...
"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!"
Lúc mặt trời vừa lên, trong ngôi biệt thự nào đấy ở thành phố Ninh, Đồng Tử Họa đột nhiên gào lên làm Lý Tuệ bừng tỉnh, đứng dậy nhìn thấy chồng mình cầm điện thoại, gương mặt dữ tơn.
"Chồng, anh làm sao vậy?"
Hiếm khi tối hôm qua đứa bé được mẹ chồng mang sang bên kia, bọn họ trải qua thế giới hai người, lăn lộn đến khuya mới ngủ, tâm tình cũng vô cùng tốt, sao sáng sớm tỉnh dậy đã biến thành như vậy.
"Mẹ nói, Sở Vĩnh Du, ông đây không làm thịt mày, thề không làm người!"
Một tiếng sau, trong nhà Đồng Tinh Minh, ông ta bây giờ đã bị Đồng An Thái xóa tên khỏi bất động sản Hoa Phong, đang rảnh rỗi trong phòng, định dùng tiền mình dành dụm xem làm nghề gì, thông qua chuyện này, ông ta cũng hiểu được, không thể trông cậy ông già chỉ nhìn tiền không nhìn người kia được.
Nhưng mà lúc này, sắc mặt ông ta tái xanh nhìn điện thoại.
"Ba, chị, mấy người nhìn xem, đứa cháu Sở Vĩnh Du này, thế mà tung video ra, còn làm dư luận xôn xao, điện thoại con sắp bị gọi nát rồi, con...con mẹ nó không muốn sống chăng, vì sao Lục Tân còn chưa giết chết Sở Vĩnh Du đi? Vì Sao!"
Đang gào thét, Lục Tân đi đến, thấy vậy, Đồng Tử Họa bước lến nắm lấy áo Lục Tân quát.
"Mày! Con mẹ nó màu xem điện thoại chưa? A! Mày còn đang chờ cái gì? Ông đây hỏi mày, rốt cuộc còn đang chờ cái gì!"
Lục Tân cũng rất bất đắc dĩ, Tường Vi vẫn luôn đi theo Sở Vĩnh Du, mình ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, nếu như thật sự muốn động vào Sở Vĩnh Du, vậy phải giết Tường Vi đi, nhưng mà giết chết một đặc phái viên của tổ điều tra đặc chủng, vậy thì xem như là chống trời, đừng nói ông ta, ngay cả Giang Mạnh cũng không gánh nổi.
"Tôi nhận được tin tức, ngày mai Sở Vĩnh Du muốn đến tham gia Đường chiến do thế lực ngầm toàn tỉnh mở ra, đến lúc đó lắm thầy nhiều ma, tôi sẽ diệt trừ anh ta."
Thấy Đồng Tử Họa kích động như vậy, Đồng Quyên Quyên hừ lạnh một tiếng.
"Tử Họa! Em đừng kích động như vậy, còn hai ngày, nhịn một chút đi."
Đồng Tử Họa buông cổ áo Lục Tân ra, ánh mắt đỏ bừng.
"Được! Ông đây cho mày thêm hai ngày, nếu không đợi anh rể ông trở về, ông cho mày chết!"
Tiểu khu thành Đông, Sở Vĩnh Du vì con gái muốn ăn bánh ngọt vừa mới mua về lái xe vào khu nhà, xe dừng ở cửa gara, đã nhìn thấy bên trong sân, không phải mẹ vợ Tư Phu chơi với Hữu Hữu, mà là người hàng xóm Thanh Mai này.
Một màn này, Sở Vĩnh Du vẫn có chút không vui, người phụ nữ này mới quen biết mấy ngày, cứ yên tâm giao một mình con lại cho cô ta chờ? Tâm cũng buông lỏng quá.
Bước vào trong sân, sau khi Hữu Hữu nhìn thấy bánh ngọt trong tay Sở Vĩnh Du, lập tức hoan hô chạy đến.
"Oa! Ba thật tốt quá, bây giờ con muốn ăn bánh ngọt."
Sở Vĩnh Du cười gật gật đầu.
"Có thể, đi rửa tay trước đi."
"Ửm, Hữu Hữu biết, bàn tay nhỏ bẩn bẩn, nếu không vi khuẩn sẽ chạy vào trong bụng con làm loạn."
Chạy đến bậc cửa, dường như nghĩ đến điều gì, Hữu Hữu quay đầu ngoắc ngoắc Thanh Mai.
"Chị ơi, em mời chị cùng ăn bánh ngọt nhé, mẹ đã nói, phải biết chia sẻ."
Thanh Mai mỉm cười.
"Được, cảm ơn Hữu Hữu đã mời."
Thanh Mai hôm nay, mặc một quần jeans màu xanh vô cùng ôm người, áo t shirt cổ V, có thể nói tùy tiện khom lưng một cái sẽ giải phóng cảnh xuân.
Tóc của cô ta không hề cột lại, mà xõa ra, tóc mái lại vô cùng đáng chú ý.
"Làm phiền rồi."
Quay mặt về phía Sở Vinh Du hơi gật đầu, sau đó khoác khoác tay.
"Không quấy rầy gì, đi vào thôi.
Bước vào bên trong, Hữu Hữu đã rửa tay xong ngồi xuống ghế, nước miếng cũng thiếu chút nữa nhỏ ra.
"Ba nhanh lên đi, con cũng đợi không kịp rồi."
"Được được."
Thanh Mai lại khom người với Tư Phu
"Dì Tư, con cũng đi rửa tay, nhà vệ sinh trên lầu hay dưới lầu là dùng cho khách, bởi vì con không phải người địa phương, sợ có chút phong tục bất đồng."
“Dưới lầu là được, Thanh Mai, con cũng đừng khách sáo như vây, dì đây có chút bệnh cũ, có khi đau đầu gối, nếu không có con giúp, cô nhóc này còn không phải lăn lộn dì quá."
Nghe nói thế, Sở Vĩnh Du có chút đau lòng, nhìn Tư Phu nói.
"Mẹ, đầu gối mẹ đau, sao con không biết? Cần đến bệnh viện không?"
Tư Phu khoác khoác tay.
"Không cần, đã sớm đến bệnh viên, bên kia cũng nói không phải sau này đều thế, chỉ là ngẫu nhiên sẽ bị."
"Vậy không được."
Vừa nói xong, lập tức bị Sở Vĩnh Du phủ quyết.
"Con quen với một bác sĩ, y thuật vô cùng cao siêu, con sẽ hẹn trước với ông ấy, để ông ấy đến xem bệnh cho mẹ.
"A!"
Tư Phu đang muốn nói gì đó, đột nhiên ở phòng vệ sinh có tiếng thét cao vút, rõ ràng là Thanh Mai phát ra.
Lập tức, Sở Vĩnh Du lao đến, không nghĩ nhiều, trực tiếp phá cửa phòng vệ sinh.
Lúc này Thanh Mai đang nằm trên đầu, quần jeans ở trên đầu gối, mấu chốt là, ngay chỗ đùi của cô ta, có một con bò cạp đen nhánh đang bò lên.
Bước một bước dài ra. Sở Vĩnh Du ném con bò cạp lên tường, sau đó quay đầu nói với Tư Phu đằng sau.
"Mẹ! Đóng cửa lại, đừng để Hữu Hữu nhìn thấy.
Ngay lúc cửa phòng đóng lại, hai ngón tay Sở Vĩnh Du đặt lên chỗ đùi đọng máu sau khi bị con bò cạp vừa rồi cắn.
Một lúc sau, một dòng máu đen chảy ra, làm Thanh Mai run rẩy mấy cái, không biết là đau hay là cái gì khác.
"Được rồi, không sao chứ."
Lúc này Thanh Mai dường như còn chưa tỉnh. sau khi được Sở Vĩnh Du nâng dậy, có chút ngượng ngùng nói.
"Anh...anh có thể kéo quần lên giúp tôi không? Tôi xoay người sẽ cảm thấy đau nhức."
"Mẹ! Vào đây một chít."
Nhưng mà, Sở Vĩnh Du không đáp lại cô ta, những lời này để Tư Phu đi vào, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài.
Nhìn thấy Hữu Hữu đang điên cuồng gặm bánh ngọt, hoàn toàn không chú ý đến bên này, không khỏi cười một tiếng, sự lo lắng của anh đúng là dư thừa.
Thanh Mai được Tư Phu dìu ra ngoài, gương mặt bà ngập tràn nghi hoặc và áy náy.
"Con xem một chút! Còn làm cho cô Thanh Mai người ta bị thương, nhưng mà Vĩnh Du, sao nhà chúng ta có thể có bò cạp được?"
Lắc đầu, Sở Vĩnh Du nói.
"Mẹ, con cũng không biết, mẹ để Thanh Mai nghỉ ngơi trước đi, con đi kiểm tra tất cả các phòng, đề phòng còn thứ này."
Đến phòng ngủ tầng một, sắc mặt Sở Vĩnh Du khó coi vô cùng.
Đây chính là bò cạp đen Bát Mạn, một trong những loài bọ cạp độc nhất thế giới, bị cắn xuống, có 75% tỉ lệ tử vong, mấu chốt là, loài bò cạp này cực kỳ hiếm thấy, có thể nói, rất nhiều người còn chưa từng nghe đến loại bò cạp này, cho nên, tại sao nó vào trong nhà mình, căn bản là chuyện không thể.
Vươn hai ngón tay phải ra xoa xoa, sau khi phát ra một âm thanh cổ quái, hai bóng người đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ.
"Thưa ngài!"
Đây cũng là ảnh vệ Sở Vĩnh Du sắp xếp, cũng là những người đáng thương vì chiến tranh mà trôi dạt khắp nơi, được anh cứu.
"Liệu có người khả nghi nào ra vào hay xuất hiện ở gần đây không?"
"Thưa ngài, không có."
Khoác tay áo, Sở Vĩnh Du gật đầu, ảnh vệ cũng không phải thần, có thể phụ trách an toàn đã vô cùng tiêu hao tinh lực rồi, sao có thể ngay cả một con bò cạp nhỏ cũng phát hiện ra được.
Tìm mọi ngóc ngách một lần, lại không phát hiện có gì lạ, Sở Vĩnh Du muốn xem như đây chỉ là một chuyện bất ngờ, nhưng, thật sự là một chuyện bất ngờ sao?
...