...
-" Anh sẽ bắt nhốt tôi giống lúc trước sao?"
Cẩm Tú mặc người đàn ông đang ôm mình, cô thản nhiên hỏi như câu chuyện đã biết trước
"ừ"" Nếu tôi không muốn và bỏ trốn nữa thì sao?"" Tôi sẽ giết tên người yêu đó của em"Cấm Tú nghe anh nhắc đến người yêu thì không khỏi khó hiểu. Người yêu gì ở đây, không lẽ hắn ta nghĩ cô có người mới rồi đó chứ
" Anh đã thấy ai tự tử vì tình chưa ? Không sợ tôi sẽ giống như thế sao?"" Em có gan đó?"Ngồi bật dậy, đôi mắt sắc bén nhìn về phía người con gái vẻ khiêu khích.
Đây mới là cảm giác quen thuộc khi cô tiếp xúc với người đàn ông này. Không sợ trời, không sợ đất, là thiếu gia thích gì làm nấy
-" Ha... Đúng là anh rồi. Hazzz... Trốn mấy năm nay thế mà cũng không thoát khỏi lưới của Hoàng thiếu. Về thôi, tôi làm con chim hoàng yến của anh"
Nhìn người phụ nữ trước mặt tự tin nói chuyện với mình làm Hoàng Cảnh có chút bất ngờ. Cô được Dương Thành dạy cho cái gì vậy, thói bất cần đời này làm vị thiếu gia này thấy rất thú vị.
Hoàng Cảnh được đà đặt cô ngồi lên đùi mình, không nhanh không chậm ngậm lấy đôi môi anh đào. Quen thuộc với sở thích của người đàn ông Cẩm Tú không phản kháng cũng không đáp lại.
Bàn tay không yên phận lần mò vào bên trong chiếc áo thun nơi chế đậy đôi gò bồng mềm mại. Chiếc lưỡi linh hoạt rút hết mật ngọt bên trong khoang miệng nhỏ. Đến khi cảm thấy người con gái đã cạn hơi thì mới luyến tiếc mà buông ra
" Tên kia không dạy em hôn là phải thở sao?"" Không"Hoàng Cảnh bị thái độ của cô chọc tức rồi, hắn ta gục đầu vào hõm cổ rồi thủ thỉ
" Sao em cứ thích chọc tức tôi thế nhỉ? Tôi nhớ mình đâu có bạc đãi em đâu"" Anh nhốt tôi"
Không thể cãi lại cái lí này nữa, Hoàng Cảnh thở dài rồi im lặng ôm lấy cô mà ngủ. Nhìn hắn ta thoải mái thể thôi nhưng áp lực lại nặng nề gấp mấy lần. Có lẽ vẻ lêu lổng ăn chơi của công tử là vỏ bọc che đậy những áp lực mà con người ấy mà chịu.
Cẩm Tú không đẩy anh ta ra, cô chỉ ra hiệu cho người vào trong nhà giúp mình dọn đồ đạc cần thiết. Chỉ một lúc sau đoàn xe rời khỏi thôn, không cần nghỉ lại cô nói với cấp dưới đặt vé để hai người trở về Đế đô trong ngày
-" Anh nghe Gia Hào nói Hoàng Cảnh đón được người rồi, cô ta còn rất ngoan ngoãn trở về. Tại sao em lại giúp cậu ấy "
Chiều hôm nay Dương Thành đã có thể ngồi dậy, anh tựa vào thành giường ánh mắt không rời người con gái một phút
" Chỉ là giao dịch của em và anh ta thôi. Mà anh đó, trước đây ép hôn em thì được lại không chịu để bạn mình giữ con gái nhà người ta sao?"" Là cậu ta ngứa đòn trước mà"" Em đang thấy lạ lắm. Không phải cô ấy có người mình yêu rồi sao, vậy mà vẫn chấp nhận trở về cùng Hoàng Cảnh."" Em cũng có người yêu rồi sao vẫn chấp nhận ở lại với anh?"Dương Thành hỏi ngược lại làm Thanh Yên không biết phải nói gì? Thái độ này là gì đây đang chọc quê cô đấy à
" Thế em đi với người yêu em nhé?"" Em cứ thử đi rồi biết"Dương Thành khiêu khích người con gái trước mặt. Một màn này làm Thanh Yên bật cười. Đàn ông đúng là đàn ông, ai cũng tỏ miệng như nhau
Đột nhiên Gia Hào từ đâu chạy sộc vào nét mặt vô cùng gấp gáp, đến cả gõ cửa anh ta cũng bỏ qua
" Có chuyện gì vậy ?"" A... Tôi tôi muốn báo cáo với phu nhân chuyện công ty thôi. Tôi xin lỗi đã thất lễ"" Không sao, anh sang phòng làm việc đi tôi sang liền"Hành động của Gia Hào cùng lời nói dối để lấp liếm đó làm sao qua mắt được Dương Thành. Tuy nhiên anh không nói ra chỉ âm thầm quan sát.
****|
-" Chuyện gì vậy ?"
" Hồi nãy A Thanh và Bách Đại bị tập kích, họ bị thương nghiêm trọng hiện vẫn đang cấp cứu "" Cái gì? Hồi sáng hai người bọn họ còn ... là người trước đó?"" Cô tính như thế nào? Bây giờ cả Thiên Dương cũng loạn lên rồi "" Đưa tôi đến đó"Kẻ đứng sau hành động rất nhanh, tưởng như hắn chỉ khiêu khích nhưng không ngờ Dương Thành chính là sự khởi đầu của chiến tranh.
Thanh Yên quay về phòng cố giữ bình tĩnh nói với anh là đến công ty riêng. Hiện tại không thể để anh bận tâm vào những chuyện này được
Xe của họ nhanh chóng dừng lại trước căn biệt thự, từ bên ngoài đã nghe thấy âm thanh nhốn nháo của đám người bên trong
" Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ? Các người mau trật tự hết cho tôi"" Phu nhânGia Hào găn lên từng chữ thành công thu hút sự chú ý của đám đàn ông bên trong. Bọn họ thấy cô thì lập tức im bặt khóm lưng cúi chào
-" Đây có còn là nơi hội tụ sát thủ bậc nhất của hắc đạo không vậy ? Trông không khác gì một cái nhà trẻ "
Thanh Yên lạnh lùng quét mắt quá từng người bên trong, khung cảnh hỗn độn là tất cả những gì có thể miêu tả nơi này.
-" Các người chấn chỉnh lại hết cho tôi"
Trong khi tất cả mọi người không ai dám nói gì thì từ trong đám đông lại phát lên âm thanh khiêu khích
-" Loại đàn bà dựa hơi lão đại để có được như ngày hôm nay thì có tư cách gì mà lên tiếng"
Lời nói vừa dứt thì đám đông cũng nhốn nháo chỉ trích cô. Điều này đã thành công lôi con quỷ từ sâu thăm bên trong của Thanh Yên lên
-" LŨ VÔ DỤNG! Chồng tôi có bao giờ nói như thế với các người chưa? "
Thanh Yên gẵn từng chữ một, cô nhìn vào từng gương mặt đã chứa đầy sẹo mà đánh giá
-"Nhìn lại bản thân mình lúc này thảm hại như thế nào đi. Mang tiếng là nhân tài chết chóc bậc nhất giới ,là người của Thiên Dương tổ chức ngầm lớn mạnh nhất hắc đạo, là hậu thuẫn của Dương thị tập đoàn huyết mạch của nền kinh tế Đế đô. Chưa kể là kẻ dưới trướng của ông trùm vũ khí khát máu Dương Thành. Nhiêu đó vinh quang mà các người không biết giữ. Ngu xuẩn, sống lâu năm như vậy còn chưa hiểu hết mánh khoé của giang hồ? Một đám chỉ giỏi đánh đấm, giết người cuối cùng bị một tên gián điệp cỏn con dắt mũi.
Bọn họ chẳng hiểu vì sao lại run sợ trước khí thế của người phụ nữ này, rất quen mắt chẳng khác nào lão đại của họ ẩn thân trong hình hài mảnh mai kia
-" Lão đại trọng thương không rõ sống chết, đến cả hai người A Thanh Bách Đại cũng bị ám sát chưa qua cơn nguy kịch. Tất cả không phải vì cô sao? Nếu cô không quyến rũ lão đại thì làm gì có chuyện chúng ta sa sút như ngày hôm nay..."
* Đoàng * Đoàng*
Thanh Yên trực tiếp rút súng ra bắn thẳng về phía tên gián điệp đang ẩn nấp sau đám đông. Không đợi mọi người xung quanh kịp ồn ào, cô đã khiến kẻ kia gục xuống đất kêu la thảm thiết. Thấy người phụ nữ dán nả súng có vài người toan lên can ngăn
-" IM LẶNG "
Nhận được lệnh của Gia Hào không một kẻ nào dám ho he, nhường đường cho cô tiến về phía trước.
Thanh Yên ngồi xuống đối diện với kẻ vừa huyên náo, ánh mắt như muốn xé toạc đã thịt kẻ trước mắt. Khí thế của cô càng làm hắn phải run sợ, dí họng súng vào yết hầu
-" Tao biết mày là ai, tao cũng biết kẻ nào đứng đằng sau ra lệnh cho mày. Để tao giới thiệu chút nhé, tao là phu nhân của ông trùm vũ khí, là cô người yêu bé bỏng trong mắt Lương Bằng. Mày nghĩ thử xem tao trong tối, tụi mày ngoài sáng kẻ nào có thế hơn. Nếu ngày hôm nay mày chết thì coi là xui xẻo, tao vẫn vậy âm thầm đóng giả một cô người yêu ngoan ngoãn biết điều luôn tận tâm hỗ trợ Lương Bằng. Thẩm Thanh Yên này không phải dạng đàn bà liễu yếu đào tơ, sống với quỷ cũng phải mọc nanh chứ. Đằng sau tao là Thiên Dương cơ mà, vậy tao còn phải sợ thứ thấp hèn như mày?"
Hắn ta chọc nhầm người rồi, cô không khác gì quỷ đòi mạng. Từng chữ Thanh Yên thốt ra đều khiến kẻ xung quanh phải run sợ.
Không muốn bàn tay mình dính thứ máu dơ bẩn cô phẩy tay ra hiệu cho người lôi hắn đi
-" Móc mắt, moi tim, rút ruột... Những cực hình của Thiên Dương không được bỏ sót một cái"
Lời nói này không chỉ là lệnh hành hình với kẻ dám khích bác cô mà còn là lời răn đe của cô dành cho từng người một trong căn phòng này.
Bọn họ nhìn đủ một màn này thì không dám náo loạn nữa cũng tâm phục khẩu phục nhận nữ chủ nhân trước mặt.
" Dọn dẹp chỗ này chỗ sạch sẽ, quay trở về với công việc của mình. Tự biết chấn chỉnh bản thân sao cho xứng với cái danh mà mình được nhận ""RÕ"Không ai bảo với ai thêm gì, họ tự hiểu quay trở về với công việc. Kẻ dọn dẹp, kẻ canh gác, có kẻ đi làm nhiệm vụ.
Thiên Dương coi như đã tạm yên ổn chờ Dương Thành quay trở lại
...