...
CHƯƠNG 324: NGƯỜI PHỤ NỮ NGỒI XỔM BÊN ĐƯỜNG
Hai đứa cháu ruột trực hệ của gia tộc Thượng Quan sao có thể không có người âm thầm bảo vệ chứ, Sở Vĩnh Du không lẽ thật sự yên tâm đề hai người Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Vô Địch ra ngoài một mình ư, đó là điều không thể.
Thế nhưng sự thực cũng đúng như Sở Vĩnh Du dự đoán, đối phương chơi vũ khí nóng, một đội trưởng có thực lực mạnh nhất chẳng qua chỉ là một võ giả tứ phẩm, bị Hà Tiểu Mông xử lý, Thượng Quan Vô Địch còn không có cơ hội ra tay.
Được biết từ miệng của tên đội trưởng đó, bọn họ đến từ một nhóm ở Kim Cảng, thuộc về một người tên là Hoàng Tam.
Tạm thời, Sở Vĩnh Du chắc chắn không có thời gian đi Kim Cảng, chỉ có thể tạm thời trì hoãn trước.
“Mợ mau ngồi đi, để cháu bưng đồ ăn là được rồi.”
Buổi tối ở nhà ăn cơm, Thượng Quan Vô Địch nhiệt tình cực kỳ, khiến cho Tư Phu có chút ngại ngùng.
Sau khi ăn xong, Hữu Hữu và Thượng Quan Vô Địch còn có Thượng Quan Yến Nhi chơi đùa vô cùng vui, mãi đến 9 giờ rưỡi, Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Hữu Hữu, lên lầu ngủ đi.”
Hữu Hữu đang chơi vui lập tức chu cái miệng nhỏ lên, nước mắt cuồn cuộn nơi khoé mắt.
“Mẹ, ba ăn hiếp con.”
Cô bé nhỏ nhìn thấy không có ai nói giúp cô bé, liền trực tiếp làm nũng với Đồng Ý Yên.
“Hôm nay nhiều người, con nó vui, để nó chơi thêm một chút thì có sao đâu?”
Đồng Ý Yên thật sự là theo bản năng hung dữ với Sở Vĩnh Du một câu, dữ xong rồi mới chợt nhận ra, bản thân mình cũng sững sờ một hồi.
Còn Sở Vĩnh Du thì sao, thì quay đầu tiếp tục nói chuyện với Bạch Ông, nhưng trong lòng cũng rất vui, chí ít thì sự xa cách giữa mình và bà xã cũng coi như biến mắt rồi.
Cảnh này khiến Thượng Quan Vô Địch nhìn mà há hốc mồm, hoá ra Chiến Chần Địa Ngục Sở Vĩnh Du, một nhân vật cool ngầu như vậy mà cũng sợ vợ ư.
Qua một hồi, Đồng Ý Yên dắt Thượng Quan Vô Địch đến trước mặt Sở Vĩnh Du, sau đó đưa một tắm ảnh của Sở Vĩnh Du, nói.
“Cái đó, anh ký một chữ ký cho Vô Địch đi.”
Biểu cảm của Sở Vĩnh Du cổ quái, không hiểu nguyên nhân Thượng Quan Vô Địch sùng bái mình như vậy rốt cuộc là từ đâu.
“Tên nhóc này….”
Bất lực mà nói một câu, nhưng vẫn ký tên, Thượng Quan Vô Địch mừng rỡ cực kỳ.
“Cảm ơn chị, chị tốt quá.”
Đồng Ý Yên cũng bị tính cách vui vẻ hoạt bát của Thượng Quan Vô Địch chọc cho vui vẻ, cười ha ha khanh khách không ngừng.
Lúc này bên trong phòng khách, còn có một người đàn ông trung niên có thân hình vạm vỡ đang ngồi, chính là cao thủ ban ngày nắp trên nóc nhà, âm thầm bảo vệ hai anh em Thượng Quan.
Có chuyện xảy ra lúc ban ngày, ông ta làm gì còn mặt mũi ở nơi lén lút nữa, đồng thời tận mắt chứng kiến thực lực của Sở Vĩnh Du, câu nệ dè dặt cũng là đương nhiên.
Lúc này, Sở Vĩnh Du nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy nói với người đàn ông trung niên đó.
“Tôi ra ngoài một chuyến, ông giúp tôi trông chừng nhà một chút xíu, làm phiền nha.”
Người trung niên hoảng hốt, vội vàng nói.
“Không phiền, nên làm, nên làm thôi.”
“Anh rễ anh đi đâu vậy, em cũng đi với anh.”
Thượng Quan Vô Địch xung phong nhận việc, Thượng Quan Yến Nhi không nhìn nổi nữa, liền đi tới kéo lấy.
“Anh hai, anh có thể bình thường một chút không, anh rễ chắc chắn là có chuyện của ảnh, anh đi theo làm gi!”
“Không, anh phải đi theo.”
Lúc này Thượng Quan Vô Địch, đường đường là một võ giả cửu phẩm, vậy mà lại như một đứa con nít, chỉ thiếu mỗi lăn lộn dưới đất la lối đòi theo thôi.
“Đi thì đi, không sao hết.”
Có được sự cho phép của Sở Vĩnh Du, Thượng Quan Vô Địch vô cùng vui mừng.
Lái xe đến một khách sạn trên một con ngõ nào đó ở Tỉnh Thành, nội tâm của Thượng Quan Vô Địch càng thêm tò mò, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều.
Đừng thấy anh ta có chút hoạt bát, nhưng cũng không phải tên ngốc, biết xem xét thời thế lắm đó.
Theo Sở Vĩnh Du đi vào khách sạn, đến cửa phòng khách ba người ở trên lầu ba, Sở Vĩnh Du mới nói.
“Cậu đợi ở cửa, không cho phép bắt kỳ ai vào.”
Thượng Quan Vô Địch gật gật đầu, nhưng vẫn nhỏ tiếng nói.
“Nhưng anh rễ nhanh nhanh một chút, em cứ có một loại cảm giác như có dao sau lưng vậy, chỗ này hình như có nguy hiểm gì đó có thể xảy ra bắt kỳ lúc nào.”
Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du đã có đánh giá cao hơn về Thượng Quan Vô Địch.
“Không tệ, thiên phú võ học của cậu quả thực là rất giỏi, chả trách tuổi còn trẻ mà đã đạt đến võ giả cửu phẩm rồi, mới bắt đầu tôi còn có chút lo lắng là cậu đã đốt cháy giai đoạn, bây giờ xem ra tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du đột nhiên đánh một bạt tay lên người Thượng Quan Vô Địch, nhưng Thượng Quan Vô Địch lại hoàn toàn không nhúc nhích, có điều cả người đều há hốc mồm, trực tiếp sững sờ tại chỗ, ngay cả khi Sở Vĩnh Du nói một câu với không khí mà cũng chả chú ý được chút nào.
“Đây là người của tôi, có thể tín nhiệm.”
Đi vào phòng khách, bên trong tổng cộng có 8 người, 7 người đang đứng, chỉ có một lão già gần đất xa trời đang ngồi.
8 người này, toàn bộ đều là người của gia tộc Quang Thứ, người trung niên bị Sở Vĩnh Du đánh Sát Khí Ấn cũng có trong đó.
*Xem ra, cộng thêm Quang Ngũ đang canh giữ âm thầm ở bên ngoài, thì gia tộc Quang Thứ các người, chỉ còn lại 9 người.”
Sở Vĩnh Du nói ra một câu, những thành viên gia tộc Quang Thứ chưa từng gặp anh, trong ánh mắt họ đều có thay đổi.
Duy chỉ lão già đang ngồi đó là từ từ đứng dậy, đánh giá Sở Vĩnh Du trên dưới, lúc này mới trầm giọng nói.
“Lão phu Quang Nhất, là tộc trưởng của gia tộc Quang Thứ hiện tại, Sở Vĩnh Du, muốn làm chủ nhân của gia tộc Quang Thứ bọn tôi, tôi phải nói rõ với cậu vài điểm.”
“Thứ nhất, các hạng mục chỉ trả mà gia tộc Quang Thứ cần mỗi năm, nếu như cậu không cho tiền thì chúng tôi có thể đi tìm việc làm để xoay sở, cụ thể làm thế nào, thì ở cậu.”
“Thứ hai, cũng chính là điểm quan trọng nhát, chủ nhân để lại Thánh Ấn trong cơ thể chúng tôi, hoặc là nói người đã tạo ra gia tộc Quang Thứ chúng tôi, tuy đã biến mắt mấy trăm năm rồi, nhưng ông ta vẫn sống, hoặc có lẽ sẽ có một ngày quay về, sự đáng sợ của ông ta, cậu thật sự đã chuẩn bị xong tâm lý rồi chứ?”
Sở Vĩnh Du cười.
“Điểm thứ nhát, ngoại trừ chuyện mà tôi yêu cầu ra thì hành động của các người, chỉ cần không tàn sát người vô tội thì tôi sẽ không can thiệp, đồng thời mỗi năm còn sẽ cho các người kinh phí 300 tỷ. Còn về điều thứ hai, Sở Vĩnh Du tôi không sợ bắt kỳ ai.”
Loại khí thế này, Quang Nhát gật đầu.
“Được, bên đó bắt đầu loại trừ Thánh Án đi.”
Bên ngoài, Thượng Quan Vô Địch đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén đến không thể hình dung được, bắt kỳ chủ hộ nào đi ngang qua, căn bản đều tăng nhanh bước chân, không dám đi nhìn lấy một cái.
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng vô cùng hoan hỉ đến điên cuồng, bởi vì một bạt tay tuỳ ý của Sở Vĩnh Du hồi nãy vậy mà đã khiến anh ta từ một võ giả cửu phẩm trở thành một chiến lực hàng đầu trong võ giả cửu phẩm, đã có thể tập trung Long Mễ đi xung kích võ giả Tiên Thiên rồi, điều này căn bản là chuyện mới nghe lần đầu.
Những Tiên Thiên võ giả khác nếu như có thể làm được điểm này thì anh ta cũng sẽ không kinh ngạc như vậy, chỉ có thể nói, sự mạnh mẽ của Sở Vĩnh Du, còn vượt trên tưởng tượng của anh ta nữa.
Trời tờ mờ sáng, khi Sở Vĩnh Du còn đang giải trừ đi Thánh Ấn bên trong cơ thẻ của gia tộc Quang Thứ thì ở cửa tiểu khu Vân Vụ Chỉ Hải, Tư Phu đi ra ngoài.
Bà ta muốn đi mua chút bánh bao hấp và bánh quấy, dù sao người trong nhà cũng đông, làm đồ ăn sáng rất phiền phức.
Mới đi ra khỏi tiểu khu, Tư Phu đã nhìn thấy bên đường cách cửa không xa có một người phụ nữ đang ngồi xổm.
Chậm rãi đi qua đó, đối phương như cũng cảm giác được gì đó, bèn ngẩng đầu lên.
Chỉ một ánh nhìn, Tư Phu kinh hãi không ngớt, không dám tin mà nói.
“Cháu….cháu là Thanh Mai?”
...