...
CHƯƠNG 477: ANH TA TÊN GÌ
Sở Vĩnh Du nói ra những điều này làm Thượng Quan Vô Địch và những người khác đều vô cùng căng thẳng, nếu ông chủ không đồng ý nhất định sẽ xảy ra hậu quả vô cùng khủng khiếp.
Nhưng người thanh niên lại trả lời một cách rất hờ hững.
“Thể diện? Tôi có thể nể mặt người khác, nhưng chắc chắn đó không phải là một trong số những người các anh. Anh xông vào phòng riêng của khách mà không có lý do gì. Mặc dù cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc anh được ngang ngược ở Vân Đỉnh, anh hiểu không? Chuyện của Hồng Đô Linh tốt hơn hết là anh đừng nghĩ tới nữa. Bây giờ anh cút ra ngoài ngay cho tôi, như vậy đã là tôi nể mặt anh rồi.”
Người quản lý bất lực nhưng anh ta cũng cảm thấy như vậy cũng là đương nhiên. Ông chủ tên là gì đến những người quản lý như anh ta cũng không biết, nhưng anh ta hiểu một điều, đó là ở Vân Kinh, ông chủ này có khả năng thông thiên, bao nhiêu nhân vật lớn từng gây náo loạn ở Vân Kinh cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, như vậy là cũng đủ thấy.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Sở Vĩnh Du gật đầu rồi lấy điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại nọ.
“Phàn Tinh Thiên, anh có biết một nơi tên là Vân Đỉnh không?”
Phàn Tinh Thiên ở bên kia lập tức trả lời.
“Anh Sở, tôi biết nơi này, Vân Đỉnh là hội sở tư nhân do đứa con trai út Liên Lỗi của nhà họ Liên ở Vân Kinh mở ra, nhà họ Liên cũng là một danh gia vọng tộc, hơn nữa trong đó chưa từng có thứ gì đó quá đáng xuất hiện nên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”
“Có chút tiền thưởng phục vụ thôi, anh dẫn đội qua đây kiểm tra kỹ càng, nếu như không có thứ gì bẩn thỉu thì tạm dừng kinh doanh để chấn chỉnh trước.”
Phàn Tinh Thiên hiểu rõ, vội vàng trả lời lại.
“Vâng thưa anh Sở, tôi lập tức dẫn người tới.”
Sau khi anh cúp điện thoại xong, thanh niên tên Liên Lỗi kia hơi nheo mắt lại.
“Tôi nhìn không ra đấy. Không ngờ anh lại quen biết Phàn Tinh Thiên, đội trưởng Đội điều tra sự cố đặc biệt ở tổng cục? Bảo sao anh lại huênh hoang kiêu ngạo như vậy, nhưng anh đã quá coi thường Vân Đỉnh rồi đấy. Tôi có thể nói cho anh biết điều này, đó là cho dù ông trời có tới đây thì cũng không dám động vào Vân Đỉnh đâu.”
Nói xong, Liên Lỗi lấy điện thoại ra, bấm gọi một cuộc gọi.
“Ba, có người muốn Phàn Tinh Thiên đến điều tra, đóng cửa Vân Đỉnh của con… Được, con sẽ đợi điện thoại của ba.”
Liên Lỗi cất điện thoại đi rồi mỉm cười.
“Ngay lập tức anh sẽ nhận được một cuộc điện thoại từ Phàn Tinh Thiên. Anh ta sẽ tìm lý do để từ chối yêu cầu vừa rồi của anh.
Anh có thể khiến tôi phải gọi điện cho ba tôi thì cũng là người đầu tiên mà tôi cảm thấy khó dây đấy.”
Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói.
“Nếu Phàn Tinh Thiên dám từ chối thì anh ta cũng không cần làm cái chức đội trưởng nữa đâu.”
Sở Vĩnh Du vừa nói ra lời này, Vệ Thanh Ba ở đằng kia liền thở phào nhẹ nhõm, người này rốt cuộc là ai? Tổ trưởng Tổ điều tra sự cố đặc biệt ở tổng bộ, là người có thân phận thế nào mà anh ta bảo không làm là không làm nữa sao?
“Ha ha!”
Tự nhiên, Liên Lỗi bật cười.
“Anh điên cuồng đến mức không có điểm dừng rồi, ngay cả ba tôi cũng chỉ đi nói một câu vậy mà anh dám huênh hoang nói có thể khiến Phàn Tinh Thiên từ chức, anh đúng là rất ngầu đấy.”
Đúng vào lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông, thấy ba mình gọi lại Liên Lỗi biết sự việc đã được giải quyết xong, Phàn Tinh Thiên rất lợi hại nhưng cũng phải nể mặt ba anh ta.
“Ba…”
“Ranh con, con đã động đến ai vậy hả. Phàn Tinh Thiên đang dẫn người đến Vân Đỉnh, ba không thể ngăn được.”
Cái gì! Trong mắt Liên Lỗi xuất hiện vẻ hoảng sợ.
“Làm sao có thể chứ? Ba, đến cả ba mà Phàn Tinh Thiên cũng không nể mặt sao?”
“Nghe này, lập tức thu dọn tất cả những gì con đã giấu riêng ở Vân Đỉnh đi. Cách khắc phục tốt nhất bây giờ là tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Đừng nói là nể mặt ba, Phàn Tinh Thiên nói, cho dù là ông nội con lần này anh ta cũng không nể mặt. Con nói thật đi, rốt cuộc con đã đắc tội với ai? Bây giờ cầu xin còn kịp không?”
Liên Lỗi lén nhìn Sở Vĩnh Du, trong lòng không chút cảm giác an toàn, vừa nãy anh ta nói chuyện quá tự cao vì tưởng rằng cơ hội của đối phương là rất nhỏ vì dù sao anh ta cũng là cậu chủ của một gia tộc lớn, chỉ số thông minh cao, chỉ không ngờ lại phải chịu thua ngay trên địa bàn của mình là Vân Kinh.
“Con đưa điện thoại cho người kia, hôm nay ba sẽ giơ cái mặt già này ra để thử một lần.”
Liên Lỗi chậm chạp đi về phía trước, định đưa điện thoại cho Sở Vĩnh Du nhưng Sở Vĩnh Du không hề quan tâm, đi thẳng ra ngoài.
Sở Vĩnh Du không thèm quan tâm làm Liên Lỗi vô cùng tức giận nhưng anh ta không có cách nào khác, lúc này anh ta là người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, anh ta chỉ có thể nói một câu rồi bật loa ngoài lên.
“Người anh em, tôi là gia chủ của nhà họ Liên, đứa con trai út của tôi đã đắc tội với anh, anh có thể nể mặt tôi, để nhà họ Liên chúng tôi bồi thường cho anh không?”
Đáng tiếc là bước chân của Sở Vĩnh Du không hề ngừng lại, anh đã bước ra khỏi phòng bao.
“Mẹ kiếp! Kiêu ngạo thật đấy!”
Liên Lỗi tức giận chửi một câu, giọng nói bên trong điện thoại lại vang lên.
“Điều tra xem anh ta là ai? Trước khi Phàn Tinh Thiên dẫn người đi, ba xem có tìm được người nào để giải quyết việc này không.”
Người quản lý ở bên cạnh đã kinh ngạc không nói nên lời từ lâu. Ngay cả ông chủ cũng theo gót Vệ Thanh Ba, đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.
Lúc này anh ta mới phản ứng lại, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, anh ta vội vàng nói.
“Ông chủ, vừa nãy anh ta nói cho tôi biết, anh ta tên là Sở Vĩnh Du, hi vọng thông tin này có thể giúp ích được cho ông chủ.”
Sở Vĩnh Du? Liên Lỗi cau mày, anh ta chưa từng nghe qua cái tên này, trong danh sách những nhân vật lớn mà anh ta biết, khiến anh ta phải kiêng dè, tuyệt đối không hề có cái tên này.
Nhưng ba anh ta đã kinh ngạc kêu lên.
“Cái gì? Anh có chắc tên anh ta là Sở Vĩnh Du không?”
Tiếng kêu kinh ngạc này khiến người quản lý sợ hãi, anh ta run rẩy nói.
“Không… không sai đâu, là anh ta tự nói tên mình là Sở Vĩnh Du, hơn nữa mấy người đó đều gọi anh ta là anh Sở.”
Liên Lỗi giơ điện thoại lên, rồi hỏi.
“Ba, ba biết người tên Sở Vĩnh Du này sao?”
“Tên là Sở Vĩnh Du, lại có thể gọi Phàn Tinh Thiên tới. Vậy thì không sai rồi, nhất định không sai, nhất định là Sở Vĩnh Du kia, chắc chắn là như vậy.”
Ba của Liên Lỗi lẩm bẩm một mình như bị điên, khiến Liên Lỗi vô cùng bối rối.
“Liên Lỗi! Từ nay về sau, cậu sẽ bị gạch tên ra khỏi nhà gia tộc nhà họ Liên, tôi sẽ lập tức thông báo cho mọi người biết, nghĩa là từ giờ phút này trở đi, cậu không còn liên quan gì đến nhà họ Liên nữa.”
Cái gì!
Câu nói kia xuất hiện quá đột ngột, làm Liên Lỗi kinh hoàng, không thể tin được.
“Ba! Tại sao? Chuyện này…”
“Vì tôi không muốn trở thành tội đồ của nhà họ Liên, khiến nhà họ Liên bị diệt vong.”
Ba anh ta nói xong câu cuối cùng, lập tức cúp điện thoại, bên trong chỉ còn vang lên những tiếng tút tút. Liên Lỗi đã ngồi bệt ra đất.
Bị đuổi ra khỏi gia tộc nghĩa là anh ta không còn gì nữa, tất cả, tất cả mọi thứ đều không còn nữa.
Nhưng tại sao, rốt cuộc là tại sao, chỉ một cái tên Sở Vĩnh Du mà lại khiến cho cho ba anh ta, gia chủ của một gia tộc hào môn ở Vân Kinh, đứng trong những gia tộc lớn nhất ở Nước R lại sợ hãi đến mức như vậy, thậm chí còn không cần cả con trai mình nữa.
Giờ phút này, Liên Lỗi thật sự vô cùng hối hận, nhưng anh ta không biết cũng vì chuyện này mà nhà họ Liên đã rối tung cả lên.
...