Chương 49: sự xuất hiện của Hoa Lê (1)


...

"giả chết?"

"Chúng tôi rất cần cô"

" tôi..."

" tôi còn 1 giờ đồng hổ, không thể không cứu người"

Rất nhanh Bách Đại đã bay đến hòn đảo nơi Hoa Lê sinh sống, nơi đây hoang sơ hẻo lánh, dân số trên đảo chỉ vỏn vẹn vài trăm người. Sau khi kết hôn cô rời khỏi tổ chức, cắt đứt liên lạc với mọi thứ bên ngoài, toàn vẹn chăm sóc gia đình.

chiếc phi cơ đáp xuống hòn đảo nhỏ làm náo động, mọi người ở đây chưa từng thấy thứ này bao giờ. Cảm giác như bị tấn công cứ thế mà toán loạn bỏ chạy.

"mọi người đừng sợ, tôi đến tìm người "

Từ trên chiếc trực thăng Bách Đại nhảy xuống trấn an người dân. cảnh này thật khó để giữ bình tĩnh, ở đây hầu hết đều là người già và trẻ nhỏ, đàn ông trưởng thành chắc đã ra khơi hết rồi.

Đang không biết nên làm thế nào thì từ phía làng đi ra, một người phụ nữ với dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú.

" là cậu phải không Bách Đại ?"

Nhận ra người quen cậu ta phi như bay đến gần, chẳng màng trấn tĩnh người dân nữa.

" cô đây rồi, mau theo tôi về tổ chức có người cần cô cứu "

"cô làm sao lại đực ra như vậy? Tôi không có nhiều thời gian, nhớ nhung gì chúng ta tính sau"

"cậu... cậu chưa chết?"

Bách Đại nhìn Hoa Lê ngây ngốc đực người ra, thời gian cấp bách cậu phải nhanh chóng đưa người về tổ chức.

Nếu không thời gian vàng để giải độc sẽ qua mất.

" bà cô, cô đang trù ẻo tôi sao?Đừng đứng đó nữa, cô làm ơn đi với tôi có được không?"

Hoa Lê khi này mới giật mình, cô nhận ra bản thân không mơ. Như thể nhớ ra điều gì đó, vùng khỏi tay Bách Đại cô chạy thẳng về phía làng.

" này... Này... âyzzz. Cô ta lại sao nữa vậy? Lâu ngày không gặp như thể người mất hồn. Hoa Lê... Hoa Lê "

Không còn cách nào khác cậu ta phải chạy theo về phía làng chài. Người trong làng không còn thấy sợ cậu nữa mà thay vào đó là tò mò, hiếu kì.

Bọn họ thập thò nhìn ra đường, một nam một nữ hớt hải chạy sâu về phía cuối đường.

" này cô... Cô bị làm sao nữa vậy? Cô..."

Hoa Lê vừa vào tới nhà liền thu dọn đồ đạc, vội vã gọi đứa con gái nhỏ đang chơi về. Cô thu xếp vài bộ quần áo, mở tủ lấy ra một chiếc rương đã cũ cất vào chiếc túi vải.



" thu... Thu ... Xep quan ao..."

" cậu chưa chết thì tổ chức vẫn còn cứu được, đừng đứng đây nữa không phải nói cứu người sao? Tôi đi với cậu"

" h... hả... được tôi đi ...đi chuẩn bị"

Bách Đại nghe được cô sẽ cùng về với mình thì nhanh chóng trở ra khởi động trực thăng.

" mẹ mình đi đâu vậy?"

" chúng ta đi thăm bạn của mẹ ha"

Khóa cửa nhà cẩn thận, Hoa Lê lưu luyển nhìn lại căn nhà thân quen lần cuối rồi dứt khoát kéo tay con rời đi. đứa trẻ ngây thơ ban đầu còn thích thú với chiếc phi cơ nhưng đến gần lại nhút nhát, đôi mắt dần đỏ lên.

"chị dâu, chị đi đâu vậy?"

" chị có việc phải rời đi. Chú ở lại giúp chị chăm sóc cửa nhà"

Hai mẹ con nhanh chóng theo chiếc trực thăng rời khỏi hòn đảo. Vy Vy nhìn từ trên cao thấy chú mình vẫn đứng yên đó nhìn, ngây ngô hỏi mẹ

"mẹ ơi, chú không được đi theo ạ"

"chú còn phải trông nhà và ra khơi, chú không đi theo chúng ta được con ạ"

được một lúc thì cô bé cũng thiếp đi, lúc này Hoa Lê mới bắt đầu nói chuyện

" tổ chức vẫn ổn chứ? ông chủ sao rồi ?"

" tổ chức vẫn ổn, lần này chúng ta đối đầu với Thiên Điều có chút khó khăn. Lão đại lần trước bị thương thập tử nhất sinh, nhưng hiện giờ tốt hơn nhiều rồi. Cô lâu ngày không về, lần này trở lại lại gặp rắc rối cùng chúng tôi rồi

Ngẩn người một lúc, cô như trút được bớt một gánh nặng quay sang nhìn người bạn cũ đã mấy năm không gặp

" Thẩm Thanh Yên là ai?"

" hả? sao cô biết cô ấy?"

"tôi hỏi cậu Thầm Thanh Yên là ai?"

Gương mặt Hoa Lê ngày càng nghiêm túc, ánh mắt cương quyết muốn tìm đáp án.

"Là phu nhân của lão đại, mà người tôi nói cần cô cứu là cô ấy. Cô ấy uống viên..."

"tại sao các người không giết cô ta? Hả"

Bách Đại bị dáng vẻ đầy thù hận của cô mà không khỏi giật mình. Cô ta bị gì vậy, chưa từng thấy cô ta can thiệp vào chuyện giết chóc bao giờ cả



" Hoa Lê, cô bị làm sao vậy? Dáng vẻ này khiến tôi hơi khó hiểu đó, tại sao phải giết cô ấy chứ?"

" nếu không giết cô ta, kẻ chết sẽ là tất cả chúng ta"

" cô đang phẫn nộ một cách vô lí đó, nói thêm cũng không được gì. Cô nghỉ ngơi một lát đi, về tổ chức rồi tính sau"

Bách Đại khựng lại, giọng chùng xuống , anh không giải thích hay nói thêm điều gì nữa chỉ im lặng.

Hoa Lê cố nén cơn tức giận, cô vuốt ve đứa trẻ năm trong lòng mình mà rơi nước mắt. Cô nhớ nhóc con nhà cô, dáng vẻ của con bé thật khiến người mẹ như cô đau lòng.

Nhìn ra bên ngoài, qua khung cửa kính nhỏ của chiếc phi cơ bầu trời như ngày càng rộng lớn hơn. Tại sao bên ngoài trong xanh đến thế nhưng với cô lại như thể nổi bão giông.

Rất nhanh, máy bay đáp xuống khoảng sân rộng, ba người bọn họ bước xuống. Bách Đại đỡ lấy đứa trẻ còn đang ngủ đi vào trong, Hoa Lê cũng bước theo sau đó

Bọn họ vội vã rời khỏi sân đỗ, đám người thấy cô quay lại sau nhiều năm thì vui mừng.

" cô đây rồi, người đang rất nguy kịch, tôi đưa cô vào bên trong trước "

Gia Hào chạy ra đón người vào bên trong, sâu trong căn phòng thí nghiêm được bảo vệ nghiêm ngặt. Bọn họ phải khử trùng cẩn thận mới có thể bước vào.

Từ khi về tới Hoa Lê đã không nói gì, cô chỉ im lặng bước theo người đàn ông về phía căn phòng mà trước đây cô coi là nhà

" chị Lê, chị trở về rồi "

"người nằm ở đâu?"

" bên kia"

Cô không nhanh không chậm tiến về phía giường bệnh, bên trên là thân hình người phụ nữ nhỏ nhắn đã tím tái, nếu không tận tay cảm nhận nhịp tim thì đều sẽ tưởng cô đã chết.

"Chị Lê, em đã giải độc bước đầu, chỉ cần chờ máu của chị nữa là cô ấy sẽ tỉnh lại"

A Thanh vừa nói vừa hoàn thiện các bước giải độc, tưởng như lần này cũng giống bão lần trước Hoa Lê sẽ bắt tay vào cứu người ngay nhưng bọn họ chỉ thấy cô im lặng một lúc

" nếu đã giải độc bước đầu thì không cần vội, chúng ta ngồi nói chuyện trước đã"

" Chị Lê, chị làm sao vậy, sao lại..?"

" Hoa Lê, cô làm sao vậy chứ, chúng ta còn nhiều thời gian để tâm sự cơ mà"

Cả A Thanh và Gia Hào đều bất ngờ trước hành động của cô. Hoa Lê chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gần đó thong dong nhìn ngắm những ống nghiệm mà từ lâu cô chưa thấy.

Bị chất vấn, Hoa Lê những nổ tung, cảm xúc lúc này mới thật sự được bộc phát

"tại sao tôi phải cứu cô ta? Các người không nhận ra nếu cô ta sống thì các người sẽ chết sao?"

...