...
CHƯƠNG 458: TRẢ TIỀN.
“Không hổ là đại đội trưởng của tổng bộ, những lời tôi nói trong lúc chiến đấu, ông đều có thể nhớ?”
Đi vào trong đại sảnh, lời nói của Sở Vĩnh Du thật sự đã khiến sống lưng Phàn Tinh Thiên toát mồ hôi hột, huống chi là trên trán.
“Đại nhân, đây là do tôi không làm tròn bổn phận, quản lý kém, tôi sẽ viết một bản kiểm điểm với bên trên.”
Ông ta thực sự sợ hãi, cho dù là Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du trước đây, ông ta cũng chọc không nổi, chứ đừng nói đến hiện tại anh đã là Chiến Thần nước R rồi, chỉ cần tuỳ tiện một lời nói, thì vị trí đại đội trưởng của ông ta có thể thay người rồi.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Những người khác trong trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt trong sảnh đều kinh ngạc đến tột cùng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đùa à, đại đội trưởng, phó đội trưởng và những quản lý cấp cao trong trụ sở toàn bộ đều run rẩy thận trọng đi cùng một thanh niên, đây là khái niệm gì? Họ chưa bao giờ nhìn thấy một trận thế đáng sợ như vậy trước đây.
Vậy thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì, chỉ e là con em phú nhị đại cũng không đạt được hiệu quả như vậy.
Trong dòng suy đoán, mọi người đã lên thang máy, đến tầng mười tám.
Khi cửa thang máy mở ra, Thượng Quan Vô Địch sững sờ.
Gần như ngay khi cửa được mở ra, một luồng khí lạnh cường đại xông thẳng vào mặt, toàn bộ tầng mười tám cho người ta cảm giác vô cùng âm lãnh.
“Wow wow! Đây là tầng địa ngục 18 à!
Thượng Quan Vô Địch nhả một câu, lập tức che miệng, đây là trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt, cho dù là người nhà Thượng Quan cũng không thể suồng sã bất cẩn như vậy.
“Cậu chủ Thượng Quan ví von thật sống động ha ha. Tầng mười tám là nơi trụ sở chúng tôi tạm thời giam giữ nhiều tù nhân khác nhau, vì vậy nó trông lạnh lẽo và mờ tối một chút.”
Phàn Tinh Thiên hùa theo một câu, nếu không phải có Sở Vĩnh Du ở đây, ông ta chả quan tâm Thượng Quan Vô Địch đâu.
Ra khỏi thang máy, Sở Vĩnh Du xua xua tay.
“Ông đi theo tôi là được, những người khác không cần.”
“Vâng đại nhân.”
Đội phó và các quản lý cấp cao trong thang máy đều thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là Sở Vĩnh Du không hề phóng thích bất kỳ khí thế nào mà đã khiến bọn họ căng thẳng muốn chết rồi, chỉ có thể nói là do khí phách vô hình của một kẻ đứng trên cao đang tác oai tác quái vậy.
Trước cửa mỗi phòng ở đây đều có một bảo vệ canh giữ, sắc điệu toàn bộ đều là màu đen xám, người bình thường bước vào đây đều sẽ cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
“Đại đội trưởng!”
Người bảo vệ chào, Phàn Tinh Thiên trầm giọng nói.
“Mở cửa.”
“Vâng.”
Khi cánh cửa vừa mở ra, thì đã truyền đến tiếng gào thét.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không phạm pháp, thả tôi ra!”
Cao Kiện đang gào thét, nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, lập tức im lặng, nhưng sau khi ánh mắt nhìn thấy Phàn Tinh Thiên, anh ta như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói.
“Đại đội trưởng! Tôi bị oan, bọn họ đột nhiên bắt tôi tới đây, tôi không biết gì hết, cầu xin ngài nể tình tôi……”
“Nể tình ai cũng không được, Cao Kiện, tội danh phạm tội của cậu đã đủ rồi, những chuyện còn lại thì tạm thời không nói, nhưng cậu dám bí mật khởi động chương trình tự hủy ngôi nhà an toàn của đội điều tra sự cố đặc biệt ở Tỉnh Thành với Tư Đồ Yến, đúng là to gan! Trong ngôi nhà an toàn lúc đó, ngoài đặc phái viên Tường Vi ra, còn có Chiến Thần Địa Ngục và ba đại thủ hộ của ngài ấy nữa, cậu thật đúng là đã ăn gan hùm gan báo rồi.”
Cái gì!
Cao Kiện tê liệt ngồi trên mặt đất, đại đội trưởng có thể nói như vậy, có nghĩa là ông ta đã có đầy đủ bằng chứng, cho dù bản thân có biện hộ thế nào thì cũng vô ích.
“Tôi muốn đích thân đến gặp anh một cái, chỉ là muốn biết, tại sao anh lại thù tôi như vậy? Có phải là vì Tư Đồ Yến không?”
Sở Vĩnh Du mở miệng nói, mục đích đến đây của anh đích thực là như vậy.
Nhìn Sở Vĩnh Du, Cao Kiện đột nhiên tự giễu cười một tiếng.
“Tư Đồ Yến? Ha ha, Sở Vĩnh Du, tôi thù hằn anh, chẳng qua chỉ là đố kỵ mà thôi, dựa vào đâu mà anh và tôi xêm xêm tuổi nhau, mà đã có thể trở thành Chiến Thần bảo vệ một phương, còn tôi phải dựa vào quan hệ mới miễn cưỡng leo lên được vị trí chủ quản đặc phái viên, không công bằng, ông trời không công bằng, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt ở Tỉnh Thành, anh đã có thái độ đó với tôi, Cao Kiện tôi…”
Những lời sau đó, Sở Vĩnh Du cũng lười nghe, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng, bản thân anh thậm chí còn không ngờ rằng nguyên nhân khiến Cao Kiến thù hằn vậy mà lại giống với Tư Đồ Yến, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một nhà.
“Đại nhân…”
“Tuân theo các quy tắc và quy định để xử lý là được, ông cũng không cần phải viết bản kiểm điểm lên bên trên, mọi người đều là con người, không phải là thần thánh, ai có thể đảm bảo rằng mình hoặc cấp dưới của mình sẽ không phạm sai lầm chứ, đi thôi.”
Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Phàn Tinh Thiên sửng sốt tại chỗ, trong lòng càng thêm hỗn loạn, thật sự chỉ có loại người này mới có thể trở thành Chiến Thần của nước R, mới có thể khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.
Ra khỏi trụ sở của đội điều tra sự cố đặc biệt, từ chối chiếc xe mà bọn họ sắp xếp, bởi vì Thượng Quan Vô Địch đã cho người đưa chiếc Cayenne đến.
Vừa lên ghế lái phụ, một tin nhắn hiện ra, đó là một số lạ, nội dung tin nhắn cũng rất đơn giản.
Anh Sở, tôi là Liêu Thông Tâm , xin hãy trả lời điện thoại một lát.
Quả nhiên, chỉ sau mười mấy giây thì đã có cuộc gọi đến, Sở Vĩnh Du cũng chọn bắt máy.
“Anh Sở, không có làm phiền anh chứ?”
“Có chuyện gì vậy?”
Lời nói của Liêu Thông Tâm có vẻ căng thẳng hơn ngày hôm qua.
“Chuyện là như thế này. Tổng giám đốc Kempinski gọi điện cho tôi, nói rằng có một nữ tài xế ở trước cửa khách sạn của họ, hôm nay đến tìm ngài và nói muốn trả lại tiền gì đó cho ngài, nên tôi đã hỏi ông cậu xin số của anh, hy vọng anh đừng để bụng.”
Nữ tài xế? Trả tiền?
Sở Vĩnh Du suy nghĩ một hồi, hình như hôm qua sau khi uống rượu với Nam Cung Vô Phong ở Tứ Hợp Viện, đúng là có gọi một tài xế, cũng đích thực là nữ, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến việc trả tiền cả.
“Có lầm lẫn gì không?”
“Tuyệt đối không sai đâu anh Sở, bên tổng giám đốc nói rằng cô ấy đang tìm chiếc Porsche Cayenne của anh, hơn nữa cô ấy còn nhớ rõ biển số xe.”
Sở Vĩnh Du càng thêm khó hiểu, thầm nghĩ hôm nay cũng không có việc gì làm, dứt khoác nói.
“Được rồi, anh kêu cô ấy đợi tôi ở quán cà phê của khách sạn Tứ Hải.”
“Vâng vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Thượng Quan Vô Địch, không khỏi hỏi.
“Cậu cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi à? Có phải cậu muốn bày tỏ ý kiến gì không?”
Thượng Quan Vô Địch đột nhiên mở hộp kê tay ra, nhìn một cái rồi nói.
“Tiền bên trong đã biến mất rồi.”
Sở Vĩnh Du bất lực.
“Có tiền trong đó à?”
Gật gật đầu, Thượng Quan Vô Địch nói.
“Mỗi lần em đến Vân Kinh, em đều gọi điện cho con trai của lãnh đạo văn phòng ở Vân Kinh của gia tộc Thượng Quan bọn em, bảo anh ta thu xếp mọi thứ, tên tiểu tử đó lần nào cũng luôn nghĩ rằng phải để tiền vào xe của em, cũng không biết là sở thích hay là chuyện gì nữa? Em đã nói mấy lần rồi, vậy mà vẫn làm theo ý của riêng mình.”
Nói như vậy, mọi chuyện đều rõ ràng rồi, bây giờ xem ra nữ tài xế đó đã lấy tiền trong hộp kê tay nhân lúc anh đang ngủ rồi.
Nhưng câu hỏi quan trọng là, trộm thì cũng trộm rồi, lại đến trả tiền là ý gì? Quá cổ quái rồi.
...