...
CHƯƠNG 230: TRƯỚC NAY CHƯA TỪNG CÓ
Động tác của Nhĩ Hải chỉ là khúc nhạc đệm, những người khác vẫn không dừng tay, chỉ có điều những ai đang đánh gần khu vực của Nhĩ Hải đều sẽ rất ăn ý tự động tránh ra xa.
“Đặc phái viên Tường Vi đã thấy chưa? Đó chính là thực lực của Nhĩ Hải, tù nhân bị anh ta đánh bay cũng là võ giả thất phẩm, thế mà chỉ bị anh ta búng một cái đã ngất đi.”
Trong phòng kính Ngụy Phong đang nói chuyện còn Tường Vi thì bị dọa sợ ngây người. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chỉ với một cái búng tay lại có thể tạo thành lực sát thương đáng sợ như vậy. Nếu Sở Vĩnh Du thật sự đối đầu với tên Nhĩ Hải này thì rất khó nói trước ai sẽ là người chiến thắng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tường Vi, Ngụy Phong vô cùng hài lòng, nói tiếp.
“Cho nên nói, Phùng Thiên Hạ lợi hại hơn Nhĩ Hải mà vẫn còn tiếp tục ở đây cả đời, cô cho rằng Sở Vĩnh Du có cơ hội ra ngoài sao?”
Tường Vi nhất thời im lặng. Cô ta tin chắc Sở Vĩnh Du có thể đi ra ngoài bởi vì Mã Trạch đã nói với cô ta như vậy. Nhưng mặc kệ cô ta có hỏi thế nào anh ta cũng không nói rõ chi tiết cho cô ta biết.
“Tôi vẫn giữ nguyên cách suy nghĩ của mình.”
Sở Vĩnh Du ở bên dưới vẫn luôn tránh né quyền cước của người khác. Mặc kệ là một người công kích hay bốn năm người cùng lên một lượt, hai chân anh vẫn chưa từng nhúc nhích, nhưng kỳ lạ là chưa có người nào người nào đánh trúng anh.
Dần dần cũng không có ai tìm Sở Vĩnh Du nữa. Kẻ ngu cũng biết đây cũng là cao thủ, lỡ người ta đột nhiên không tránh né nữa thì chẳng phải bản thân tự chuốc khổ sao?
Đám người ba người Tam Nương bên kia cũng đã hạ gục không ít người, từ xa bọn họ nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn luôn né tránh thì cũng biết đây chắc chắn là Tiên Thiên võ giả.
Bọn họ vốn định xử luôn Sở Vĩnh Du trên quảng trường nhỏ nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hơi mạo hiểm, chỉ có thể tiếp tục chờ cơ hội. Hoặc là có một khả năng khác, đó là mặc kệ Sở Vĩnh Du có mục đích gì, chỉ cần không xung đột với bọn họ là tốt nhất.
Điều thật sự khiến đám người Tam Nương lo lắng chính là bọn họ tuyệt đối không ngờ trong tử ngục này lại có một Tiên Thiên võ giả. Đó chính là Nhĩ Hải, từ cái búng tay tùy tiện lúc nãy của anh ta đã chứng tỏ thực lực của anh ta tuyệt đối không tầm thường.
Thậm chí còn uy hiếp hơn Sở Vĩnh Du.
Thời gian trôi qua, nửa nén hương đã cháy hết, người đàn ông trung niên kia lại lớn tiếng nói lần nữa.
“Ngừng tay!”
Tiếng nói vừa xuất hiện, tất cả chiến đấu đều biến mất trong tích tắc, bởi vì kẻ nào vi phạm quy tắc do Phùng Thiên Hạ đặt ra, dù có mạnh đến đâu, có thực lực giành giải quán quân đến cỡ nào cũng đều bị loại khỏi cuộc chơi.
Bây giờ trên quảng trường nhỏ chỉ còn lại mười một người có thể đứng vững, trong đó đương nhiên là có Sở Vĩnh Du, Nhĩ Hải và bọn người Tam Nương.
Sáu người còn lại đều có thực lực chiến đấu đứng đầu trong số võ giả cửu phẩm.
Kiểu cao thủ này rất hiếm gặp ở bên ngoài các đô thị lớn, nhưng lại tập trung đông đúc trong một nhà tù nhỏ bé như vậy, quả thật rất khủng bố.
“Chúc mừng các người đã bước vào vòng tiếp theo.”
Người trung niên mỉm cười, trong mắt cũng lộ ra vẻ mong đợi. Người mà ông ta mong đợi nhất đương nhiên là Nhĩ Hải.
Cũng không biết lần này Nhĩ Hải có thể đỡ được mấy chiêu với vua ở đây.
“Phía dưới là con đường Tinh Hồng, ai đến trước… Ồ, suýt nữa tôi đã quên có bốn người mới gia nhập. Để tôi giải thích quy định với các người trước đã. Các người phải xông qua con đường Tinh Hồng kia bằng tốc độ nhanh nhất, không được đánh trả, chỉ có thể né tránh. Điểm tối đa là mười điểm. Bị đánh trúng một lần trừ một điểm, dù có thông qua hết nhưng xếp hạng chót cũng sẽ bị loại. Đương nhiên nếu các người bị đánh ngã xuống con đường Tinh Hồng thì sẽ mất tư cách vào vòng kế tiếp.”
Lúc này con đường Tinh Hồng đã bị Phùng Thiên Hạ trưng dụng. Ông ta đã sắp xếp bốn cao mạnh nhất của mình đợi sẵn ở đó.
Mỗi người đều có thực lực chiến đấu đứng đầu trong số võ giả cửu phẩm, hơn nữa vì được Phùng Thiên Hạ huấn luyện nên nếu bốn người bọn họ kết hợp với nhau thì miễn cưỡng có thể đỡ được vài chiêu của Tiên Thiên võ giả cấp thấp nhất.
Vòng này thường có thể loại bỏ hơn phân nửa số người đang đứng trên quảng trường nhỏ lúc này.
“Tôi tới trước.”
Nhĩ Hải thốt lên hai chữ, sau đó sải bước đi về trước, đợi đến lúc cổng của con đường Tinh Hồng mở ra, anh ta còn hơi nghiêng đầu về sau nói.
“Đám kiến hôi các người, thừa lúc còn sớm hãy từ bỏ quyền thi đấu đi, nếu không sau khi lên võ đài, đừng trách tôi đánh các người tàn phế.”
Sáu võ giả cửu phẩm thực lực chiến đấu đứng đầu kia, đều run người. Nếu bị đánh tàn phế thì sau này bọn họ sẽ trở thành người ở đáy tận cùng trong tử ngục này, thậm chí còn thua người bình thường.
Nhưng thi đấu vật lộn, ngoài quán quân có thể xưng vua ra, những người thuộc top năm, cũng sẽ có giải thưởng, hơn nữa giải thưởng cực kỳ hậu hĩnh. Đây cũng là lý do tại sao bọn họ đã biết rõ không đánh lại nhưng vẫn liều mạng thi đấu để giành được một thứ hạng.
“Nhĩ Hải! Mục tiêu của cậu không hề có xung đột với chúng tôi. Nhưng cậu lại uy hiếp chúng tôi như vậy, liệu có quá đáng không?”
Một người tức chịu không nổi lên tiếng. Nhĩ Hải nghe xong chỉ lắc đầu không nói gì nữa.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi cánh cửa lan can sắt mở ra, một bàn chân bước lên bằng tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi. Bốn người đang đợi lệnh trong con đường Tinh Hồng còn chưa kịp phản ứng thì Nhĩ Hải đã xuất hiện ở một đầu khác rồi.
Bọn họ cũng chẳng để ý vì năm ngoái Nhĩ Hải cũng khiến bọn họ chưa kịp làm gì đã thông qua cửa ải. Năm nay thực lực của cậu lại tăng lên cũng là chuyện bình thường.
Tiếp đó, Tam Nương đứng lên, theo tiếng cửa mở ra bà ta cũng đã đứng ở đầu bên kia.
Lần này, sắc mặt của bốn người kia hơi khó coi, không ngờ trong đám người mới lại có Tiên Thiên võ giả.
Hai người bạn của Tam Nương cũng lần lượt nối gót theo sau, lúc này hiện trường vỡ òa.
“Mịa nó! Thật hay giả đây? Ba tên Tiên Thiên võ giả? Hơn nữa đều là người mới?”
“Má ơi, lúc nãy nhìn thấy ba người này mạnh như vậy, tôi còn tưởng là võ giả cửu phẩm cố đấm ăn xôi, ai ngờ người ta lại cùng cảnh giới với Nhĩ Hải. Đợi lát nữa trên võ đài thế nào cũng sẽ xuất hiện những màn trình diễn đắc sắc nhất trước nay chưa từng có.”
“Nói nhảm, Tiên Thiên võ giả đối chiến sao không đặc sắc cho được? Trước đây chỉ có một người, bây giờ đột nhiên có thêm ba người, trời ơi tôi đã không kịp chờ nữa rồi.”
Dù là đám lính canh trong phòng kính cũng khó nén nổi nhạc nhiên, có người lập tức bật thốt lên.
“Đội trưởng, ba người này tại sao vào đây?”
Trong mắt Ngụy Phong hơi lóe lên vẻ nghi ngờ hỏi.
“Bọn họ đều là vì bán tin tình báo quốc gia nên bị tóm vào tử ngục.”
Thật ra tử ngục còn có một bí mật, ở chỗ nào đó trong tử ngục này chỉ có Tiên Thiên võ giả mới có thể bước vào, mỗi năm sẽ mở ra một lần, đây cũng là nguyên nhân khiến ba người kia vẫn không bị phán tội chết, mà chỉ bị đày đến tử ngục, hẳn là muốn phát huy hết tác dụng của bọn họ.
Sự xuất hiện của bọn người Tam Nương xem như đã đẩy không khí của hiện trường lên đến đỉnh điểm.
Sau khi sáu võ giả cửu phẩm thực lực chiến đấu đứng đầu kia kết thúc vòng thi của họ, cuối cùng cũng đến lượt Sở Vĩnh Du.
Anh chậm rãi đi tới lối vào con đường Tinh Hồng kia, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên người anh.
Thậm chí còn có người ảo tưởng liệu người mới này có phải là Tiên Thiên võ giả không?
...