...
“Sao cô lại ở đây.” - Giọng nói của Cố Lệ Thần đột nhiên vang lên trong xe.
“Bà ngoại tôi bệnh, tôi tới bệnh viện thăm bà.” - Cô nhàn nhạt đáp.
“Bà ngoại cô sống ở thị trấn này à?”
“Ừ.” - Cô gật đầu.
“Vậy cô…trước kia cô từng sống ở đây à?” - Anh ta nói với giọng do dự.
“Hồi nhỏ tôi từng sống ở đây một thời gian, nhưng lớn lên tôi quay về Nam thành.” - Cô đáp.
“Vậy hồi nhỏ cô sống ở đây có trải qua chuyện gì đặc biệt không?” - Hai bàn tay anh trên vô lăng siết chặt.
“Tôi không hiểu anh đang muốn nói đến điều đặc biệt là có ý gì?” - Thẩm Y Nhiên đáp: “Lúc tôi ở đây là khi còn rất nhỏ, có lẽ có chuyện gì thì tôi cũng đã quên rồi.”
Cố Lệ Thần trầm mặc không nói gì thêm, lái xe đến một nhà hàng thì mới dừng lại.
Đây là một quán ăn nhỏ trong thị trấn, đa số là người bản địa ghé, sẽ có rất ít khách bên ngoài ghé qua.
Hồi nhỏ cô từng ở đây với bà ngoại, quán ăn này đã mở rất lâu rồi, cô nhớ ngày xưa bà ngoại thường mang cô đến đây để ăn những món ăn cô yêu thích.
Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, không ngờ Cố Lệ Thần lại biết quán ăn này.
“Món ăn ở đây khá ngon tuy bên ngoài khá cũ.” - Cố Lệ Thần nhìn nhà hàng nói: “Cô cũng có thể nói là người ở đây, cô đã đến đây ăn chưa?”
“Đến rồi.” - Cô gật đầu.
“Cô có thích đồ ăn ở đây không?” - Cố Lệ Thần hỏi.
“Rất thích, ngày bé bà ngoại cũng thường đưa tôi đến đây ăn.” - Cô nhớ đến lúc bé ở bên bà ngoại liền mỉm cười.
Hai người ngồi vào chiếc bàn ăn bên trong, ông chủ quán ra chào hỏi Cố Lệ Thần như là rất thân quen.
“Hằng năm, vào ngày này tôi sẽ đến đây dùng bữa.” - Cố Lệ Thần trầm giọng: “Và cũng đến bệnh viện một lúc.”
“Vậy sao?” - Thẩm Y Nhiên đáp theo lời anh ta.
Đôi mắt phượng sẫm màu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đối diện, Cố Lệ Thần liền hé môi mỏng: “Bởi vì năm đó tôi và cô ấy bị tách ra ở bệnh viện, cô ấy từng nói với tôi rằng cô ấy thích ăn ở nhà hàng này, nên năm nào tôi cũng sẽ đến đây ăn vào ngày chia tay cô ấy.”
“Vậy cô gái đó có lẽ rất quan trọng với anh.” - Thẩm Y Nhiên nói, từ giọng nói kia có lẽ anh ta rất nhớ người đó.
“Ừm, rất quan trọng, đối với tôi mà nói cô ấy là sinh mạng của tôi.”
Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, người đào hoa như Cố Lệ Thần lại có thể coi một cô gái như mạng sống.
“Vậy sao anh không đi tìm người đó?” - Cô thắc mắc.
Cố Lệ Thần cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Y Nhiên chằm chằm, xem phản ứng của cô: “Tìm sao, tôi đương nhiên là đi tìm. Chỉ tiếc lúc đó cả bệnh viện và thị trấn nhỏ này đều không có camera, hơn nữa mất một thời gian lâu sau tôi mới có thể đi tìm cô ấy.”
Giọng điệu của anh đầy sự tiếc nuối, anh đã tìm cô ấy bao nhiêu năm nhưng mọi thứ càng ngày càng khó nắm bắt, đôi khi anh tự hỏi liệu cả đời anh có thể tìm được cô ấy.
“Vậy hy vọng anh có thể sớm tìm được cô ấy.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Cố Lệ Thần nhìn Thẩm Y Nhiên, gương mặt của cô gái này khiến hắn nhớ đến đứa bé từng cứu anh trước kia… khi anh gặp cô ở bệnh viện, anh chợt nghĩ cô ấy có phải là Thẩm Y Nhiên hay không?
“Trước kia cô còn nhỏ ở thị trấn này, có xảy ra trải nghiệm gì đặc biệt không? Ví dụ như cô đã cứu ai đó hoặc nói với ai đó đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon.” - Cố Lệ Thần hỏi.
Thẩm Y Nhiên bật cười: “Chắc lúc đó tôi có nói với rất nhiều người rằng đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, còn về phần cứu người…hẳn là không có.”
“Thật không có.” - Đôi mắt phượng nheo lại.
“Cố tiên sinh, anh hy vọng tôi cứu ai à?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.
Trong mắt Cố Lệ Thần hiện liên tia mất mát, không phải cô ây sao, người anh đang tìm không phải là cô.
Chủ nhà hàng mang đồ ăn ra, Cố Lệ Thần nói: “Được rồi, ăn thôi, cô muốn uống chút rượu không?”
Thẩm Y Nhiên nhớ đến lúc cô say ở bên cạnh Hàn Tử Sâm, vội vàng lắc đầu: “Không cần, tôi uống nước lọc là được.”
Cố Lệ Thần liền gọi hai chai nước lọc.
“Anh cũng không uống rượu sao?” - Cô hỏi.
“Tôi phải lái xe nên không uống rượu.” - Cố Lệ Thần đáp.
Sắc mặt của cô đột nhiên tối sầm khi nghĩ đến vụ tai nạn xe hơi, cô bị kết án uống rượu lái xe nhưng cô không hề uống rượu.
“À…trước đây cô cũng vì say mà mới có vụ tai nạn xe kia.” - Giọng Cố Lệ Thần đột ngột vang lên: “Cho nên cô mới làm công việc quét rác ở trạm vệ sinh sao?”
“Ít ra tôi vẫn còn tìm được việc.” - Thẩm Y Nhiên tự giễu.
“Cô có muốn tôi nói với trạm vệ sinh cho cô một vị trí tốt hơn không?”
“Không cần.” - Thẩm Y Nhiên từ chối, ân huệ của Cố thiếu gia không dễ nhận như vậy.
Cố Lệ Thần khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên anh muốn cho ai đó lợi ích nhưng bị từ chối thẳng thừng như vậy, nếu vẻ bề ngoài của cô không giống với bóng dáng trong trí nhớ của anh thì anh sẽ không giúp cô.
Ăn xong một bữa, lúc này đã tối, xe bus cũng không còn, ngày mai cô còn phải đi làm, đi taxi về thì phải tốn khá nhiều tiền.
“Tôi đưa cô về.” - Cố Lệ Thần nói: “Chuyến xe bus cuối cùng cũng không còn.”
“Vậy… cảm ơn anh.” - Thẩm Y Nhiên có chút lúng túng.
Trên đường về, Thẩm Y Nhiên nghe được một bài hát ngày còn bé rất quen tai, cô có chút bất ngờ khi Cố Lệ Thần lại nghe loại nhạc này.
Giữa tiếng nhạc, mí mắt Thẩm Y Nhiên vô thức rũ xuống, cơn buồn ngủ kéo đến.
Mấy ngày ngay ban ngày cô đi làm, ban đêm tranh thủ đan găng tay cho Hàn Tử Sâm cho xong sớm để không liên quan đến anh ta nữa, sáng sớm hôm nay lại đi về thị trấn.
Bởi vậy không bao lâu, Thẩm Y Nhiên nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi mà không hề hay biết.
Cố Lệ Thần liếc nhìn Thẩm Y Nhiên ngủ say liền vặn nhỏ âm lượng xuống một chút.
Nhìn cô ngủ, trong trí nhớ của anh, cô càng giống cô ấy hơn, thực ra khi Thẩm Y Nhiên mở mắt ra vẫn giống cô ấy, chỉ là ánh mắt của Thẩm Y Nhiên quá u sầu giống như có sự đè nén bên trong.
Đôi mắt của người trong kí ức của anh rất thanh tịnh, trong suốt, tựa như tràn đầy hy vọng.
Lúc Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, xe đã dừng lại trước con hẻm của nhà thuê.
Cô có chút xấu hổ cởi dây an toàn: “Tôi ngủ bao lâu rồi.”
“Không sao, cũng không lâu.” - Cố Lệ Thần nói.
Thẩm Y Nhiên vội vàng xuống xe, sau đó lấy túi xách trên ghế của mình nhưng vội quá nên trượt tay toàn bộ đồ trong túi đổ xuống ghế.
Cô nhanh chóng nhặt lại đồ của mình.
Cố Lệ Thần nhạt lên chiếc găng tay đang được đan dỡ của cô đưa lên.
“Cô đang đan găng tay à?” - Anh có chút ngạc nhiên.
“Ừm, khi rảnh rỗi tôi đan một chút.” - Cô nhanh chóng tùy ý đáp, sau đó lấy lại chiếc găng tay rồi nói “cảm ơn” rồi vội vàng rời xe đi vào con hẻm.
Cố Lệ Thần nhìn theo bóng lưng cô, chiếc găng tay kia dường như bằng bàn tay của đàn ông, có lẽ cô ấy đang đan cho một người đàn ông nào đó?
Người đàn ông đó là ai, có ý nghĩa gì với cô?
Cố Lệ Thần nhìn bóng dáng cô mất dần, khởi động xe và rời khỏi con đường nhỏ. Mấy ngày sau, ông ngoại gọi điện thoại cho cô nói rằng bà ngoại cần chi phí nằm viện và phẫu thuật, các bác và chú của cô đều không có nhiều tiền và muốn Thẩm Y Nhiên lo chi phí đó. Thẩm Y Nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì, cô thẳng thắn rằng cô sẽ lo ¼ chi phí phẫu thuật để trả hiếu cho bà ngoại, cô biết các người thân kia của cô có đủ khả năng những phần còn lại. Thẩm Y Nhiên thật sự không có đủ tiền, nhưng bà ngoại cần gấp nên cô đành phải gọi điện mượn Tần Giao Liên, thật tốt khi cuộc đời cô vẫn còn một người bạn như Giao Liên. Vậy nên khi chị Hứa nói rằng chị có việc làm thêm vào ngày nghĩ nên cô liền đồng ý. Công việc chị Hứa nói chính là làm diễn viên quần chúng, chỉ cần để lại số điện thoại và tên mà không cần hồ sơ gì cả. Lương một ngày 120k đã bao cơm. Nếu cô có thể làm bốn ngày nghỉ sẽ kiếm được 480k. Đối với người khác 480k đối với người khác không là gì, nhưng đối với Thẩm Y Nhiên mà nói thì đó là rất nhiều rồi. Tan làm, Thẩm Y Nhiên nhìn đôi găng tay đã đan xong thì gọi cho Hàn Tử Sâm: “Găng tay đã đan xong rồi, tôi mang qua hay anh muốn cho người tới lấy.” “Tôi sẽ tới lấy.” - Hàn Tử Sâm đáp. Cô quay về nhà, đặt đôi găng tay lên bàn, ăn tối xong, lấy ra một bản sao hồ sơ vụ tai nạn mà Giao Liên đưa cho cô, cả vật chứng và lời khai của nhân chứng vào thời điểm đó. Nhìn những vật chứng buộc tội này, trong lòng cô cảm thấy chua chát, thậm chí họ còn có bằng chứng ADN của cô trên mép ly rượu mà cô chưa hề động qua. Cô không biết ai là người hãm hãi cô đến mức này. Nhưng chuyện gì đang xảy ra với Hà Dĩ Mai, nếu hãm hãi cô thì sao cả Hà Dĩ Mai cũng mất mạng, hay là họ muốn hại Hà Dĩ Mai rồi để cô làm tế thần. Đúng lúc này, người quản lý bên kia nhắn cho nhóm trên mạng xã hội những người sẽ đóng quần chúng, thông báo về thời gian, tên đoàn, số lượng người cần và yêu cầu công việc. Thẩm Y Nhiên thấy ngay ngày nghĩ của cô, cô nhanh chóng trò chuyện riêng với quản lý và đăng ký một chân. Quản lý liền đồng ý và nhắn thêm cho cô thông tin về bộ phim. Cô đang dự định lên mạng tìm kiếm thêm thông tin về phim thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Lúc này người duy nhất đến có lẽ là… Thẩm Y Nhiên mím môi đứng lên đi mở cửa. Hàn Tử Sâm xuất hiện trước cửa với một chiếc khăn đan quanh cổ. Đó là chiếc khăn mà cô đan cho anh. Nhìn chiếc khăn quàng cổ lúc này thật sự không còn hợp với anh ta nữa, giống như một trò đùa. “Anh…đến rồi sao.” - Thẩm Y Nhiên mở miệng, nghiêng người cho Hàn Tử Sâm bước vào. “A Nhiên tỷ chờ tôi lâu chưa.” - Hàn Tử Sâm cười nói, đi tới mặt bàn, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đang để hồ sơ vụ án còn chưa kịp dọn dẹp. Đôi mắt đào hoa của anh hơi nheo lại, anh đưa tay cầm xấp tài liệu, liếc nhìn vào: “A Nhiên tỷ lại nhìn lại vụ án năm đó à?” Thẩm Y Nhiên có chút khó nói, dù cô có nghĩ mình vô tội đến đâu thì tai nạn ô tô đã thật sự đã xảy ra và người chết trong vụ tai nạn xe chính là vợ sắp cưới của anh. “A Nhiên tỷ sao vậy?” - Thấy cô không trả lời, anh ngẩng đầu nhìn cô. “Chỉ là… nhìn một chút.” - Cô khó khăn nói. “Đúng rồi, A Nhiên tỷ luôn nói mình bị oan, giờ lại nhìn vào hồ sơ này, là muốn lật ngược bản án sao?” - Anh bình tĩnh nói nhưng trong ánh mắt đầy sâu thẳm. Cô cắn môi, lật ngược bản án, đương nhiên là cô đã nghĩ tới chuyện này! Những năm đó nhân chứng đã không còn tìm được nửa, vật chứng không thể thay đổi được. Trong ba năm cô ngồi tù, Giao Liên đã tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức và thời gian để lật lại vụ án nhưng đều không được. Chưa kể bây giờ cô đang rất nghèo, tiền chữa bệnh cho bà còn phải vay mượn bạn bè. Đột nhiên cô nhìn thẳng anh mà nói: “Còn anh thì sao, anh không muốn tìm hiểu sự thật vụ án sao? Điều tra tại sao vị hôn thê của anh lại đâm xe về phía tôi, trong chuyện này liệu có ẩn tình gì không? Anh chẳng lẽ không muốn biết người anh yêu tại sao lại làm như vậy sao?” Anh chợt cười nhẹ: “Người tôi yêu?” - giọng nói của anh đầy sự đùa cợt. “Hà Dĩ Mai là hôn thê của anh… chẳng lẽ không phải người anh yêu?”- Phản ứng của anh khiến cô có chút kỳ lạ. “Hà Dĩ Mai đúng là vợ sắp cưới của tôi nhưng cô ấy không phải là người tôi yêu.” - anh đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Đó chỉ là thương nghiệp thông gia.” Cô kinh ngạc nhìn Hàn Tử Sâm, người như anh ta cũng cần loại hôn nhân thương mại. “Là… hôn nhân thương mại? Lúc đó… anh chỉ mới 24 tuổi phải không?” - Cô khó hiểu “Tại sao không?” - Anh hỏi ngược lại: “Vì tôi nhất định phải cưới một người phụ nữ, nên sớm hay muộn thì có quan trọng gì? Hà Dĩ Mãi đủ trầm lặng và đủ nghe lời, cùng nhà họ Hà thông gia, cũng giúp một phần nào đó cho sự phát triển của Hàn gia, vậy tại sao lại không được?” - Lời nói của anh hoàn toàn mang theo giọng điệu thương nghiệp khiến Thẩm Y Nhiên kinh hãi. Người đàn ông này dường như không tồn tại tình yêu ở trong con người anh, vậy đối với anh ta cái gì là quan trọng? “Nhưng mà bây giờ, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cưới một cô gái mà tôi thấy thú vị.”- Anh nhìn cô bằng cô mắt rực lửa, khóe môi hiện lên một nụ cười. Cô có chút không thoải mái khi nhìn được ý đồ của anh. Nhưng cô tự nhủ mình không cần nghĩ nhiều, cô và anh ở hai thế giới khác nhau, sau khi cô đưa cho anh chiếc găng tay, cô và anh sẽ không bao giờ gặp lại nữa. “Vậy… để tôi đưa găng tay cho anh.” - Cô vội vàng nói, muốn đi lấy găng tay. “Không vội.” - Anh nắm lấy cánh tay cô từ từ cúi xuống, ánh mắt nhìn vào mắt cô: “A Nhiên tỷ còn chưa trả lời tôi câu hỏi phía trước, em có muốn lật lại bản án không?” Cô muốn… nhưng… “Nghĩ tới thì sao?” - Cô hỏi ngược lại. “Nếu A Nhiên tỷ muốn lật ngược vụ án, tôi có thể giúp em.” - Hàn Tử Sâm nói. Cô kinh hãi: “Anh có tin năm đó tôi không lái xe say rượu không?” “Đối với việc em có say hay không đều không quan trọng.” - Anh thì thầm: “Tôi sẽ xóa bỏ tội danh say rượu lái xe của em, muốn lật lại điểm này tôi sẽ tìm luật sư giỏi nhất tìm ra sơ hở trong bản án và lật ngược lại bản án cho em.” Ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô được thay thế bằng nỗi buồn. Tìm khe hở của pháp luật chỉ để lật ngược bản án chứ không thể chứng minh rõ ràng sự vô tội của cô. “Sao vậy, A Nhiên tỷ không thích à?” - Hàn Tử Sâm nhìn thấy sự thay đổi trên gương măt của cô. "Tôi muốn tìm ra sự thật. Tại sao nhân chứng đều nói rằng tôi đã say rượu đâm vào Hà Dĩ Mai, tại sao kết quả kiểm tra máu của tôi có cồn khi tôi không uống rượu, vật chứng ở đó ở đâu mà ra?” - Cô muốn là sự thật và đi tìm công lý cho sự vô tội của mình. Sắc mặt của anh dần dần tối sầm, trong đôi mắt có chút lạnh lùng: "Chỉ cần lật ngược bản án cho em, cái gọi là chân tướng, chẳng lẽ thực sự quan trọng như vậy sao?”
...