó là số trong chiếc điện thoại mà cô đã từng mua cho anh. Đầu bên kia điện thoại, nhạc chuông vang lên hai lần, sau đó có người nhấc máy, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Y Nhiên…” - giọng nói của anh mang theo một chút không thể tin được. "Là tôi.” - Thẩm Y Nhiên trả lời: "Tôi… ngày mai… là sinh nhật của anh, tôi muốn cùng anh đón sinh nhật, được chứ?” "Được, được… đương nhiên là được.” - Giọng nói của anh có chút gấp gáp nhưng cũng rất vui vẻ: "Chúng ta sẽ cùng nhau đón sinh nhật của anh, em muốn ăn gì, anh sẽ chuẩn bị.” "Ừm… sinh nhật của anh, tôi nên chuẩn bị cho anh.” - Cô nhẹ nhàng nói. "Không, em mang thai… mệt mỏi… anh sẽ chuẩn bị.” - Hàn Tử Sâm đáp. "Được.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô lại cúi đầu nhìn cái bụng của mình: "Bảo bối, các con có thể giúp mẹ cùng nhau quên đi những chuyện khó chịu đó được không? Mẹ không muốn phải hối hận cả một đời khi bỏ lỡ…” Mà bên kia, Hàn Tử Sâm gương mặt lộ rõ nét vui mừng, anh cứ ngỡ sinh nhật lần này sẽ trải qua bằng sự cô đơn, nhưng Y Nhiên muốn cùng anh đón sinh nhật, có nghĩa là cô sẽ không rời xa anh phải không? Đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên. "Vào đi.” - Hàn Tử Sâm nói. Cao Trí bước vào liền nói: "Hàn gia, Hà Dĩ Nguyệt đã trốn khỏi nhà tù.” Sắc mặt Hàn Tử Sâm đột nhiên thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm Cao Trí: “Xảy ra chuyện gì?” “Tin từ cục cảnh nói báo rằng Hà Dĩ Nguyệt đã trốn khỏi nhà tù vào lúc 3h sáng nay. Hệ thống giám sát tại nhà lao bị hack nên không có dữ liệu. Hiện tại vẫn chưa điều tra được ai đã giúp đỡ cô ta, giúp cô ta vượt ngục.” - Cao Trí nói. Hàn Tử Sâm trầm mặc, là Hà gia? Hay là Tiêu gia? Hay là một Fan cuồng nào đó có năng lực của cô ta? Hay… "Cho người để mắt đến Hà gia và Tiêu gia, xem bọn chúng đang làm gì. Ngoài ra, cử thêm người tìm thư ký Vương giúp tôi. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cùng phải tìm được hắn càng sớm càng tốt.” - Hàn Tử Sâm nói. Một ngày không tìm được thư ký Vương, anh đều không thể yên tâm, anh luôn có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó. Chắc chắn sự biến mất của thư ký Vương có liên quan đến ông nội của anh, ông ta chắc chắn còn giao phó cái gì đó với hắn… Nhưng tất cả những điều này chỉ có thể biết được khi tìm được hắn ta….

...