...
CHƯƠNG 302: KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU
Thật ra giờ phút này, Sở Vĩnh Du chỉ hận không thể trực tiếp đi giết Tư Đồ Yến, nhưng không được.
Dù sao Tư Đồ Yến cũng có thân phận Chiến thần, giết anh ta cũng không thành vấn đề nhưng sẽ liên lụy tới rất nhiều người, tất cả anh em dưới tay anh đều sẽ bị xóa đi hết tất cả công lao trên chiến trường, còn phải gánh thêm tội danh vốn không đáng có.
Cho nên, trong lòng Sở Vĩnh Du đã quyết định, không phải Tư Đồ Yến anh cứ nhất định phải để tôi tham gia cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng của nước R ư? Được, tôi sẽ làm theo mong muốn của anh, sau đó sẽ giết chết anh trên lôi đài ngay trước mặt mọi người, tất cả xong xuôi, kế hoạch gần như được hoàn thành trong tích tắc.
“Thưa ngài. .”
Mã Trạch và Huyết Cốt vừa mới mở miệng, Sở Vĩnh Du đã nâng tay lên.
“Ý tôi đã quyết, ai cũng không được nói nữa, Đông Linh, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai Mã Trạch và Huyết Cốt sẽ đích thân đưa cô về nhà, còn chưa đầy một tháng nữa sẽ tới cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng, đến lúc đó, cô ở phía dưới sẽ tận mắt nhìn thấy Tư Đồ Yến phải trả giá bằng mạng sống vì những gì anh ta đã làm.”
Giờ phút này Đông Linh vô cùng cảm động, dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ, dù có ý chí kiên cường, trên chiến trường cô ta giết địch rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn bị chạm tới đáy lòng, nước mắt lại chảy ra lần nữa.
Nặng nề gật đầu, đột nhiên cô ta đứng dậy kính cẩn chào.
Còn Mã Trạch và Huyết Cốt cũng đồng thời cúi chào, giống như đang nói, chúng tôi chưa bao giờ hối hận khi đi theo ngài vậy.
Lúc anh về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, đèn ở phòng khách vẫn còn sáng, Đồng Ý Yên còn chưa ngủ.
“Vĩnh Du, nước tắm của anh đã chuẩn bị xong rồi, mau đi tắm rửa đi.”
Sở Vĩnh Du đi tới, ôm Đồng Ý Yên vào lòng, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
“Vợ à, chuyện của công ty em chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Ừm, sắp xong rồi, đã đăng ký thành công công ty mới, địa điểm cũng đã tìm xong, có sẵn văn phòng, ngày mai sau khi nhân viên đến đông đủ rồi sẽ thông báo tuyển dụng thêm một vài người mới, có Lam Mị giúp tôi mà, anh yên tâm đi.”
Sở Vĩnh Du vuốt ve cánh tay Đồng Ý Yên, dịu dàng nói.
“Em nhớ là có gì khó khăn phải nói với anh đầu tiên đấy, dù sao thì bây giờ chúng ta đã tới tỉnh thành rồi chứ không còn ở thành phố Ninh nữa, mỗi một nơi đều có người không có mắt hoặc có ý đồ xấu.”
“Ừm.”
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Đồng Ý Yên lái xe tới công ty, Tư Phu và Đồng Thế Tân cũng tới biệt thự giữa hồ, lo Sở Vĩnh Du có chuyện phải đi ra ngoài thì bọn họ sẽ chăm sóc Hữu Hữu.
“Ba ơi ba, con muốn học bơi, ba biết không?”
Lúc này, Hữu Hữu chạy tới, cầm một bộ áo tắm trong tay, nhìn Sở Vĩnh Du với ánh mắt chờ đợi.
“Đương nhiên là ba biết rồi, cái gì ba cũng biết, chúng ta chờ tới gần trưa để nước ấm lên một chút rồi ba sẽ dạy con có được không?”
“Được ạ!”
Hữu Hữu vui mừng nhảy nhót, rồi nói với Đồng Thế Tân và Tư Phu.
“Ông bà ngoại ơi, hắc hắc, chẳng mấy chốc nữa là con sẽ biết bơi lặn rồi, hai người thật ngốc, không biết bơi.”
Ba ngày bình lặng và tươi đẹp trôi qua, ở một nơi nào đó của nước R, trong khu vườn, Đồng Quyên Quyên đang ngồi trên đùi Tư Đồ Yến, khắp khuôn mặt là vẻ thẹn thùng.
“Thưa ngài, quả nhiên là ngài lợi hại, Sở Vĩnh Du thật sự đã quyết tâm tham gia vào cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng của nước R.”
Tư Đồ Yến cười.
“Đó là đương nhiên, tôi chuẩn bị nhiều năm như vậy, vì thu thập Long Mễ mà đã bỏ ra khá nhiều chính là để chờ tới lúc tổ chức cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng của nước R này, để cho tất cả mọi người được tận mắt nhìn thấy, tôi giẫm Sở Vĩnh Du ở dưới chân như thế nào, và cũng để cho bọn họ hiểu rõ, ai mới là Chiến thần lợi hại nhất, ai mới thực sự có tư cách ngồi lên ngôi vị Chiến thần của nước R, anh ta muốn trốn tránh rời đi như vậy ư? Không có cửa đâu!”
Theo Tư Đồ Yến thời gian dài như vậy, Đồng Quyên Quyên cũng đã tiếp nhận một chút huấn luyện đặc biệt và cũng vô cùng tàn khốc nên đã sớm không còn là Đồng Quyên Quyên năm đó nữa rồi.
Giờ phút này, bộ váy ôm sát mông màu trắng chọc người rất ngắn kia, tất cả chỉ cần như vậy nhưng đủ hoàn hảo để khiến người ta miên man bất định.
Đang định mở miệng, thì lại bị Tư Đồ Yến đẩy ra.
“Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng đi.”
Đồng Quyên Quyên hơi nhụt chí, cho dù mình cố gắng đến mức nào, rõ ràng có rất nhiều người đàn ông nhìn thấy cô ta đều lộ ra ánh mắt khác thường, nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại chưa từng chiếm được thứ tốt ở chỗ Tư Đồ Yến.
Nhưng cũng không quan trọng, chờ đến ngày tổ chức tuyển chọn Chiến thân cuối cùng của nước R, mặc dù không phải cô ta tự tay giết chết, nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy Sở Vĩnh Du bỏ mình, báo hết tất cả thù hận.
Tỉnh thành, biệt thự giữa hồ trong tiểu khu Vân Vụ Chi Hải, Sở Vĩnh Du vừa mới vớt con gái Hữu Hữu từ trong bể bơi lên.
“Ba ơi, có phải con vụng về lắm đúng không.”
Con bé vô cùng ủ rũ, bĩu môi, vẻ mặt buồn bã.
“Không có đâu, Hữu Hữu của chúng ta rất thông minh, bơi lội cũng không phải một hai ngày là có thể học được, con đã làm rất tốt rồi.”
Lời này cũng không khiến Hữu Hữu cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
“Hừ! Rõ ràng con nhìn thấy bạn nhỏ trong phim hoạt hình kia muốn học bơi, sau đó ngày hôm sau đã biết bơi rồi.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày, mang Hữu Hữu đến phòng khách, mở ti vi tìm được bộ phim hoạt hình kia, sau đó đến một đoạn kia liền ấn tạm dừng lại.
Rồi anh chỉ vào một hàng chữ ở trong phim hoạt hình và nói.
“Hữu Hữu, con nhìn này, con chưa biết chữ nên không biết, chỗ này viết là ‘Một tuần sau’, nói cách khác, bạn nhỏ này học bơi phải học mất bảy ngày đấy.”
Hữu Hữu cái hiểu cái không gật đầu, cuối cùng vui vẻ trở lại.
“Vâng, ba ơi, con sẽ tiếp tục cố gắng.”
Lúc này, điện thoại di động kêu lên, rất hiếm thấy, là Ánh Chín đóng vai Tiểu Hà ở Lưu thị gọi tới, xem ra, là người bên Yêu Tà liên hệ, ngày gặp mặt quy định của ba mươi ba Địa Sát đã đến.
“Thưa ngài, ngày mai sẽ là thời gian thương thảo.”
“Được, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ tới, anh cứ hành động như bình thường là được rồi, tôi sẽ bí mật.”
Cúp điện thoại, tiếng mở cửa vang lên, Hữu Hữu vui vẻ nói.
“A a, con muốn đi chơi với ông ngoại.”
Sở Vĩnh Du cười cười, sau khi ra hiệu cho Tư Phu và Đồng Thế Tân chờ một lát thì bắt đầu tắm rửa cho Hữu Hữu, sau đó thay quần áo, con nhóc rất hiểu chuyện, bây giờ ngày nào cũng cùng Đồng Thế Tân đi dạo trong tiểu khu vài vòng, còn nhất định phải đẩy xe lăn cao hơn cả cô nhóc, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Sau khi ba người kia rời khỏi đây, Sở Vĩnh Du cũng bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị nấu cơm, bây giờ Đồng Ý Yên bận rộn chuyện của công ty mới nên đương nhiên anh phải nhận trách nhiệm chăm sóc con, mỗi bữa cơm đều tự mình nấu, tiện thể cũng bảo Tư Phu và Đồng Thế Tân cùng ăn luôn.
Vừa mới rửa đồ ăn xong, Tường Vi gọi điện thoại tới.
“Anh Sở, tôi biết anh muốn tham gia vào cuộc tuyển chọn Chiến thần cuối cùng của nước R, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới đó cổ vũ cho anh.”
Vẻ mặt Sở Vĩnh Du quái lạ, Tường Vi thật đúng là trẻ con, đây cũng không phải trận bóng rổ của trường cấp hai cấp mà mà cô ta muốn đến cổ vũ. .
“Cám ơn.”
Dường như Tường Vi còn muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng chỉ nói một câu hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại.
Điện thoại còn chưa kịp đặt xuống lại vang lên lần nữa, nhìn thấy là mẹ vợ Tư Phu gọi tới, chẳng biết tại sao, trái tim Sở Vĩnh Du lại run lên một cái.
...