...
' không... Tôi không chấp nhận số phận... Tôi quay trở về là để trả thù không phải là để nhân từ. Tôi sẽ không để ai làm hại bọn họ nữa."
****************
Thanh Yên ôm chặt anh hơn, tay cô cố gắng ngăn máu chảy ra. Như bị hắc hoá, cô không khóc nữa, sự thù hận che mờ sự nhân từ vốn có.
Bọn họ ai cũng bị thương, xước xát đến thê thảm, nhìn xung quanh thật kĩ rồi lại nhìn xuống Dương Thành đang nằm đó.
Thanh Yên tháo chiếc nhẫn cưới trên tay mình đeo vào tay anh. Cúi xuống hôn lên gương mặt người đàn ông, nước mắt cô theo đó mà rơi xuống má anh
" giữ nó cho em nhé !"
Thanh Yên không muốn làm mất chiếc nhẫn này...và cô cũng sợ...sợ bản thân sẽ chết . để anh đeo nhẫn của cô cũng coi như hai người vẫn bên nhau
Thanh Yên dứt khoát giao lại Dương Thành cho Gia Hào, đứng dậy đi về phía khẩu súng rơi trên mặt đất
" ba người mau rời khỏi đây đi !"
" còn cô thì sao?"
" tôi..."
đừng bàn lùi, có đi cũng phải cùng đi !"
Bách Đại ôm cánh tay bị thương của mình lên tiếng, bọn họ biết cô sẽ làm gì tiếp theo.
' với đôi tay đó sao Bách Đại, với đôi chân đó hả A Thanh ? Các người đưa anh ấy ra ngoài trước đi, cứu viện sẽ tới nhanh thôi !"
"không được... Cô muốn chết sao ? Cô không đấu lại hắn ta! Thanh Yên, cô đi với chúng tôi trước..."
Thanh Yên quay người lại nhìn họ, tay đã cầm chắc khẩu súng, gương mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết
' A Thanh Bách Đại Gia Hào... Tôi nợ các người một mạng, tôi quay trở lại để trả thù, mọi người biết mà ! Rất cảm ơn ba người đã đồng hành cùng với tôi, nhưng trò chơi đã đến hồi kết tôi không thể vì sợ chết mà bỏ cuộc được !"
A Thanh cố gắng lết cơ thể đau đớn của mình lại gần cô, lần đầu tiên họ nhìn thấy cô ta khóc thảm thiết như vậy
" Thẩm Thanh Yên... Chúng tôi không cần cô đền bù gì hết...cô đi với chúng tôi ra ngoài đi, người của Thiên Dương sẽ tới nhanh thôi...làm ơn. Nếu cô chết thật lão đại sẽ không sống nổi mất "
" tôi không muốn chết, tôi muốn sống cùng anh ấy đến khi già nua, nhưng A Thanh hắn không để yên đâu. Mọi người đưa Dương Thành đi chữa trị rồi quay lại với tôi !"
không được...phu nhân..."
" ĐÂY LÀ LỆNH !"
Thanh Yên dứt khoát rút tay ra, cô tiến về phía trước. Biết không cản được người phụ nữ này bên bọn họ chỉ đành dìu nhau trở ra.
Cô vẫn đứng đó nhìn họ rời đi, trong lòng có chút luyến tiếc, Thanh Yên nở cười mãn nguyện
" Có ba người...anh ấy sẽ bớt cô đơn. Tạm biệt !"
Cô đuổi theo Vic vào sâu bên trong, đường đi tối tăm khiến Thanh Yên chẳng nhìn rõ thứ gì. Đến một căn phòng, cô dừng lại, đám người hung ác mai phục sẵn
Thanh Yên hít một hơi thật sâu, cô bỏ qua đau buồn xông lên.
" Thẩm Thanh Yên...cô định chơi một mình mà không rủ tôi ?"
Vừa đánh cô liền nghe thấy giọng nói hết sức quen thuộc
"Hoa Lê, tại sao cô lại ở đây?"
Hoa Lê từ đâu xuất hiện, cô ta tham gia vào cuộc chiến. Vốn tưởng sau khi hoàn thành kế hoạch cô đã rời đi cùng con gái...
" tôi đã nói là sau khi hoàn thành kế hoạch cô phải đưa Vy Vy rời đi cơ mà !"
" trò chơi này tôi đã tham gia rồi thì phải đi đến cùng chứ!"
" cô bị ngu sao? Vy Vy chỉ còn có mình cô là người thân, cô chết con bé sẽ sống thế nào đây!"
Hoa Lê chợt im lặng, giọng cô nghẹn ngào hơn
con bé còn có bố nó lo !"
" bố ?"
" bố nó chưa chết, chồng tôi bị bắt đi làm tay sai cho đảng đen, tôi cứu được anh ấy rồi. Con gái tôi vẫn còn có nhà...Thẩm Thanh Yên nói ít thôi, cô nói cô quay về là để trả thù thì tôi cũng vậy. Như nhau cả thôi, đánh đi đừng nói nhiều !"
Thanh Yên không thuyết phục được Hoa Lê rời đi chỉ đành phối hợp với cô.
đến khi chỉ còn lại vài tên, Thanh Yên mới để ý Victor đã mất dạng
" cô ở lại đây xử lí chúng, tôi đuổi theo Vic, lát nữa yểm trợ tôi !"
" Để đó tôi lo !"
Thanh Yên thoát ra khỏi vòng vây, cô nhảy lên bục rồi chạy vào bên trong căn hầm, đây là nơi Vic chứa vũ khí trộm được của Thiên Dương. Hắn không dùng đến chỉ để lại đây chất thành kho
Cô quan sát căn phòng rồi tìm kiếm kẻ thù. đến khi nhìn thấy vệt máu loang lổ dưới sàn thì yên tâm quay lại chốt cửa
" Victor... Trò chơi kết thúc rồi !"
" ha...ha...đúng thật không tầm thường !"
" tôi thắng rồi !"
" cô chết cũng được tính là thắng !"
Hắn ta sau khi bị bắn thì lẻn vào đây, cơ thể già yếu đổ sụp xuống đất thở hổn hển. Thanh Yên cũng không vội, đặt khẩu súng sang bên cạnh ngồi xổm đối diện với lão ta.
mục đích của tôi không phải là sống mà là trả thù ông, là không để Dương Thành và đồng đội hy sinh. Ông ở đây là tôi đã thắng rồi !"
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nở nụ cười của kẻ chiến thắng, cảm giác như đang tận hưởng thành công vậy
Chúng ta cùng chết đi ! Tôi và ông !"
Victor không trả lời lại, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi bất giác cười lớn, lồng lộn như một kẻ điên
" tại sao ? Công sức bao nhiêu năm của tôi lại bị con nhỏ như cô phá hỏng chứ. Cha con chúng phải chết mới đúng, ông trời thật không có mắt !"
Thanh Yên chỉ bình tĩnh đáp lời hắn, giọng nói của cô vô cùng tự hào
' vì họ chưa từng hại người tốt! ông có biết không ông rất giống Dương Thành ở một điểm !"
Thanh Yên đứng dậy bước từng bước chậm rãi về phía hắn ta
" hai người đã dành cuộc đời mình để yêu một người phụ nữ. Nhưng Quách Khang ạ, ông yêu sai cách rồi ! Dương Thành đã dùng tất cả những gì mình có để yêu tôi. Còn ông, lại dùng tất cả những gì bản thân gây dựng được để trói buộc bà ấy"
' tôi không hề thua kém hắn ta, lỗi là do bọn họ chèn ép tôi, chó cùng đứt dậu thôi !"
" là ông mù quáng bám theo một người không yêu ông, là ông hủy hoại tất cả. Victor dừng lại đi thôi, chúng ta đừng khiến họ đau khổ nữa "
Thanh Yên chợt lặng người, cô mỉm cười chua xót
" tôi kể ông nghe một câu chuyện nhé! Năm tôi 23 tuổi,đã gặp Dương Thành lúc đó tôi vẫn còn đang yêu Lương Bằng. Anh ấy bắt tôi phải kết hôn với anh ấy vì Dương Thành yêu tôi. Tôi đã chống cự bằng mọi cách, cuối cùng vẫn không thoát được. Chúng tôi cứ dây dưa như thế hai năm, đến một ngày tôi mơ thấy một giấc mơ ở đó có Thẩm Thanh Yên 25 tuổi đã giết chết Dương Thành 27 tuổi:
Anh ấy biết mình bị hãm hại nhưng vẫn không quan tâm đến mặc Thanh Yên làm loạn.
Dương Thành biết mình sẽ mất tất cả nhưng vẫn cố chấp yêu cô.
Dương Thành hiến dâng tất cả chỉ hèn mọn cầu xin cái liếc nhìn từ cô...
Victor...ông biết không? Khi tôi tỉnh lại tôi nhận ra bản thân đã rất đau khi nhìn Dương Thành chết. Đó là yêu! trò chơi này ông đã thua ngay từ khi bắt đầu rồi ! Tôi không định trở ra vì tôi không xứng đáng được sống !"
Victor vẫn ngồi đó, hắn không lên tiếng nhưng cô nhận ra hắn đã đầu hàng rồi. Cầm khẩu súng lên, Thanh Yên nhìn về hướng cánh cửa lớn, bên ngoài vẫn nghe tiếng Hoa Lê điên cuồng đập cửa
' Thẩm Thanh Yên, cô lừa tôi mau mở cửa ra, Thẩm Thanh Yên !"
Cô muốn họ được sống, Hoa Lê sẽ có cơ hội ôm con gái khi về nhà, A Thanh, Bách Đại và cả Gia Hào cũng sẽ được sống.
Không chần chừ nữa, cô nhìn Vic rồi lại nhìn quả bom đã nằm sẵn đó, nhằm thẳng khẩu súng mà bắn. Tiếng nổ lớn vang lên, Hoa Lê bị đánh bay ra xa
Bên ngoài Hoàng Cảnh cũng vừa kịp tới, Dương Thành được đưa đi cấp cứu.
Bọn họ định vào trong cứu người thì...
" Phu nhân... phu nhân cô ấy vẫn còn trong đó !"
Cậu nói gì vậy chứ?"
Hoàng Cảnh bàng hoàng nhìn đám cháy rồi lại nhìn gương mặt của ba con người
" không ... không phải vậy đâu. cô mau ra đây, Thanh Yên, chúng tôi nói không cần cô đền mạng mà...mau ra đây đi... Cô làm ơn lết ra đây đi..."
A Thanh sụp đổ, trước mắt cô giờ chỉ có khói bụi và lửa. Cô gục xuống gào khóc như một đứa trẻ
Chỉ có Bách Đại là cuống cuồng tìm nước dập lửa, cậu ta muốn lao vào bên trong nhưng bị Hoàng Cảnh kéo lại
cậu điên rồi sao?"
" điên rồi, các người mau dập lửa đi tôi phải vào bên trong...phu nhân nói cô ấy sẽ sống sót quay lại...mau lên ... Dập lửa đi... Dập lửa đi mà !"
Không ai trong bọn họ kìm chế được cảm xúc của mình, một đám sát thủ bấy lâu nay không sợ chém giết lại như mất hồn. Có kẻ ôm nhau khóc, có kẻ lại điên cuồng dập lửa...
Thanh Yên rất mãn nguyện, cô quay người lại đón nhận ngọn lửa thiêu đốt mình. Không chút run sợ, có lẽ cô đã đạt được ý nguyện của mình rồi
" tôi trả được thù rồi... Dương Thành em xin lỗi không cùng anh đi ngắm biển được nữa. Mọi người...Tạm biệt !"
...