Chương 61: “Anh nhớ em, anh rất nhớ em…”


...

Ngày hôm sau vẫn còn ngày nghỉ, Thẩm Y Nhiên nói với Hàn Tử Sâm sẽ quay về thăm bà ngoại một chuyến và sẽ quay về trong ngày.

Hàn Tử Sâm muốn đưa Thẩm Y Nhiên đi nhưng cô sợ những người trong nhà sẽ khiến anh tức giận nên nói rằng hiện tại bà ngoại đang mơ hồ, khi nào bà tỉnh lại cô sẽ đưa anh về giới thiệu.

Hàn Tử Sâm cũng không ép cô, cho người lái xe đưa cô đi, con nói buổi tối sẽ đến đón cô.

Hai vệ sĩ đi theo Thẩm Y Nhiên quay về thôn nhỏ, bây giờ bà ngoại đã được người nhà đưa về nhà chăm sóc, lúc cô về là ngày thường, các bác đều đi làm, chỉ có dì ba ở nhà chăm sóc bà ngoại.

Vì bà ngoại còn mơ hồ, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên chỉ nắm chặt tay không buông cũng không nói được lời nào.

Cô ở lại thăm bà một lúc, bà như nghĩ gì đến lúc cô còn bé, trong túi mang ra một chiếc vòng bạc cũ kỹ, đặt nó vào trong tay cô ú ớ mấy câu.

Thẩm Y Nhiên nhớ ngày còn nhỏ, bà ngoại từng mua cho cô một cái đeo trên tay, sau đó làm mất cô rất buồn, bà ngoại hứa khi nào lãnh lương sẽ mua cho cô cái khác.

Chỉ là sau đó cô bị Thẩm Chí Ninh đón vẻ Nam thành, khi cô tự biết đường đi về thăm bà thì cô đã lớn, không còn đeo được chiếc vòng bạc đó nữa.

Thẩm Y Nhiên nhìn chiếc vòng bạc trong tay, nhớ đến chiếc vòng bạc của Cố Lệ Thần, nó rất giống nhau, nhưng bất quá loại vòng này khá phổ biến.

Sau khi bà ngoại ngủ, Thẩm Y Nhiên nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô nhắn tin cho Hàn Tử Sâm, anh nói cô đợi anh một lúc, anh đang chuẩn bị lái xe về đón cô.

Thẩm Y Nhiên mỉm cười, cô và A Tử gần như đã xóa bỏ hết mọi phòng bị trong lòng, buổi sáng anh còn nói đến việc muốn kết hôn với cô, nhưng cô cảm thấy bọn họ chỉ mới hẹn hò nên mọi thứ không nên quá vội vàng.

Kết hôn với anh?

Thật lòng Thẩm Y Nhiên cảm thấy điều đó rất đặc biệt.

Cô đi xuống con đường phía sau lưng nhà nhìn lại cảnh tượng ngày xưa, cách đó không xa là một sườn đồi núi, ngày bé cô hay chạy ra đó chơi đùa, càng đi lại càng thấy thân quen.

Đến chân núi, cô phát hiện một con đường nhỏ tách từ đường lớn, ngày xưa cô coi nó như nơi săn tìm kho báu và thích mạo hiểm khám phá, cảm giác quen thuộc này dường như đã quay trở lại.

Đột nhiên tầm nhìn của Thẩm Y Nhiên nhìn vào vách đá trước mặt… một đoạn ký ức mơ hồ hiện lên…

Trong ký ức, một cậu bé bước đến mép đá và trượt xuống, có một cô bé dùng hết sức tóm lấy tay cậu bé, cả người tuột theo vách núi.

Cô bé một mực nắm lấy tay cậu bé, nhất quyết không buông ra, sau đó dùng hết sức lôi kéo cậu bé lên trên…

Thẩm Y Nhiên đi tới bên bờ vực, thận trọng nhìn xuống.

Vách đá tương đối dốc, không cẩn thận rơi xuống e rằng sẽ nguy hiểm đến tín mạng hoặc nhẹ nhất là gãy xương.

Thẩm Y Nhiên nhớ đến, cô bé đó đã trao cho cậu bé đó chiếc lắc tay bạc…

Cô bé đó chính là cô, mặc chiếc váy hoa màu tím mà bà ngoại mua cho, còn cậu bé kia…là ai?

Phía sau lưng Thẩm Y Nhiên vang lên tiếng rắc, như một bàn chân dẫm lên cành cây khô, cô quay đầu lại nhìn thấy người bước đến chính là Cố Lệ Thần.

Cố Lệ Thần nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đứng gần vách đá năm đó, ánh mắt phượng nheo lại, nhìn cô chằm chằm: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi về nhà thăm bà ngoại, còn anh… sao anh lại ở đây?” - Thẩm Y Nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn Cố Lệ Thần hỏi.

Đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, giọng nói Cố Lệ Thần lộ ra vẻ lạnh lùng: “Điều tôi hỏi là, tại sao cô lại ở đây.”

Nơi này với anh ta có ý nghĩa rất đặc biệt, tại sao cô lại ở đây.

Rõ ràng anh từng nghĩ người đó là cô, nhưng cô lại nói cô chưa từng cứu hắn, người đó không phải là cô.

Vậy tại sao cô lại đến nơi này.

Nhưng khi trái tim anh bình tĩnh lại và có thể phớt lờ sự tồn tại của cô, thì cô đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, như thể một hòn đá đập vỡ sự bình yên trong tim anh, khiến nó một lần nữa rung động và hy vọng.

“Tôi…tôi chỉ đi bộ vô tình đến đây thôi.” - Thẩm Y Nhiên đáp, cô không quá chắc chắn về điều gì.



Ánh mắt Cố Lệ Thần tối sầm, trong lòng không khỏi cười nhạo chính mình, hắn đang chờ đợi câu trả lời như thế nào?

“Nơi này đối với cô không có ý nghĩa gì, nhưng đối với tôi thì khác.” - Anh đi về phía dốc đá, nhìn về phía xa…

Ánh mắt Cố Lệ Thần cụp xuống, lặng lẽ quan sát, khuôn mặt tựa như đang hồi tưởng, phủ một lớp hoang tàn.

“Cô có biết cảm giác chấp niệm một người là cảm giác gì không?” - Giọng nói lạnh lùng của Cố Lệ Thần đột nhiên vang lên vang vọng trong núi rừng yên tĩnh.

Thẩm Y Nhiên trầm mặc nhìn anh ta.

Nhưng không đợi cô đáp, Cố Lệ Thần lại như tự nói với chính mình: “Đó là đem cô ấy khắc sâu vào trong tâm trí, trong trái tim, thời thời khắc khắc đều nhớ cô ấy.”

Khóe môi anh cong lên một nụ cười, nhưng nụ cười này quá nhiều chất chứa.

Giống như bông tuyết, chỉ cần có mặt trời chiếu vào, sẽ tan mất.

“Chấp niệm một người, từ 11 tuổi cho đến bây giờ vẫn không tìm thấy, loại tuyệt vọng đó cô có hiểu được không? Rõ ràng trên thế giới này, cô ấy tồn tại, nhưng mãi không tìm thấy.”

Thẩm Y Nhiên có chút run rẩy… người Cố Lệ Thần tìm, có phải là đứa bé áo hoa tím, là cô phải không?

Thanh âm của Cố Lệ Thần lại vang lên: “Khi chấp niệm này lao vào tuyệt vọng, tôi sẽ không ngừng tìm những người có chút gì đó giống cô ấy, chỉ cần giống một điểm thôi cũng tốt, ít nhất tôi có thể cảm thấy chấp niệm trong lòng không đến mức quá tuyệt vọng.”

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, đây chính là lý do anh ta thay đổi bạn gái liên tục, là đang muốn tìm thế thân?

Người ta nói anh ta đa tình và tàn nhẫn, nhưng ai có thể ngờ rằng anh ta đang lần lượt tìm kiếm thế thân để giúp bản thân khỏi tuyệt vọng.

Tuy cô không đồng ý cách thức tìm thế thân, nhưng cô không khỏi thông cảm cho anh.

“Thẩm Y Nhiên, nếu cô không phải cô ấy, thì từ nay về sau đừng đến đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô ở nơi này.” - Cố Lệ Thần quay lại gương mặt thờ ơ và xa lánh ban đầu.

Cố Lệ Thần không muốn có bất cứ ảo tưởng nào về Thẩm Y Nhiên nữa, từ nay trở đi cô gái này cũng sẽ trở nên tầm thường trước anh.

Thẩm Y Nhiên mơ hồ không biết Cố Lệ Thần có phải người trong ký ức thoáng qua kia hay không, nghe anh nói vậy cô gật đầu: “Được, tôi sẽ không đến đây nữa.”

Cô xoay người muốn rời đi, không ngờ bước chân lại vô tình giẫm phải một cành cây, mất thăng bằng ngã về phía sau.

“A…a…a!” - Thẩm Y Nhiên hoảng hốt hét lên, cơ thể cô đang ngã hướng về vách núi.

Hai tay cô trong không trung như muốn bám vào thứ gì đó.

Một bàn tay bắt được tay của cô, thân thể cô dán vào vách đá, nếu như không phải Cố Lệ Thần tóm lấy tay cô, có lẽ cô đã lăn xuống vách đá.

Lúc này gương mặt Cố Lệ Thân tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ hiếm thấy.

Đôi mắt đen láy của Thẩm Y Nhiên đối mắt với đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần, giống như cảm giác hai người đổi chỗ cho nhau vậy.

Rõ ràng người ngã xuống là cô, người nên hoảng sợ cũng là cô.

Nhưng mà…anh ta lại đang hoảng sợ.

“Nhanh, mau đưa tay còn lại cho tôi.” - Anh dùng sức nắm lấy tay cô, một cái tay khác liều mạng đưa trong không trung về phía cô.

Thẩm Y Nhiên đưa tay còn lại lên, nắm lấy tay Cố Lệ Thần.

Lúc này khi bàn tay nắm lấy tay nhau, nhưng hai mắt Thẩm Y Nhiên lúc này tối sầm lại…cô nhìn ánh mắt của Cố Lệ Thần…từng mảng…từng mảng ký ức ùa về.

Đầu cô đau nhức, ánh mắt dường như không còn nhìn thấy ánh sáng, bên tai chỉ nghe tiếng gọi của ai đó.

“Thẩm Y Nhiên! Thẩm Y Nhiên! Cô sao vậy?”

Cảnh tượng ngày đó càng rõ ràng hơn, như thể có cái gì đó đổ vào tâm trí cô.



“Anh rất nặng.” - Cậu bé nói với vẻ bối rối.

“Ừm, nặng thật.” - Cô bé không khách khí đáp, mỗi bước chân đều chật vật.

“Thật xin lỗi…để cho em phải cõng anh, nhưng nếu sau này em bị thương, anh sẽ cõng em.” - Cậu bé có chút khẩn trương, giống như sợ bị cô bé chán ghét vì không thể tự đi được.

“Anh có thể cõng em bao lâu, chỉ sợ cõng một chút liền cõng không nổi nữa.” - Cô bé giống như không xem trọng sức mạnh của cậu bé, dù cậu bé lớn hơn cô bé, nhưng cô bé cảm thấy mình phải bảo vệ cậu bé vậy.

“Anh, Cố Lệ Thần có thể cõng em cả đời.” - Cậu bé buột miệng nói.

Chỉ là lúc đó chỉ là những đứa trẻ, chưa biết hai chữ cả đời sẽ kéo dài bao lâu.

Thẩm Y Nhiên mơ hồ nhớ lại những ký ức từng vỡ vụn ghép lại thành một mảnh hoàn chỉnh, cô muốn mở mắt ra nhưng cảm giác không mở mắt được, thân thể dường như khẽ run lên.

Cứ như là… có ai đang cõng cô mà bước đi về phía trước.

Là ai vậy? Ai đang cõng cô.

“Thần Thần…” - Khi lời thì thầm phát ta từ miệng cô, Cố Lệ Thần đang cõng cô lập tức bị sốc và dừng lại.

Cô ấy vừa gọi tên thân mật của anh… Thần Thần.

Cố Lệ Thần toàn thân cứng đờ, dừng lại, vẫn tư thế cõng cô trên lưng, thanh âm run rẩy: “Thẩm Y Nhiên, cô gọi tôi là gì?”

Thẩm Y Nhiên nghe giọng nói ai đó hỏi cô, ai đó cõng cô, cô chật vật mở mắt ra, đập vào mắt cô là bờ vai rộng và đường cong quyến rũ của chiếc cổ, chính là Cố Lệ Thần đang cõng cô.

Thẩm Y Nhiên có chút giật mình.

Cô đã nhớ lại ký ức kia, nhớ đã gặp Cố Lệ Thần như thế nào, họ đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào trong núi rừng này và cô ấy đã cõng anh ấy xuống núi như thế nào, rồi đưa anh ấy đến bệnh viện.”

Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng họ sẽ sớm gặp lại nhau khi anh ấy khỏi bệnh.

Nhưng ai ngờ rằng được sự sớm gặp lại này đã kéo dài 20 năm.

Anh ấy một mực đi tìm cô nhưng cô lại quên mất anh.

Thẩm Y Nhiên nhìn người đàn ông đang cõng cô đi xuống núi, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng.

Đúng như anh đã hứa, anh sẽ cõng cô nếu cô bị thương.

“Cố Lệ Thần, anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được.” - Thẩm Y Nhiên nói.

“Cô vẫn chưa trả lời tôi, tại sao lại gọi tôi là Thần Thần.” - Cố Lệ Thần hỏi tiếp.

“Bởi vì trước kia tôi từng gọi anh như vậy, Cố Lệ Thần… chúng ta đã hai mươi năm không gặp.” - Thẩm Y Nhiên hốc mắt đỏ bừng, như gặp lại một người bạn cũ.

Cố Lệ Thần toàn thân cứng đờ, anh buông Thẩm Y Nhiên xuống, quay người lại, nhìn vào gương mặt cô.

Đúng rồi, gương mặt này ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã có cảm giác Thẩm Y Nhiên chính là người đó.

“Cô là cô ấy?” - Cố Lệ Thần hỏi lại một lần nữa.

Thẩm Y Nhiên lấy trong túi một chiếc vòng tay ra giơ lên trước mặt Cố Lệ Thần: “Năm đó khi chúng ta đến bệnh viện, tôi đã đeo cho anh chiếc vòng tay này, nói rằng tôi rất thích nó và nhất định sẽ tìm anh để lấy lại, lúc đó anh mới yên tâm buông tôi ra để vào phòng cấp cứu. Sau đó tôi bị sốt mê mang 3 ngày 3 đêm, ký ức dường như mơ hồ, bà ngoại đã mua lại cho tôi một cái giống hệt cái cũ.”

Ánh mắt Cố Lệ Thần nhìn vào chiếc lắc bạc cũ kỹ trong tay Thẩm Y Nhiên, cổ họng khô rát hỏi: “Vậy… tại sao trước kia… trước kia cô nói cô không phải cô ấy.”

Thẩm Y Nhiên cười, nụ cười của cô rất giống cô bé năm đó: “Tôi đã nói tôi bị sốt đến mơ hồ, tôi khi nãy bị ngã xuống, có lẽ vì cảnh tượng quá giống cảnh trước kia, nên đoạn ký ức năm đó ùa về.”

Cố Lệ Thần đưa tay ôm chầm lấy Thẩm Y Nhiên, hai mắt đỏ hoe nức nở, cuối cùng sau 20 năm, anh đã tìm được cô bé năm đó.

“Anh nhớ em, anh rất nhớ em…”

...