...
“Y Nhiên, em dọn rác ngay cạnh thùng rác đi, xe chở rác sẽ đến ngay thôi.” - Chị Hứa nói với Thẩm Y Nhiên.
“Vâng.” - Cô gật đầu, đi đến thùng rác và bắt đầu quét dọn xung quanh.
Đột nhiên đập vào mắt cô là một đôi giày hàng hiệu thời trang xa xỉ, trước kia cô đã từng nhìn thấy rất nhiều thương hiệu, cô đương nhiên biết riêng đôi giày này giá trị cũng bằng một năm tiền lương của cô.
Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của Hà Dĩ Nguyệt đập vào mắt cô.
Hà Dĩ Nguyệt vẫn là bộ dạng như lần đầu Thẩm Y Nhiên nhìn thấy, vẻ ngoài lộng lẫy, trang điểm tinh tế, quần áo hàng hiệu, cô ta là ngôi sao điện ảnh sáng giá nhất Nam thành.
Ngay cả khi cô ta đến nhà lao để rút móng tay Thẩm Y Nhiên, cô ta vẫn ăn mặc sang trọng và đẹp đẽ dù là nó không hề phù hợp của bóng tối ngục tù.
Mà chính là một tiểu thư khuê cát danh giá ở xã hội, trong mắt người khác chỉ là thuần khiết và tôn quý, lại ra lệnh rút móng tay cay nghiệt và hành hình tàn nhẫn đến như vậy.
Đó là một cơn ác mộng đối với Thẩm Y Nhiên.
Bên cạnh Hà Dĩ Nguyệt là cô bạn thân Liễu Giai Mộng, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên liền giễu cợt: “Tôi tưởng là ai, Dĩ Nguyệt, đây không phải là hung thủ giết chết chị gái cậu sao, đúng là không nhận được quả báo sao, sao có thể ở đây làm công nhân vệ sinh.”
Thẩm Y Nhiên sắc mặt tái nhợt, không nói gì cúi đầu dọn dẹp đống rác ngoài đường.
“Thật đúng là mặt dày, nếu tôi say rượu lái xe đâm chết chị gái người khác, bây giờ nhìn thấy em gái của cô ấy, tôi sẽ quỳ xuống khóc lóc xin tha thư. Có người vậy mà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.” - Liễu Giai Mộng tiếp tục mỉa mai
Thẩm Y Nhiên hít vào một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ: “Tôi đã trả giá rồi.”
Vì một tội danh bịa đặt, cô phải ngồi tù ba năm, thu hồi bằng luật sư, phải chịu tra tấn trong tù, sau khi ra tù chỉ có thể làm công nhân vệ sinh.
Cuộc đời cô như lật sang một trang sách tối tăm và cái giá cô phải trả quả đắt.
“Trả giá? Cô ngồi tù chỉ ba năm, và cô dám nói mình đã trả giá rồi?” - Hà Dĩ Nguyệt lạnh lùng nói: “Thẩm Y Nhiên, chị gái của tôi đã mất đi mạng sống.”
“Vậy bây giờ cô muốn gì?” - Thẩm Y Nhiên hỏi, dù sao những thứ tồi tệ nhất cuộc đời đều đã trải qua, bây giờ cô chẳng còn gì để mất cả.
Hà Dĩ Nguyệt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thẩm Y Nhiên, một đôi tay thô ráp và xấu xí.
Hà Dĩ Nguyệt còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, cô ta vo cùng kinh ngạc với bàn tay của Thẩm Y Nhiên, trắng mịn nõn nà, móng tay được chăm sóc cẩn thận, đặc biệt khi cầm bút còn mê người hơn.
Nhưng bây giờ bàn tay kia đã không còn cầm bút nữa, thay vào đó là một cây chổi thô kệch và bẩn thỉu.
“Xem ra tay của cô vẫn chưa bị phế.” - Hà Dĩ Nguyệt hừ lạnh: “Trước kia đối với cô thật quá nhẹ tay.”
Thẩm Y Nhiên cứng lại, hai tay siết chặt cán chổi.
“Thẩm Y Nhiên, cô tốt nhất nên trốn như một con chuột ngoài đường, đừng có lởn vởn trước mặt Tiêu Tư Vũ. Nếu còn làm ảnh hưởng đến chúng tôi, đôi bàn tay của cô sẽ không thể cầm được cái chổi nữa.”
Sau khi biết vụ việc biển quảng cáo là do Hàn Tử Sâm cho gỡ xuống, nhà họ Tiêu vừa sợ hãi vừa lo lắng có phải vì cái chết của Hà Dĩ Mai mà Hàn Tử Sâm giận lây sang Tiêu gia hay không?
Vốn cho rằng Hàn Tử Sâm đồng ý tham gia lễ đính hôn, hẳn là đã ngầm cho phép hai nhà kết thông gia, nhưng hiện tại, không chắc là như vậy đâu.
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười: “Vậy thì xin mời hai vị đừng phiền cuộc sống của tôi, tôi phải làm việc không rãnh quan tâm cuộc sống của các người.”
Liễu Giai Mộng tức giận nói: “Nếu không phải do cô, những bảng cầu hôn mà Tiêu Tư Vũ tặng cho Dĩ Nguyệt cũng sẽ không bị gỡ xuống. Cô đâm xe chết vị hôn thê của Hàn Tử Sâm, Tiêu gia liên chịu khổ dưới tay Hàn Tử Sâm. Cô thì lại quá tốt đẹp, nhàn nhã quét đường ở đây.”
Thẩm Y Nhiên có chút hoảng sợ, không ngờ rằng Hàn Tử Sâm làm đến mức đó.
Hàn Tử Sâm… nghĩ tới lần trước cô thoát được Tô Văn Hạo cũng là bởi vì Hàn Tử Sâm.
Người đàn ông đó được mệnh danh là ông vua của Nam thành, nắm giữ gia tộc Hàn thị tiếng tăm, không ai dám đắc tội với hắn, lời nói của hắn như là thánh chỉ ở Nam thành này.
Còn Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm thật sự là có quá nhiều liên can.
Trước đây khi Tiêu Tư Vũ nóng lòng muốn chia tay với cô, không có luật sư nào dám nhận vụ án của cô, tất cả chính là vì liên quan đến Hàn Tử Sâm.
Trong nhà tù cô nhận đủ thứ đau khổ, giám ngục cũng ngó lơ, chính là vì cô liên quan đến Hàn Tử Sâm.
Bởi vì người cô đâm xe chết chính là hôn thê của Hàn Tử Sâm.
Thậm chí có lần có người dìm cô xuống nước lạnh vào mùa đông, khi cái chết gần như tìm đến cô khiến cô hoàn toàn sợ hãi.
Sở dĩ cô bị đối xử như vậy trong tù chính là do Hàn Tử Sâm đã nói vậy thì để cô phải chịu khổ trong tù đi, vậy nên là ai muốn lấy lòng Hàn gia sẽ lao vào hành hạ và giẫm đạp cô.
Thẩm Y Nhiên che giấu sự sợ hãi khi nhắc đến tên Hàn Tử Sâm, phớt lờ lời chửi mắng của Liễu Giai Mộng, tiếp tục quét rác.
Liễu Giai Mộng muốn lao đến đánh Thẩm Y Nhiên nhưng bị Hà Dĩ Nguyệt ngăn lại.
Cô ta nhếch môi nói: “Một chiếc nhẫn của tôi bị rơi ở gần đây, nhân viên vệ sinh hình như đã quét nó lẫn vào rác, xem ra phải nhờ nhân viên vệ sinh cực khổ, tìm lại chiếc nhẫn đó giúp tôi.”
Liễu Giai Mộng lập tức hiểu ý: “Đúng vậy, chiếc nhẫn không hề rẻ, có lẽ là bị rơi ở gần đây.” - Sau đó nhìn Thẩm Y Nhiên: “Đúng rồi, là do cô ở đây quét tới quét lui, chắc chắn là đã quét chiếc nhẫn của Dĩ Nguyệt vào thùng rác, cô còn không mau đổ thùng rác ra tìm cho Dĩ Nguyệt.”
Thẩm Y Nhiên ngừng lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Còn không mau đi tìm, tìm không có tức là do cô trộm mất chiếc nhẫn.” - Liễu Giai Mộng nói.
Chị Hứa lúc này thấy có chuyện nên chạy đến bên cạnh Thẩm Y Nhiên.
Cô nhìn thấy Hà Dĩ Nguyệt gọi một cuộc điện thoại xong, một lúc sau chị Hứa cũng nhận được thoại từ giám đốc trạm, nói bằng mọi giá các cô phải tìm cho ra chiếc nhẫn quý giá của Hà Dĩ Nguyệt.
Thẩm Y Nhiên biết sẽ không có chiếc nhẫn vào mà chính là Hà Dĩ Nguyệt muốn làm khó cô, nhưng cô không có cách nào khác ngoài việc bới đóng rác lên và tìm kiếm một thứ không tồn tại.
“Vậy chúng tôi sẽ vào trong xe chờ, khi nào tìm được thì báo cho tôi biết.” - Hà Dĩ Nguyệt nói xong quay đầu rời đi.
Xe của bọn họ đậu cách đó không xa, ngồi trong xe có thể dễ dàng nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đang đào bới trong đống rác.
“Cô ta thật hợp với đống rác đó.” - Liễu Giao Mộng độc ác cười.
Hà Dĩ Nguyệt thản nhiên nói: “Một lát nữa chúng ta trở về.”
Hiện tại bộ dáng của Thẩm Y Nhiên chẳng có chút nào uy hiếp với cô.
Hà Dĩ Nguyệt cảm thấy căm ghét Thẩm Y Nhiên bộ dáng trước kia dù là bị rút hết mười ngón tay cũng kiền cường khẳng định mình bị oan.
Điều đó khiến Hà Dĩ Nguyệt vô cùng chói mắt.
Tại sao cô ta chịu đau đớn mà vẫn có thể cố chấp được, cô ta thật sự cho rằng miệng luôn gào thét bị oan thì cô ta sẽ thoát được tội danh sao?
Bên ngoài, Thẩm Y Nhiên không biết trò hề này tới khi nào mới kết thúc, đã vậy còn ảnh hưởng đến chị Hứa, cùng cô tìm một chiếc nhẫn không có thật.
Thẩm Y Nhiêm tháo găng tay nhựa trên tay ra, lấy điện thoại gọi đi một cuộc: “A Tử, là tôi… tôi hôm nay có việc ở trạm vệ sinh, có lẽ tối sẽ về muộn. Cậu cứ ăn cơm tối trước, không cần chờ tôi.”
Bên kia vang lên một giọng nói thanh nhã: “Có chuyện gì vậy?”
“À… chỉ là có chút việc ở trạm, nói chung là cậu không cần chờ tôi.” - Cô vội nói, thấy đội trưởng đang trừng mắt nhìn cô, vội vàng ngắt máy tiếp tục lục lọi đóng rác.
Văn phòng tổng giám đốc Hàn thị.
Hàn Tử Sâm cau mày lệnh cho Cao Trí: “Đi xem xem Thẩm Y Nhiên ở trạm vệ sinh có chuyện gì?”
Cao Trí nhận lệnh và nhanh chóng rời đi.
Hàn Tử Sâm nhận ra trong giọng nói của cô đang có điều gì đó muốn che giấu, nhưng đó là điều gì?
Cao Trí cũng không tốn bao nhiêu sức liền tra ra: “Hà Dĩ Nguyệt nói làm rơi một chiếc nhẫn trị giá vài trăm triệu, gọi điện cho giám đốc trạm, giám đốc trạm liền lệnh xuống cho Thẩm tiểu thư phải lật rác rưởi tìm cho ra chiếc nhẫn.”
Cao Trí thông minh gọi thẳng tên Hà Dĩ Nguyệt, còn Thẩm Y Nhiên lại trân trọng gọi Thẩm tiểu thư.
Đôi mắt Hàn Tử Sâm đột nhiên nheo lại, ánh mắt sắc bén: “Lật rác rưởi.”
Giọng nói lạnh lẽo khiến Cao Trí rùng mình: “Vâng.”
“Một cái nhẫn rẻ rách cũng đáng để lật rác rưởi tìm?” - Hàn Tử Sâm cười lạnh, sau đó trầm ngâm nói: “Nếu như Hà Dĩ Nguyệt thích tìm nhẫn, vậy liền cho cô ta tìm thật kỹ, tìm cho đủ.”
Cao Trí nhận ra ông chủ của mình đang tức giận.
Trong lòng Cao Trí thở dài, Hàn gia lao tức giận vì một cô gái là chuyện chưa từng xảy ra, xem ra vị trí của Thẩm Y Nhiên trong lòng Hàn gia nhiều hơn anh tưởng.
...