...
CHƯƠNG 546: BÍ ẨN CUỐI CÙNG.
Trong album ảnh của điện thoại Tôn Tiểu Bàn, mở ảnh chụp ra, sở dĩ Sở Vĩnh Du lại có bộ dạng như vậy là bởi vì trên tấm ảnh chính là mặc hoa.
Không sai, chính là mặc hoa mà Jessica đã trồng, cũng chính là mặc hoa mà anh phải phá hủy.
Vuốt xem tấm tiếp theo, mười mấy tấm ảnh chụp, thế mà toàn bộ đều chụp nó, hơn nữa mỗi một tấm ảnh đều có thể nhìn ra được góc chụp khác nhau, nói như vậy, chẳng lẽ Jessica đã trồng rất nhiều mặc hoa trong phạm vi toàn thế giới?
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Dựa theo cách nói của Chu Hựu Song, để trồng mặc hoa yêu cầu về đất là vô cùng nghiêm ngặt, mới có bao lâu mà lại có thể trồng được nhiều như thế?
“Ngoan lắm, đã đến giờ rồi, hai người về đi.”
Lúc này, Tôn Tiểu Bàn mở miệng, rõ ràng là hai cô gái lưu luyến không rời.
“Anh Bàn, anh nhẫn tâm để bọn em đi như vậy à? Tối nay bọn em còn muốn ngủ với anh, ngủ cùng nhau ấy.”
Mấy lời nói phóng khoáng như thế làm cho hô hấp của Tôn Tiểu Bàn trở nên dồn dập, trong mắt thoáng qua ảo tưởng, nhưng mà một khắc sau, tất cả đều tan thành mây khói.
“Không được không được! Bàn gia tôi vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người, cũng không thể làm bẩn thân thể nhỏ bé của tôi, nếu như các người thật sự không nỡ, vậy thì lại hôn tôi một chút nữa đi.”
Không nói gì nữa, hai cô gái này thật sự hôn lên gương mặt mập mạp của Tôn Tiểu Bàn, lúc này mới hôn gió một cái rồi lưu luyến không rời mà đi khỏi.
Sau khi bọn họ đi mất, Tôn Tiểu Bàn cầm lấy một bình rượu ướp lạnh ở trên bàn, mạnh mẽ rót vào, uống một hơi cạn hết, cả người mới dễ chịu được một chút.
“Má ơi, lần nào cũng dày vò như thế này, sư phụ của tôi thật sự là một tên ma quỷ mà. Tội quá đi thôi, đáng thương nhiều cô gái nhất kiến chung tình với Bàn gia tôi như thế, rõ ràng là một cao thủ tình trường, nhưng mà lần nào cũng khó chịu giống như là bị thiến vậy đó.”
Sau khi lèm bèm một phen, Tôn Tiểu Bàn nhìn Sở Vĩnh Du, bất đắc dĩ nói.
“Này đại ca, anh nhìn mấy tấm ảnh chụp lâu như vậy hả?”
Câu nói này xem như đã đánh thức suy nghĩ của Sở Vĩnh Du, anh vội vàng nói.
“Tiểu Bàn, cậu… cậu lấy những thứ này ở đâu vậy, cậu có biết nó là gì không?”
Trợn trắng mắt, Tôn Tiểu Bàn nói.
“Nói nhảm! Bàn gia tôi không biết mà lại đưa cho anh xem hả? Không phải chỉ là mặc hoa chó má gì đó à, não của cái người trồng cái loại hoa này tuyệt đối là để trùng gặm, một khi tất cả những thứ này được bồi dưỡng thành thuốc, chắc có lẽ thật sự đến ngày tận thế, chỉ sợ là nhân loại sẽ phải biến mất.”
Nghe như vậy, Sở Vĩnh Du trở nên kích động.
“Sao cậu lại biết những thứ này? Mặc hoa trên ảnh được trồng ở đâu vậy?”
“Nhìn dáng vẻ kích động của anh đi kìa, hồi nãy gặp 2 cô gái xinh đẹp đó sao anh lại không như vậy đi, mấy cái chỗ này tôi tạm thời chỉ có thể nói cho anh nghe hai vị trí để anh đi phá hủy nó.”
Sắc mặt của Sở Vĩnh Du tối xuống.
“Tại sao? Nếu như cậu đã biết mức độ phá hoại của mặc hoa, vậy còn giữ lại những nơi khác để làm cái gì, cậu thật sự muốn nhìn có một ngày tất cả mọi người trên thế giới này đều biến thành huyết tộc chỉ biết giết chóc thôi à?”
Lắc đầu, Tôn Tiểu Bàn vẫn là bộ dạng không quan tâm.
“Những nơi khác chắc là phải chờ thêm một tháng nữa, nếu như chuyện đó lại không làm theo mệnh lệnh, tôi sẽ nói tất cả vị trí những nơi còn lại cho anh biết, để mặc cho anh xử trí, cho nên hỏi nhiều đi nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì đâu.”
Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, khí thế từ từ toát ra.
“Tiểu Bàn, tôi cảm ơn tin tức mà cậu đã cung cấp cho tôi, nhưng mà liên quan đến thứ đồ vật tiêu diệt loài người giống như là mặc hoa, tôi tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp, cho dù cậu nghĩ rằng tôi ngang ngược cũng được.”
Nhưng mà Tôn Tiểu Bàn tuyệt không sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh ăn thức ăn.
“Được rồi được rồi, tôi biết anh là chiến thần nước R, tinh thần trọng nghĩa dạt dào, đây đều là nghĩa vụ mà anh phải thực hiện, nhưng mà có rất nhiều thứ cũng không phải là do anh có thể quyết định. Tôi chỉ nói cho anh biết hai địa điểm thì chỉ có hai địa điểm, anh có đánh tôi cũng vô dụng thôi, sao nào? Đều đã là bạn bè rồi, tôi có thể tin tưởng anh, mà anh thì lại không thể tin tưởng tôi được? Huống hồ gì chiếc nhẫn đó của anh hấp thụ xong hai khu mặc hoa đó thì chắc cũng đã đầy rồi.”
Giờ phút này, Sở Vĩnh Du hoàn toàn hóa đá tại chỗ, chuyện anh là chiến thần nước R, với sự kỳ quái của Tôn Tiểu Bàn có thể nghe ngóng được thì cũng có khả năng, nhưng mà chiếc nhẫn đó làm sao có thể biết.
Đây chính là chuyện chỉ có một mình anh biết, thậm chí có thể nói ngay cả Phùng Thiên Hạ là người đã cho anh đồ vật còn không biết chiếc nhẫn này thần kỳ như thế, nhưng mà Tôn Tiểu Bàn chẳng những biết, mà anh ta còn biết cả chuyện chiếc nhẫn này có thể hấp thu năng lượng của mặc hoa, thậm chí còn khoa trương đến nỗi biết là hấp thụ hai khu mặc hoa thì sẽ đầy, dường như là không thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Chờ Sở Vĩnh Du kịp phản ứng lại, trong phòng đã không còn bóng dáng của Tôn Tiểu Bàn mà chỉ có một tờ giấy, trên đó viết kinh độ và vĩ độ.
Nhìn tờ giấy, trong lòng của Sở Vĩnh Du rất phức tạp, rốt cuộc anh cũng đã hiểu gặp Tôn Tiểu Bàn ở bên ngoài bàn sơn môn hình như không phải là một loại trùng hợp. Hơn nữa, rốt cuộc người này là ai đây.
Bữa tiệc kết thúc, ở cửa nhà hàng Thiên Hi các, bộ phận nghiệp vụ tập đoàn Vân Vụ đã có tài xế lái một chiếc Toyota thương vụ chờ Phương Cao Hải và Khương Mỹ Thiến.
“Vĩnh Du, cậu không lái xe hả?”
Sau khi thấy Sở Vĩnh Du gật đầu, Phương Cao Hải cười nói.
“Vậy đi chung đi.”
“Không cần đâu, tôi còn có chút việc, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi chiếc Alfa rời đi, Quan Phấn không uống rượu cũng lái chiếc Porsche Cayennes chở Ngu Thư Di đi, còn lại một mình Sở Vĩnh Du, anh bắt đầu đi ở trên đường, trong đầu đều là hình ảnh của nhân vật thần bí Tôn Tiểu Bàn.
Anh thật sự nghĩ không ra trên thế giới này có một người trẻ tuổi như thế, nhưng mà lại thần bí như thế, có vẻ như là càng nhìn lại càng không hiểu thế giới này.
Bất tri bất giác, lúc Sở Vĩnh Du dừng bước ngẩng đầu lên, phát hiện anh lại bước đến cửa một quán bar.
Thú vị chính là quán bar này lại có tên là quán bar Thanh Phong, không khỏi khơi gợi lên ký ức của Sở Vĩnh Du.
Còn nhớ lúc ở thành phố Ninh, Trương Nhí là ông chủ của quán bar Thanh Phong, có quen biết với Tỉnh Vu Dịch, cũng là từ trong miệng của Trương Nhí, anh mới biết tin tức Tỉnh Vu Dịch bị ung thư thời kỳ cuối nhưng mà chưa chết, cuối cùng lại không ngờ tới Tam Thánh Tứ Tôn hợp lại cùng với sư phụ mình là Tử Thánh cứu Tỉnh Vu Dịch.
Lắc lắc đầu, Sở Vĩnh Du đi vào trong quán bar, có lẽ sẽ uống thêm vài ly rượu, trước tiên tạm gác chuyện của Tôn Tiểu Bàn qua một bên, bây giờ không phải là lúc có thể nghĩ thông suốt, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Bước vào ngồi vào quầy bar, bartender xoay người lại.
“Thưa quý khách, anh muốn… anh Sở?”
Sở Vĩnh Du cũng vui vẻ, bartender đang đứng trong quầy bar lại là Trương Nhí, ông chủ của quán bar Thanh Phong ở thành phố Ninh.
“Thật sự là ông hả, quán bar này là của ông?”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Trương Nhí rất kích động.
“Đúng vậy đó, anh Sở, sau khi tôi nhận được sự ủng hộ của Lục Côn, cho nên mới phát triển ở tỉnh thành, đã mở được 3 chi nhánh quán bar Thanh Phong, đây được xem như là cửa hàng chủ chốt do tôi phụ trách.”
“Không tệ, Lục Côn thật sự không quên người anh em là ông đây, tùy tiện cho tôi mấy chai bia đi.”
Vừa mới nói xong, một cái tay khác lại khoác lên trên vai của Sở Vĩnh Du.
“Ôi chao, trong vòng một ngày mà lại gặp nhau hai lần, duyên phận đó nha.”
...