...
CHƯƠNG 536: ĐŨA GIỠN TRONG LÒNG BÀN TAY
“Đó là đương nhiên!”
Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, Lý Phú Quốc còn chưa phát biểu ý kiến, vì không biết người trước mắt là ai, Lý Quang Quang lại đắc ý mở miệng, trên mặt mang theo một nụ cười như đang muốn nói, mấy người cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, không còn tiếp tục đi trên con đường sai trái này nữa.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã không còn cách nào để hình dung được suy nghĩ trong lòng, thật sự biểu lộ cổ quái vô cùng.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Người này. . . Thật sự là cậu ruột của Sở Vĩnh Du sao?
Về phần người thanh niên kia, chính là người được gọi là em họ của Lý Quang Quang, cũng là người mang dáng vẻ của kẻ chiến thắng, bọn họ lặn lội xa vạn dặm đi vào tỉnh thành là vì cái gì, chính là vì trở thành người trên người thật sự, mặc dù vốn liếng nhân mạch đều không có, nhưng chỉ cần có mối quan hệ thân thích với Sở Vĩnh Du, thì chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì.
Cho đến lúc này, Lý Phú Quốc mới nhận ra có điều gì đó không đúng, cũng là vì ánh mắt và biểu hiện của những người khác, ông ta dường như nghĩ đến điều gì đó.
“Cậu. . .”
Mới mở miệng phun ra một chữ, Sở Vĩnh Du liền trầm giọng nói.
“Tôi cho rằng ông đã không có đầu óc đến mức không có thuốc nào chữa được, bây giờ xem ra, hình như vẫn mang theo một chút thông minh, đúng, tôi chính là Sở Vĩnh Du, người mà ông gọi là cháu trai!”
Cái gì!
Được chứng minh, Lý Phú Quốc hít vào một ngụm khí lạnh, gần như là bật thốt lên.
“Cậu… Không phải cậu đi Bàn Sơn Môn sao?”
Sở Vĩnh Du nhíu mày lại, chuyện anh đi đến Bàn Sơn Môn, hẳn không ai biết đến, tại sao Lý Phú Quốc lại biết?
Buồn cười là, sau khi sửng sốt một chút Lý Quang Quang lại nói.
“Ba! Chắc ba nhầm rồi, anh ta không thể nào là Sở Vĩnh Du, ban ngày con đụng xe của anh ta, anh ta chỉ lái một chiếc Mercedes – Benz một tỉ rưỡi, theo những gì ba nói về tình hình của Sở Vĩnh Du ở tỉnh thành, không có chiếc xe mười lăm hai mươi tỉ, sao có thể đi không biết xấu hổ đi ra ngoài được?”
Loại tư tưởng này, chỉ có thể nói cũng đủ kỳ quái, so với Lý Quang Quang, bây giờ Sở Vĩnh Du dường như còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, lúc này anh nhìn ra bốn phía, cất cao giọng nói.
“Các vị! Màn kịch ngày hôm nay thật xin lỗi, tất cả giải tán đi.”
Ngay khi Lý Quang Quang còn có ý định trào phúng, nhà họ Ngô, nhà họ Tân chờ tất cả mọi người hơi cúi đầu cung kính nói.
“Vâng anh Sở!”
“Làm phiền ngài Sở!”
“Ngài Sở đừng để trong lòng!”
“Không có việc lớn gì, trở ngại một chút thời gian, kia ngài Sở, chúng tôi đi!”
Các loại thanh âm vang lên, biểu cảm trên mặt những người này đều mang theo sự tôn kính, khiến cho Lý Quang Quang và người em họ kia của anh ta trực tiếp lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Người này, anh ta. . . Anh ta thế mà thật sự là Sở Vĩnh Du.
“Đều không được phép đi!”
Đột nhiên, Lý Phú Quốc bạo phát, gầm lên một tiếng, nhưng những nhân vật lớn này chỉ mãi mãi nể mặt Sở Vĩnh Du, không có Sở Vĩnh Du, Lý Phú Quốc ông là cái thứ gì, đương nhiên sẽ không quan tâm đến những lời này.
Nhìn thấy khách mời nhao nhao đi ra ngoài, trong ánh mắt từng người đều mang theo một loại chế giễu, tâm trạng Lý Phú Quốc hoàn toàn nổ tung, ông ta nhìn Sở Vĩnh Du nói.
“Sở Vĩnh Du! Cậu… Cậu vậy mà lại để người cậu tôi đây không xuống đài được như vậy sao?”
Sở Vĩnh Du cười lạnh.
“Xuống đài không được chính là mình ông, ông làm ra trò hề này, so với tuổi tác và sự từng trải của ông thì hoàn toàn không xứng, tôi thực sự không nghĩ ra, ông đã muốn mượn tên tuổi của tôi, không chào hỏi tôi coi như xong đi, lại còn không nhận ra tôi, không cảm thấy buồn cười sao?”
Sau đó lại chỉ đến hướng Lý Quang Quang và người thanh niên đang chảy đầy mồ hôi lạnh trên đầu và nói.
“Mới chỉ dựa vào tên tuổi của tôi mà con của ông đã không kiêng nể gì đến mức thiếu việc giết người thôi, một nhà các người, thật sự là họ hàng tốt của tôi nha!”
Nói đến đây, ai cũng có thể cảm nhận được ý lạnh của Sở Vĩnh Du, nhưng thú vị là, Lý Phú Quốc lại không hề sợ hãi, ngược lại còn lấy một tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi ra.
“Vĩnh Du, không nói đến việc chào hỏi cháu trước là cậu không đúng, cháu xem một chút, đây là thư lúc trước mẹ cháu để lại cho cậu, cháu xem là hiểu!”
Nhận tờ giấy, sau khi mở ra, ký ức của Sở Vĩnh Du lập tức kéo về trước kia, người mẹ dịu dàng kia lần nữa chiếm cứ tất cả não bộ.
Dòng chữ quen thuộc trên trang giấy, anh đương nhiên nhận ra được, trước kia không nói, bây giờ, không có người nào có thể bắt chước chữ viết còn có thể khiến anh không nhận ra, vậy nên, đây chính là chữ viết của Lý Liên, mẹ của anh.
“Quốc, chị để lại cho em lá thư này, là nghĩ nếu có một ngày, con trai của chị không có nơi nào để đi và tìm về nhà, hi vọng em có thể thu nhận nó, xem như chị cầu xin!”
Lời nói vô cùng ngắn gọn, nhưng tất cả đều bày tỏ sự quan tâm độc nhất vô nhị đối với Sở Vĩnh Du.
Lý Phú Quốc vẫn luôn quan sát, sau khi nhìn thấy ánh mắt Sở Vĩnh Du, trong lòng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dịu dàng nói.
“Vĩnh Du, cậu thật sự không ngờ chị gái và anh rể đã chết, nếu không, cậu đã sớm tìm cháu và chăm sóc như con trai của mình rồi!”
“Đánh rắm!”
Đột nhiên, Sở Vĩnh Du quát lớn một tiếng khiến tất cả mọi người đều bị doạ sợ, anh cứ như vậy lạnh lùng nhìn Lý Phú Quốc.
“Tờ giấy này, rõ ràng đã bị vò qua, nếu như ông thật sự có tình cảm tốt với mẹ tôi, hoặc lo lắng cho một người ngoài như tôi, có thể thô bạo đối xử với lá thư của mẹ tôi để lại như vậy sao? Lý Phú Quốc, hành vi của ông như vậy, cùng với hành động ngày hôm nay, còn có việc ông dạy dỗ con trai mình như vậy, ông hoàn toàn không xứng để tôi gọi một tiếng cậu!”
“Bây giờ tôi hỏi ông, ai nói với ông tất cả mọi chuyện của tôi, sau khi trả lời xong tất cả thì trở về Tây Thành đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lý Quang Quang và người thanh niên kia đã sợ hãi nói không ra lời, mặc dù đến tỉnh thành mới mấy ngày, nhưng mưa dầm thấm đất đã biết người anh họ này của mình là nhân vật kinh khủng đến mức nào, bây giờ nổi giận, đương nhiên thở mạnh cũng không dám.
Hơi sững sờ, Lý Phú Quốc bật cười lắc đầu.
“Hai”
, quả nhiên đã bị đoán trúng, thái độ của cháu cuối cùng vẫn như thế, cậu lấy một phần thu nhập từ những người này hằng tháng, quá đáng sao? Tuyệt đối không quá đáng, đáng tiếc nha, cuối cùng cháu vẫn không hiểu được một vài thứ. Cậu sẽ về Tây Thành, về trong đêm, nhưng ai nói tất cả mọi chuyện liên quan đến cháu cho cậu, cháu cũng đừng nghĩ biết được.”
Nói xong Lý Phú Quốc liền đi ra ngoài, đến chỗ của con trai ông ta và đỡ lên, đồng thời quay đầu lại lần nữa và nói.
“Cậu biết cháu là một võ giả, hơn nữa còn là võ giả cực kỳ khủng bố, nhưng cho dù thế nào, cậu cũng là cậu của cháu, huyết thống trên người cháu không có cách nào để phủ định cậu, vậy nên, cháu định tra tấn cậu sao?”
Báo Đốm vẫn ở đó, nhưng cũng thức thời quán sát, không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Cứ như vậy, Sở Vĩnh Du gần như đưa mắt nhìn mấy người Lý Phú Quốc đi ra khỏi Sơn trang Địch Long, từ đầu đến cuối đều không nói gì, và cũng không có động tác gì.
Không sai, Lý Phú Quốc nói đúng, cho dù là vì người mẹ đã qua đời, Lý Phú Quốc không làm những chuyện động đến vảy ngược của anh như người nhà họ Hoa, anh cũng không thể nào thật sự đi đến tra tấn ông ta, dù chỉ là sát khí đe doạ cũng tuyệt đối không được.
Giờ khắc này, Sở Vĩnh Du đột nhiên có cảm giác bị người khác đũa giỡn trong lòng bàn tay, người phía sau của Lý Phú Quốc đó, chắc chắn không đơn giản.
Tất cả, đều nắm mức chuẩn xác.
Hiện tại anh không muốn để tôi biết, cuối cùng cũng sẽ có ngày anh xuất hiện, tôi chờ!
...