Chương 4: Bế em xuống


...

Hôm nay chỉ mới 4h30 phút Thanh Yên đã thức dậy, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cổ tay hôm nay cũng đã bớt đau hơn chút. Chẳng hiểu kiểu gì cô có thể tự cắt tay mình để thoát khỏi anh nữa, đúng là điên mà. Xong xuôi cô ra tủ tự lựa cho mình một chiếc váy lụa màu xanh ngọc thêm một chiếc áo cardigan bằng lên mỏng. Trông cô lúc này thật ra dáng phu nhân của Dương thị, nhẹ nhàng, thướt tha nhưng không kém phần sang trọng. Làn da trắng hồng mịn màng càng được làm nổi bật hơn.

-" Chiếc đầm đẹp thế này sao trước kia mình lại ghét chúng nhỉ, ngu ngốc ".Cô bĩu môi giọng nói như tự hờn dỗi chính mình.

Thanh Yên sửa soạn xong thì cũng kịp đón bình minh. Buổi sáng ở thành phố thật khác với vùng quê nơi cô từng sống. Thời tiết hôm nay có vẻ rất đẹp, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên sau những toà nhà cao ốc. Những tia nắng cứ thế lên lỏi qua từng nhánh cây ngọn cỏ đánh thức những sinh vật nhỏ bé sau một đêm dài.

Nhìn từ căn biệt thự về phía thành phố, đang dần trở nên nhộn nhịp Thanh Yên mỉm cười như đang chào buổi sáng bản thân , cũng như tiếp thêm năng lượng cho một ngày mới, cuộc đời mới.

...***************...

Lon ton chạy xuống nhà khi đồng hồ điểm 6h sáng, lướt qua những người giúp việc đã dậy từ sớm họ đang bận bịu với công việc của mình Thanh Yên lễ phép chào dì quản gia và chạy thẳng ra vườn. Hành động vừa rồi của cô khiến họ ngạc nhiên chẳng thể tin vào mắt mình. Hôm nay phu nhân luôn nổi loạn của họ lại hòa đồng, vui vẻ đến vậy, trước tới nay đúng chưa có tiền lệ.

Mãi cho đến ngày hôm nay cô mới nhìn ngắm thật kĩ căn biệt thự này, đúng là rất rộng lớn, mọi thiết kế ở đây đều toát lên vẻ tinh tế đầy quyền lực. Rảo bước trong khu vườn cô chợt dừng lại trước một vườn hoa nhỏ, ở đây trồng rất nhiều loài nào hoa hồng, cẩm tú cầu... và có cả hoa oải hương mà cô thích nữa. Nếu Thanh Yên nhớ không lầm thì đây là vườn hoa anh trồng riêng cho cô mà mãi đến khi anh không còn cô mới biết đến nó. Kiếp trước sau khi anh tự sát căn biệt thự này cũng bị tịch thu sau đó bị phá dỡ, sau cái ngày kinh hoàng ấy cô có trở lại đây một lần thì mới nghe người ta kể lại về khu vườn. Kiếp trước vườn hoa này cũng đẹp như bây giờ vậy. Cô ngồi xuống cạnh chiếc xích đu gần đó tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm mai thỉnh thoảng lại ngân nga vài đoạn nhạc quen thuộc.

Vì hứa với cô hôm nay sẽ đưa cô đi biển nên anh đã dạy từ sáng sớm, vì hút thuốc nên anh mở cửa để khói thuốc bay ra ngoài chợt anh dừng lại trước thân hình của người con gái nhỏ nhắn phía dưới. Cô mặc chiếc váy anh mua trông cô lúc này thật xinh đẹp, nhan sắc của người con gái khiến tim anh loạn nhịp. Cô thay đổi chóng mặt, chấp nhận bắt đầu với anh trở thành chủ nhân trong căn nhà mà trước đay cô chán ghét. Nghĩ đến đây Dương Thành rơi vào trầm tư, vì lí do gì mà chỉ sau một giấc ngủ cô đã trở thành một con người hoàn toàn khác, có lẽ nào cô chỉ đang lợi dụng tình yêu anh dành cho cô để lập kế hoạch cho lần chạy trốn tiếp theo.

Ngồi bên dưới Thanh Yên ngửi thấy mùi khói thuốc, ngẩng đầu nhìn lên cô gặp ngay ánh mắt người đàn ông đang say sưa nhìn ngắm mình. Thanh Yên mỉm cười, cô nhận ra vườn hoa này được trồng ngay bên dưới phòng ngủ của anh, cô vui vẻ gọi.

-" Anh đừng chỉ ngắm nhìn em từ trên đó thôi... hì hì nhan sắc của em hút anh đến vậy hả ?"

Người đàn ông giật mình trước câu hỏi của cô không biết phải trả lời thế nào anh đành quay vào để né tránh . Thấy anh ngại ngùng Thanh Yên thích thú bật cười, không ngờ bá đạo tổng tài như anh mà cũng biết ngại, cô phải trêu chọc anh thêm chút mới được. Nghĩ gì là làm liền cô tung tăng chạy lên phòng anh gõ cửa, cánh cửa mở ra đập ngay vào mắt cô là một thân hình chuẩn men như mấy tổng tài trong tiểu thuyết hồ bé cô từng đọc.



-" Có việc gì sao... sao em dậy sớm vậy?"

- " Em không ngủ được nữa hôm qua em quá ngủ quá nhiều rồi. Mà anh vừa hút thuốc sao em ngồi bên dưới còn ngửi thấy mùi khói thuốc"

-" Ừm... em đói chưa chúng ta xuống dưới ăn sáng rồi tôi đưa em ra biển". Anh ân cần hỏi

-" Em đói rồi ". Cô đáp lời anh nhưng anh chỉ ừm một cái rồi bước đi trước bỏ lại cô ngây ngốc trước cửa phòng, Thanh Yên không cam tâm giở trò của mấy ả trà xanh với lão đại trước mặt.

-" A... ". Thanh Yên ôm tay tỏ vẻ đau đớn

- " Sao vậy... tay lại đau sao?"

-" ừm... hồi nãy em có tung tăng hơi quá đà hay anh bế em xuống đi"

Dương Thành ngạc nhiên trước câu nói của cô nhưng nhìn xuống ánh mắt cố tỏ ra đáng thương kia của cô anh chẳng thể từ chối. Thanh Yên tinh nghịch dang tay đòi anh bế, người đàn ông nhấc bổng cô lên. Aaaa... có phải anh và cô quá gần rồi không. Kiếp trước không ngắm nên kiếp này cô phải chiêm ngưỡng nhan sắc đỉnh cao của anh lâu thêm chút. Đôi lông mày rậm, lông mi dài ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm còn thêm cả gương mặt góc cạnh... chồng cô xứng đáng trở thành ảnh đế. Vì cô gái trên tay chẳng rời mắt khỏi mình anh có chút ngại nhưng chẳng thể hiện ra bên ngoài, anh hắng giọng kéo cô trở lại. Thanh Yên ngại đỏ mặt cười cho qua chuyện.

Xuống đến phòng ăn anh đặt cô xuống ghế thật nhẹ nhàng nâng niu như chiếc bình pha lê mỏng manh quý giá. Người giúp việc bê thức ăn đặt ra trước mặt cô, ngồi xuống đối diện cô vì không có thói quen ăn sáng nên anh chỉ uống cà phê chờ cô ăn xong. Thanh Yên có chút khó chịu, anh né tránh cô đấy à. Cô đẩy phần ăn của mình về phía người đối diện tỏ ra vô tội

-" Em tự tử bằng dao nên vết cắt sâu lắm, giờ em không tự ăn được anh đút cho em"

Anh ngạc nhiên với câu nói của cô, chưa kịp trả lời thì cô đã kéo ghế đứng dậy chạy qua bên cạnh anh. Cũng không nói thêm gì anh đút hết tô cháo cho cô rồi ân cần giúp cô lau miệng. Xong xuôi cũng đã là 7h rưỡi sáng, hai người về phòng thay đồ chuẩn bị ra bãi biển. Chiếc xe Rolls- Royce La Rose Noire Droptail của anh phóng đi trên con đường cao tốc, họ không nói thêm gì với nhau, người chú tâm lái xe, người thì nhìn ngắm quang cảnh thành phố nhộn nhịp.

...