...
CHƯƠNG 901
Một người? Chặn đường máy bay?
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Lời này, nghe thế nào cũng cảm thấy kì quái chứ đừng nói đến tưởng tượng tới cảnh tượng ấy.
Khi đi đến buồng lái, Sở Vĩnh Du nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nét mặt trở nên kì lạ.
“Mở cửa khoang buồng lái ra.”
Sau khi cửa khoang buồng lái mở ra, một người nhảy vào trong.
“Vĩnh Du à, anh còn không thèm nói cho tôi biết anh có máy bay riêng, may là tôi tinh mắt nhìn thấy đó.”
Người đó chính là Tôn Tiểu Bàn, quả thực khiến cho Sở Vĩnh Du không nói nên lời.
“Anh làm gì vậy Tôn Tiểu Bàn?”
Tôn Tiểu Bàn cười hiền.
“Lợi dụng thời cơ thôi, coi kìa, anh đừng có ích kỉ như vậy chứ.”
Nhìn Tôn Tiểu Bàn, Sở Vĩnh Du cũng chịu thua.
“Anh có biết tôi muốn đi đâu không?”
“Thiên Hải, ngươi bảo vệ anh hồi trước là Mã Trạch và Đông Linh hôm nay kết hôn, chẳng lẽ tôi nói sai à? Mạng lưới tình báo này, Tôn Tiểu Bàn tôi cũng có, tôi cũng đi Thiên Hải, chúng ta thuận đường.”
Nghe Tôn Tiểu Bàn trả lời, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhớ lại việc đi Yêu Tà ngày trước.
“Tên mập này, chẳng phải anh tính đi nhà họ Giả sao?”
Tôn Tiểu Bàn cười phá lên.
“Thế thì sao, gia đình mấy người, tôi không quấy rầy, tôi ngủ đây.”
Tên này không lịch sự chút nào, vừa vào đã gọi chú với dì, còn gọi Đồng Ý Yên là chị dâu, đã vậy còn cho Hữu Hữu đồ chơi, “nhập gia tùy tục”, sau đó thì nằm trên ghế nhắm nghiền mắt lại giống như đang ngủ thật vậy.
Sở Vĩnh Du nhìn Tôn Tiểu Bàn, cảm thấy bản thân mình nói đúng rồi, tên này chắc chắn muốn đến nhà họ Giả, giống như Yêu Tà hồi trước, định há miệng chờ sung đây mà.
Chỉ có thể nói, thầy của hắn quá là đáng sợ, quả thật giống như là cái gì cũng biết, lấy nhà họ Giả ra lập uy, có thể nói là điều tuyệt mật trong cả tuyệt mật, những người biết điều này, tới bây giờ chỉ có ông ta với ông Tần, và Tôn Tiểu Bàn… Sau khi máy bay cất cánh an toàn, Hữu Hữu chạy tới chạy lui nô đùa, lần đầu tiên ngồi máy bay vui đến như vậy cơ.
“Thiếu chủ, tên mập đó là ai vậy?”
Khổng Lưu đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, chỉ vào Tôn Tiểu Bàn, ánh mắt thể hiện nhiều biểu cảm khác nhau.
“Anh ta tên là Tôn Tiểu Bàn, sao vậy?”
Khổng Lưu, người ở Huyền Hoàng Tinh, từ trước tới giờ Sở Vĩnh Du chưa thấy anh ta hứng thú với điều gì, không ngờ lần này lại chủ động hỏi về một người.
“Không có gì, chỉ cảm thấy người này có chút kì lạ, không, nên nói là có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi.”
Đã từng gặp? Câu nói này khiến Sở Vĩnh Du ngồi thẳng người lại, kinh ngạc nhìn Khổng Lưu.
“Tôn Tiểu Bàn là người nước R chính gốc, làm sao anh có thể từng gặp anh ta được?”
Nhưng nghĩ lại thì không phải là không thể, suy cho cùng trái đất này, những người trông giống nhau rất nhiều, chứ đừng nói là người Huyền Hoàng Tinh dân số nhiều như vậy, có người giống với Tôn Tiểu Bàn thì có gì là lạ.
...