...
“Mẹ ơi, ngày hôm qua Hữu Hữu mơ thấy một ác mộng.”
Sở Vĩnh Du nói xong, Hữu Hữu liền chạy về phía của Đồng Ý Yên, vùi đầu vào trong lồng ngực cô.
“Vậy hả con? Hữu Hữu mơ thấy ác mộng gì thế, có giống như lúc trước mẹ đã nói không, bàn tay nhỏ phất phất là sẽ đuổi ác mộng đi.”
Hữu Hữu nghiêm túc gật đầu.
“Đúng rồi đó ạ, nhưng mà ba đã phất tay đuổi đi giúp Hữu Hữu rồi ạ.”
Cũng may là Đồng Ý Yên không tiếp tục xoắn xuýt trong vấn đề này lâu, cưng chiều sờ lên đầu của Hữu Hữu, cười nói.
“Hữu Hữu, ngoan, con tự lên lầu đi chơi đi, ba và mẹ cần phải nói chuyện với nhau.”
“Vâng ạ.”
Đến lúc này Đồng Ý Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ba mẹ mình, giọng nói lạnh lùng.
“Vĩnh Du cũng đã đến rồi, ba mẹ nói những lời mà hai người vừa mới nói với con cho anh ấy nghe một lần đi, nếu như anh ấy mà đồng ý thì con không có ý kiến.”
Sở Vĩnh Du cũng chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh Đồng Ý Yên, nghe vậy cũng hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà không đặt câu hỏi mà lại im lặng chờ đợi.
Thật lâu sau, Đồng Thế Tân mới thở dài nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Vĩnh Du, tối ngày hôm qua Đồng An Thái đến tìm ba với mẹ con đi ăn cơm, muốn... muốn làm hòa với gia đình chúng ta, bọn họ cũng biết những chuyện trước đó bọn họ làm đã sai rồi.”
Sở Vĩnh Du cười lạnh thành tiếng.
“Sai à? Ba, có một số việc không phải xin lỗi là có thể xóa bỏ được, không phải là tất cả mọi người đều đáng giá để Sở Vĩnh Du con cho cơ hội lần thứ hai.”
Lời nói này làm Tư Phu ngồi ở bên cạnh bóp ngón tay, rất rõ ràng, đây là đang nói với bà ta. Suy nghĩ lại hành động trước đó của mình thật sự có chút quá đáng, nhưng mà cậu con rể Sở Vĩnh Du cuối cùng sau khi mình nói xin lỗi thì vẫn tha thứ cho mình.
Dường như là biết thái độ của Sở Vĩnh Du rất kiên quyết, Đồng Thế Tân tiếp tục nói.
“Nói thật thì Đồng An Thái chưa từng hạ mình với người nào, càng không có khả năng làm chuyện này với người nhà của mình, nhưng mà tối ngày hôm qua mẹ của con cũng đã chứng kiến rồi, bọn họ thật sự luôn đó, bao gồm cả Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, là thật sự đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Vĩnh Du, khoan dung độ lượng chút đi.”
Câu nói mẹ của con cũng đã chứng kiến ý của Đồng Thế Tân rất rõ ràng, đó chính là muốn để lúc này Tư Phu nói đệm hai câu, nhưng mà đáng tiếc là Tư Phu vẫn còn im lặng như lúc nãy, bà ta đã chịu thiệt thòi vì đứa cháu trai và em trai của mình, nên sẽ không tùy tiện mở miệng.
Giờ phút này, Sở Vĩnh Du bị chọc giận thiếu chút nữa mà hóa cười.
“Ba, mẹ, chuyện đó có thể nói xin lỗi là giải quyết được à? Được thôi, ngay cả khi ba mẹ và Ý Yên đã bị bắt nạt, sỉ nhục, xúc phạm trong những năm qua, chúng ta đừng nói về những chuyện này nữa, chỉ một chuyện thôi. Bọn họ dám đấu giá con gái của Sở Vĩnh Du con, tuyệt đối không có khả năng được tha thứ.”
Ai cũng có thể hiểu lời nói của Sở Vĩnh Du, ngày hôm đó nếu như Sở Vĩnh Du không xuất hiện thì cuộc sống tương lai của Hữu Hữu sẽ trở nên như thế nào, việc đó là nước sôi lửa bỏng, nói một câu khó nghe chắc có lẽ là sống không bằng một con chó, một ngày nào đó chết đi cũng là chuyện bình thường, mối hận như thế là một người đàn ông, là một người ba, nếu như có thể buông xuống được đó mới chính là nỗi bi ai lớn nhất.
Lúc lời nói của Sở Vĩnh Du rơi xuống, Đồng Ý Yên cầm lấy tay của Sở Vĩnh Du, mặc dù là không mở miệng nhưng mà rõ ràng đã biểu hiện lập trường của mình.
Hữu Hữu là con của bọn họ, là ba là mẹ, nếu như không thương yêu thì ai thương yêu đây.
“Con cũng không đồng ý.”
Âm thanh đột ngột vang lên, Đồng Hiểu Tiêm lại chậm rãi bước xuống từ trên lầu, quả là Sở Vĩnh Du có hơi kinh ngạc, cô em vợ này cho dù có được nghỉ lúc đại học gần như là không ở trong nhà, thế mà tối ngày hôm qua lại ở trong nhà?
Nhưng mà cái câu không đồng ý vẫn để cho Sở Vĩnh Du tăng không ít hảo cảm, xem ra là Đồng Hiểu Tiêm đã hoàn toàn thay đổi rồi.
“Hiểu Tiêm, con lại nói lung tung cái gì vậy, đi lên đi!”
Sắc mặt Đồng Thế Tân khó coi, cả nhà này vợ không lên tiếng, con gái con rể đều đối nghịch, hiện tại ngay cả con gái út cũng đứng ra, sau này mình nói còn có ý nghĩa gì nữa không?
Nhưng mỗi lần nhớ đến bữa tiệc tối ngày hôm qua nhìn như Đồng An Thái đã hoàn toàn hạ mình mà nhận lỗi lầm, cầu xin ông ta, nói thật thì trong lòng của ông ta cũng cảm thấy rất khó chịu.
Đồng Hiểu Tiêm đi đến với gương mặt lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, nói một lần nữa.
“Ba, bây giờ ba lại có lòng từ bi, tại sao ba không suy nghĩ lúc trước khi mà nhà của chúng ta bị chèn ép, chúng ta nói lời xin lỗi có ích không hả? Kết quả đổi lấy cái gì đây chứ, là chú hai với bác cả cao cao tại thượng, ông nội chẳng thèm quan tâm, hai người phận con cháu là Đồng Tử Họa và Đồng Hiểu Kiệt chỉ vào mũi của ba mẹ mà mắng chửi, những thứ này đều đã quên hết rồi à?”
Không thể không nói, cái miệng của cô em vợ Đồng Hiểu Tiêm có đôi khi Sở Vĩnh Du thật sự rất bội phục, nhìn lúc này Đồng Thế Tân bị nói đến nỗi á khẩu không thể trả lời được, cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Trong lúc Đồng Ý Yên muốn khen hai câu, Đồng Hiểu Tiêm lại đột nhiên xoay chuyển lại, nói làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây cả người. Truyện Huyền Huyễn
“Nhưng mà dù sao thì mọi người đều chảy cùng một dòng máu, nếu như muốn hoàn toàn vứt bỏ thì dường như là không có khả năng, cho nên nếu như bên ông cụ thật sự muốn làm hòa với gia đình chúng ta, chỉ xin lỗi không thì chắc chắn không đủ, có như thế nào cũng phải bồi thường tiền. Con cho rằng nếu như có thể bồi thường sáu trăm tỷ, thế thì chuyện trước kia sẽ được xóa bỏ.”
“Hiểu Tiêm!"
Gần như là lời nói của cô ta vừa mới dứt, Đồng Ý Yên liền đứng dậy, sắc mặt không dễ nhìn.
“Hiểu Tiêm, tiền có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề à?”
Đồng Hiểu Tiêm cười có chút âm dương quái khí.
“Vậy thì sao? Chị gái tốt của tôi ơi, không phải là ai cũng giống như chị, hiện tại ngồi trên cái ghế chủ tịch, đương nhiên không cần phải phát sầu vì tiền bạc, không cần phải lo trước lo sau về phí tiêu dùng, nói khó nghe một chút, ba có lò gạch, mẹ có có nhà hàng hải sản, lợi ích hằng năm đủ để tận hưởng một cuộc sống xa hoa. Đồng Hiểu Tiêm em thì sao, em gái ruột của chị thì có cái gì hả? Đương nhiên là em muốn suy nghĩ cho mình, tiền bồi thường cũng là chẳng phải chuyện kinh thiên địa nghĩa.”
Sở Vĩnh Du ngồi ở trên ghế sofa cảm thấy bất đắc dĩ, giây trước vì mấy lời nói đó mà anh thật sự tưởng rằng cô em vợ Đồng Hiểu Tiêm của mình đã hoàn toàn thay đổi, nhưng mà hiện tại xem ra hình như là do mình đã nghĩ nhiều rồi.
Lời nói này làm cho mọi người ở trong nhà nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, hóa ra tất cả cũng là vì tiền.
“Hiểu Tiêm, dựa theo ý của em, chuyện Hữu Hữu bị đấu giá cũng có thể dùng tiền để giải quyết?”
“Đương nhiên, trên thế giới này ai mà có thể qua mặt được tiền cơ chứ, huống hồ gì Hữu Hữu cũng chỉ là một chuyện trong số những chuyện cần phải xin lỗi, cũng không phải là toàn bộ.”
Đồng Ý Yên tức giận ngồi xuống, lười nhác phải dây dưa với cô em gái này, cô phát hiện ra sự thật em gái mình không thay đổi sớm hơn Sở Vĩnh Du một chút, đó chính là không biết tốt xấu gì mà ghét người vào trong công ty bất động sản Thiên Nguyên. Mặc dù là bị chuyện người phụ nữ mang thai vu khống Sở Vĩnh Du làm quấy nhiễu, nhưng mà sau này cô vẫn biết rằng người Đồng Hiểu Tiêm nhét vào, mỗi một người đều được nhận tiền giới thiệu là sáu mươi triệu.
Sáu mươi triệu đối với một nhân viên tìm việc mặc dù là rất nhiều, nhưng mà đây chính là tiềm lực phát triển to lớn của bất động sản Thiên Nguyên, còn nhiều người đồng ý rút tiền túi.
“Hiểu Tiêm, sáu trăm tỷ tiền bồi thường, em cảm thấy là chia được bao nhiêu.
Đột nhiên Sở Vĩnh Du lại trầm mặc một khoảng thời gian lâu lại mở miệng lên tiếng, Đồng Hiểu Tiêm nói chuyện rất hùng hồn.
“Ít nhất cũng được ba trăm tỷ, Đồng Hiểu Tiêm em đã vì cái nhà này mà chịu đủ loại cực khổ từ chỗ ông cụ, không thể ít hơn so với bất cứ người nào ngồi ở đây.”
Ít nhất là ba trăm tỷ?
Mấy người ở đây hai mặt nhìn nhau, đúng là không dám mở miệng nói.
Đúng lúc này chuông của vang lên, Đồng Hiểu Tiêm bước nhanh chạy ra nhìn màn hình, hơi nhếch môi lên.
“Ha ha, sáu trăm tỷ tới rồi, mọi người nhìn xem con nói với bọn họ như thế nào.”
...