...
Cô đợi đến 9h tối cũng không thấy A Tử trở về, trong lòng có chút lo lắng, A Tử ngay cả điện thoại cũng không có nên cô không biết như thế nào tìm người.
Thẩm Y Nhiên liền chạy ra ngoài nhà thuê, đi đến đầu con hẻm cô không ngừng nhìn xung quanh.
Không biết là qua bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi về phía con hẻm.
“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên không ngungwg reo vui.
Hàn Tử Sâm nhìn thấy bóng người đang chạy về phía mình, không khỏi có chút giật mình. Cô chạy rất nhanh, thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời.
“A Tử, tốt quá, cuối cùng cậu cũng về rồi.” - Cô vui vẻ nói.
“A Nhiên tỷ là… đang chờ tôi sao?” - Anh nhìn cô hỏi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cô, hơi lạnh truyền vào đầu ngón tay, xem ra cô đã ở bên ngoài rất lâu rồi.
“Đúng rồi, A Tử muộn như vậy chưa về, tôi rất lo lắng. Thật tốt, cậu đã bình an trở về.” - Cô cười nói.
Ánh mắt anh khẽ chớp, cô là lo lắng cho A Tử chứ không phải Hàn Tử Sâm của Hàn thị tập đoàn. Chỉ là không biết tương lại cô biết hắn là Hàn Tử Sâm, có còn lo lắng cho hắn không.
Anh nhếch môi nói: “Phát tờ rơi hơi muộn, tay A Nhiên tỷ lạnh quá, tôi giúp A Nhiên tỷ xoa tay cho ấm nhé.” - Anh vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô để bên trong lòng bàn tay lớn của mình, học như cô lần trước làm, xoa xoa mu bàn tay của cô.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy lòng bàn tay ấm dần lên, rõ ràng một buổi tối mùa đông lạnh như vậy, nhưng lại… thật ấm áp.
“A Tử, có cậu thật tốt.” - Cô nhỏ giọng.
Khóe mội hắn cong cong: “A Nhiên tỷ nhớ ghi nhớ lời này, hy vong tương lai đừng hối hận khi đã từng nói như vậy.”
“Nhất định không hối hận đâu.” - Thẩm Y Nhiên nắm lấy tay Hàn Tử Sâm: “Được rồi, chúng ta vào nhà hâm đồ ăn nhé.” - Cô kéo anh đi vào con hẻm, lúc này không chú ý ở góc đường có một chiếc xe hơi màu đen.
Lúc này Cao Trí trên xe mở to mắt nhìn sự việc vừa xảy ra, Hàn gia đang hành động động tác sưởi ấm tay cho một cô gái?
Theo Hàn Tử Sâm từ nhỏ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ông chỉ làm điều đó với bất cứ ai, kể cả là hôn thê Hà Dĩ Mai kia. vậy là ông chủ lại làm nó với Thẩm Y Nhiên, thủ phạm đã gây ra tai nạn xe cho Hà Dĩ Mai!
Lại nói mấy ngày trước Hàn gia đích thân đến của câu lạc bộ để tìm Thẩm Y Nhiên mang về, Cao Trí cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, cuối cùng thì Thẩm Y Nhiên chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng Hàn gia?
Ngày hôm sau, Cao Trí mang báo cáo lịch trình và công việc vào văn phòng tổng giám đốc, ánh mắt hắn không khỏi liếc nhìn bàn tay của Hàn Tử Sâm.
Những khớp nối rõ ràng khiến bàn tay cực kỳ nổi bật và đẹp mắt. Cao Trí từng chứng kiến bàn tay này không thương tiếc bóp cổ người khác khiến đối phương suýt chết, hoặc để máu nhỏ giọt khắp ngón tay khiến người ta nổi da gà, chỉ là tuyệt nhiên mang đi sưởi ấm cho một nữ nhân khác, đặc biệt là một nữ nhân đã ngồi tù là điều chưa từng có.
“Tay của tôi làm sao?” - Thanh âm của Hàn Tử Sâm chợt vang lên bên tai Cao Trí.
“À…không có gì.” - Cao Trí nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nhìn đi chỗ khác, lấy một tấm thiệp mời đặt lên bàn Hàn Tử Sâm: “Đây là thiệp mời của Hà gia, hai tuần nữa Hạ gia và Tiêu gia sẽ kết thông gia, Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Vũ sẽ đính hôn, chủ tịch Hà hy vọng ngài sẽ đến tham gia.”
“Đính hôn.” - Hàn Tử Sâm liếc mắt nhìn tấm thiệp trên bàn.
Hắn tự nhiên hiểu rõ dụng ý của tấm thiệp mời này. Dù sao vị hôn thê đã chết của hắn là Hà Dĩ Mai chính là vì bạn gái cũ của Tiêu Tư Vũ đâm xe chết, Hà gia là muốn xem thái độ của hắn: “Vậy thì đi xem một chút.”
Cao Trí liền đánh dấu lại lịch trình.
Buổi chiều, Cao Trí đưa Hàn Tử Sâm đến một bệnh viện tư nhân trong thành phố, nơi dành cho giới thượng lưu đến chữa bệnh.
Cao Trí đứng bên ngoài phòng bệnh, Hàn Tử Sâm mở cửa phòng bệnh chậm rãi đi vào.
Bên trong là người đàn ông từng làm mưa làm gió ở Nam thành, nhưng đứa con trai duy nhất của ông lão lại vì một nữ nhân mà bỏ nhà rời đi. Kết quả, rất nhiều năm sau trở về chỉ còn một nắm tro tàn và một đứa trẻ.
Trong phòng bệnh, Hàn Tử Sâm nhìn người đàn ông mà hắn gọi là ông nội, mặc quần áo bệnh nhân, đang nằm trên giường, mu bàn tay có ống truyền dịch, co thể ngày càng yếu đi.
“Con tới rồi à.” - Hàn lão gia tử nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình.
“Vâng, con vừa tới.” - Hàn Tử Sâm đáp.
Hai người cứ như vậy đối mặt nhau, bọn họ dường như rất quen thuộc với sự im lặng này.
Qua một hồi lâu, Hàn lão gia tử phá vỡ sự im lặng: “Ta nghe thư ký nói rằng nhà họ Hà và nhà họ Tiêu sắp liên hôn.” - Dù nằm ở bệnh viện nhưng thứ ký của ông ấy vẫn báo cáo cho ông ta một số chuyện quan trọng mỗi ngày.
“Hai tuần nữa đính hôn, đã phát thiệp mời.” - Hàn Tử Sâm đáp,
“Con dụ định đi?”
“Tại sao không đi?” - Hắn hỏi ngược lại.
Ánh mắt Hàn lão gia tử nhìn chằm chằm vào cháu trai mình, một lúc sau đột nhiên cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, con không giống cha của con.”
Hàn Tử Sâm hiểu được ngụ ý của Hàn lão gia tử: “Đúng, con không phải ông ta, cũng sẽ không giống ông ta.”
Hàn lão gia tử đột nhiên bắt lấy tay Hàn Tử Sâm, bàn tay nhăn đi nhưng tựa như dùng hết sức nắm chặt: “Nhớ kỹ lời còn nói hôm nay, mãi mãi đừng học theo bộ dạng của nó, nếu nó trước kia chịu nghe lời ta cũng sẽ không…”
Hàn lão gia tử nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên tia hận ý, ngón tay siết chặt cổ tay đối phương, để lại vết đỏ đậm.
Hàn Tử Sâm tựa hồ không cảm thấy đau đớn, khóe môi chậm rãi dâng lên một nụ cười giễu cợt. Hắn sẽ không vì một nữ nhân, mang chính bản thân mình để trả giá. Càng không thể vì một nữ nhân, hèn mọn nằm sâu dưới lòng đất.
Rời khỏi bệnh viện, Cao Trí hỏi: “Hàn gia, ngài bây giờ về biệt thư hay là…”
“Trờ về khi nhà ở bên kia đi.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.
Cao Trí liền hiểu đó chính là căn nhà thuê của Thẩm Y Nhiên, không biết ông chủ của mình dự định ở trong căn nhà thuê nhỏ đó bao lâu.
Trên đường đi, ngay khi dừng đèn đỏ ở một ngã tư, Cao Trí đột nhiên nói: “Hàn gia, bên đường là cô Thẩm.”
Hàn Tử Sâm hơi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một thân ảnh gầy gò cầm chổi quét rác ở ven đường. Trên người cô mặc một bộ quần áo lao động, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, vì thời tiết mùa đông khá lạnh nê hơi thở của cô đều đầy khói trắng.
Ngay lúc này, một chiếc xe điện dường như vì đuổi theo đèn xanh mà lao rất nhanh về phía Thẩm Y Nhiên, xẹt qua bên người cô. Thẩm Y Nhiên chân bị xe điện cán sượt qua khiến cô ngã xuống đất.
Nhưng người đi xe đạp điện thậm chí không dừng lại mà còn chạy thẳng.
Cảnh này, cả Hàn Tử Sâm và Cao Trí đều nhìn thấy.
“Hàn gia, ngài có muốn tìm ra người chạy xe đạp điện kia và truy cứu trách nhiệm của hắn không?” - Cao Trí hỏi, hắn đoán ông chủ chắc chắn ông chủ có ý với Thẩm Y Nhiên.
Hàn Tử Sâm chăm chú nhìn cô gái bị té ngã dưới đất ở bên ngoài kính ô tô, giọng nói của Hàn lão gia tử văng vẳng bên tai: “Nhớ kỹ lời còn nói hôm nay, mãi mãi đừng học theo bộ dạng của nó…”
Hắn tuyệt đối sẽ không giống như cha của hắn. Hiện tại chỉ là một trò chơi mà thôi, và bây giờ hắn không phải A Tử, làm sao hắn có thể để ý đến một nhân viên vệ sinh như Thẩm Y Nhiên?
“Không liên quan.” - Hàn Tử Sâm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói.
Cao Trí có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đoán sai rồi, Hàn gia căn bản không để ý tới Thẩm Y Nhiên.
Đèn đỏ đã chuyển sang xanh, chiếc xe hơi đắt tiền lẳng lặng rời đi.
Buổi tối, Thẩm Y Nhiên chân thấp chân cao quay trở về nhà thuê, vừa vào cửa đã nhìn thấy một bóng người ngồi dưới ánh đèn.
“A Nhiên tỷ về rồi.” - Người bên trong nhà đứng lên đón cô.
Trong phút chốc, tất cả lạnh lẽo trong lòng cô tan biến, hóa ra với cô chỉ cần có người ở nhà đợi cô quay về, mặc dù ngôi nhà rất nhỏ và đơn sơ.
“Ừm, tôi đã trở về.” - Cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cậu đói bụng lắm rồi phải không, tôi có mua hai phần cơm, đợi tôi nấu chút canh chúng ta cùng ăn cơm.”
“Ừm.” - Anh gật đầu đồng ý, liền nhìn thấy cô đi vào phòng bếp chuẩn bị rửa rau củ.
“Chân của A Nhiên tỷ làm sao vậy?” - Anh biết rõ còn hỏi.
“Tôi sơ ý bị ngã một chút, không sao đâu, một lát nữa bôi chút dầu liền không sao.” - Cô nhẹ nhàng nói, nhưng mỗi bước chân đều khiến cô thay đổi gương mặt, trên trán có lớp mồ hôi mỏng.
Hàn Tử Sâm cắn môi nhìn cô: “Vậy bây giờ bôi luôn đi.”
Anh duỗi bàn tay to lớn ra, kéo cô lại, sau đó vén gấu quần cô lên. Hàn Tử Sâm nhìn thấy một cục u rõ ràng hiện lên sau lớp vớ che chắn lại.
Anh đưa tay kéo chiếc vớ xuống, vết sưng tấy thâm tím ở mắt cá chân của cô lập tức lọt vào mắt anh.
Anh rõ ràng nghĩ mình sẽ không quan tâm, cho dù chân cô bị gãy anh cũng sẽ thờ ơ, nhưng vì sao khi nhìn thấy vết thâm tím ở chân cô, lồng ngực anh lại rất khó chịu.
“Không sao đâu, dùng dầu nóng xoa lên sẽ ổn thôi.” -Cô ngượng ngùng cố gắn rút chân ra khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng những ngón tay kia đang giữ chặt nó khiến cô không thể cử động được.
Sự im lặng tràn ngập không khí.
“Dầu ở đâu?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên nói.
“Ở…ở tủ thuốc đầu giường.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
Bỗng nhiên Hàn Tử Sâm bế cô lên, lại đặt cô xuống giường mở tủ thuốc tìm kiếm chai dầu mà cô nói.
Anh ngồi trên giường, đặt bàn chân bị thương của cô lên đùi, dùng đầu ngón tay ấn vào chỗ sưng tím.
Xương không có vấn đề gì, xem ra là một vết thương ngoài da, Hàn Tử Sâm đổ dầu ra tay, bắt đầu xoa xoa chỗ sưng đỏ của cô.
Lực xoa của anh không nhẹ, nhưng chỉ thấy cô cắn răng không kêu lên đau đớn.
“Không đâu sao, A Nhiên tỷ.” - Anh hỏi, vì nếu là cô gái khác chỉ sợ là kêu đau từ lâu rồi.
“Không sao đâu.” - Cô hít một hơi rồi nói: “Cơn đau này so với trước kia khi ở…” - Thanh âm của cô dừng lại một chút, nhưng không nói được hai chữ “lao tù” mà chỉ nói tiếp: “so với trước kia bị đau, còn nhẹ hơn nhiều.”
Hàn Tử Sâm đưa mắt nhìn Thẩm Y Nhiên, hắn tự nhiên biết điều cô không muốn nói ra là cái gì.
Khi cô ngồi tù, dù hắn thờ ơ không có bất cứ hành động gì thì nhà họ Hà cũng sẽ hành động, còn một số người muốn lấy lòng Hà gia mà hành động. Thời gian trong tù của cô, so với người bình thường sợ là rất thê thảm.
“Cỏ vẻ A Nhiên tỷ trước đây đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.”- Anh nhỏ giọng.
“Đều đã qua rồi.” - Thẩm Y Nhiên đáp, cô cảm giác sau khi xoa bóp, sự đau đớn dần tiêu tan, thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu.
“A Tử, cảm ơn cậu… cậu là người tốt.” - Cô mỉm cười với anh.
Người tốt? Khóe môi hắn khẽ cong lên. Ngoài kia bao nhiêu người khen ngợi và lấy lòng hắn, cũng chưa ai dùng từ “Người tốt” để miêu tả hắn, cuộc sống và hành vi của anh chưa bao giờ liên quan đến chữ “người tốt.”
“A Nhiên tỷ thật sự cho rằng tôi là người tốt sao?”
“Ừm, A Tử nhà chúng ta đương nhiên là người tốt.” - Cô nói rất tự nhiên, như thể trong mắt cô, anh là người tốt, một em trai tốt.
“Nếu có một ngày, A Nhiên tỷ phát hiện tôi không phải là người tốt, chị có thất vọng không?” - Hàn Tử Sâm hỏi.
“Chỉ cần cậu không làm chuyện phi pháp hay phạm tội thì tôi sẽ không thất vọng.” - Cô mỉm cười nói, xỏ tất và mang giày lại, đi về phía bàn vuông nhỏ.
Khóe môi hắn cong lên, nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt chuyển động, nhỏ giọng thì thầm: “Vậy A Nhiên tỷ sau này cũng đừng nên thất vọng.”
Kể từ khi xảy ra chuyện ở câu lạc bộ, Thẩm Lạc Nhân luôn cảm thấy bất an, đặc biệt là sự biến mất của phó đạo diễn Hạ, hôm sau ngay cả đạo diễn hạ cũng bị thay thế toàn bộ.
Thêm mấy ngày, Thẩm Lạc Nhân nghe tin phó đạo diễn Hạ bị thương nằm viện, tay phải dường như bị phế, trở thành tàn tật. Thẩm Lạc Nhân chết lặng, bàn tay đó dường như đã tát Thẩm Y Nhiên một cái.
Cô nhớ lại đêm đó sau khi nghe điện thoại, phó đạo diễn Hạ mắng chửi và nói Thẩm Y Nhiên có người chống lưng phía sau. Nhưng nếu có người chống lưng, sao cô ta vẫn làm nghề quét rác?
Thẩm Lạc Nhân không nhịn được liền nói chuyện ngày đó cho ba mẹ mình biết. Thẩm Chí Ninh nghe được liền trừng mắt với Thẩm Lạc Nhân: “Sao con có thể mang chị gái con làm việc này, chúng ta dù sao cũng là…”
“Cùng lắm chỉ là tiếp một ly rượu. Hơn nữa Lạc Nhân cũng là vì nhà họ Thẩm, con bé nổi tiếng chúng ta mới tốt hơn. Không lẽ lại dựa vào đứa con gái riêng ngồi tù của ông.” - Phương Kiều ngắt lời.
Thẩm Chí Ninh nghe vậy, sắc mặt tối sầm nhưng lại không nói gì nữa.
“Ba, chị có phải đã tìm được chổ dựa nào không, bằng không tại sao phó đạo diễn Hạ lại dễ dàng để chị ấy đi, còn bây giờ bàn tay đã bị phế mất.” - Thẩm Lạc Nhân hỏi.
Mà Thẩm Chí Ninh làm sao biết được.
...