...
CHƯƠNG 219: QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN
Mấy người Đồng Ý Yên không hề biến sắc trước lời cầu xin của Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn, thậm chí trong lòng bọn họ hoàn toàn không dao động trước cái chết của Đồng Hiểu Kiệt và Giang Mạnh.
Suy cho cùng, lương thiện vẫn nên giành cho những người cần nhận lấy, còn mấy người Đồng Tinh Minh thì không xứng.
Dù là Đồng Thế Tân cũng căm hận mình lúc trước, vì đã cầu xin cho đám súc sinh này, phải biết rằng nếu bác sĩ tâm lý không dẫn dắt con bé ra khỏi đôi mắt vô hồn này, thì có lẽ đây sẽ là chuyện cả đời.
Cháu gái ông bị hủy hoại như vậy, giờ Đồng Thế Tân hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy người này.
Chỉ có Đồng An Thái là nháy mắt như già đi chục tuổi, cảm thấy gia môn bất hạnh, một gia tộc đang yên đang lành, cuối cùng lại biến thành như vậy, suy cho cùng, ông cũng là người có lỗi lớn nhất, nhưng tiếc rằng, trên đời này không có thuốc hối hận.
Trên khán đài, Sở Vĩnh Du từ từ duỗi tay phải ra, bẻ gãy một thanh sắt.
“Hữu Hữu, con nhìn ba này.”
Dứt lời, tay phải anh tùy ý vung ra sau, thanh thép bay ra ngoài, cắm thẳng vào đầu Đồng Tử Họa.
Giờ Đồng Tử Họa cũng nối gót theo Đồng Hiểu Kiệt.
Cảnh tượng này đã làm Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn sợ đến mức run lẩy bẩy, hoàn toàn không có thời gian để đau buồn trước cái chết của con trai.
“Vĩnh Du! Xin cậu tha mạng cho tôi!”
Đồng Tinh Minh cầu xin, Đồng Kiến Văn cũng đi bằng đầu gối, tới gần Đồng Thế Tân rồi liên tục dập đầu.
“Thế Tân, mong ông tha mạng cho tôi! Mọi chuyện đều do Đồng Tinh Minh tìm Giang Mạnh tới sắp xếp, chứ không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi mà, tôi xin ông đấy.”
Nếu Đồng Thế Tân đi đứng thuận tiện, thì ông ước gì mình có thể vung một tát, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt căm hận, không nói gì cả.
Đúng lúc này, Sở Vĩnh Du đã bẻ thanh sắt thứ hai, ném xuyên qua đầu Đồng Tinh Minh.
Một người nữa lại bỏ mạng, Đồng Kiến Văn hoàn toàn sợ hãi, vội bật dậy vừa hét đừng giết tôi, vừa chạy ra ngoài.
Lúc ông ta sắp chạy đến cửa, thì bị một thanh sắt bay xuyên qua tim.
Thấy Sở Vĩnh Du ôm con gái với đôi mắt vô hồn đi xuống khán đài, Đồng Ý Yên gấp gáp chạy tới, rõ ràng nước mắt đã cạn khô, lại tiếp tục chảy ra.
“Hữu Hữu, con nhìn mẹ này, hãy nhìn mẹ đi con.”
Nhưng dù là ai gọi, Hữu Hữu đều không có phản ứng, cuối cùng Đồng Ý Yên không thể chịu nổi nữa, nên bất tỉnh tại chỗ.
Giờ tim Sở Vĩnh Du như đang rỉ máu.
Hữu Hữu, ba nhất định sẽ giúp con trở về trạng thái ban đầu.
Về đến nhà, Sở Vĩnh Du liền lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Ông.
“Thằng nhóc nhà cậu lại có chuyện gì vậy?”
Giọng nói vui vẻ của Bạch Ông nhanh chóng vang lên, Sở Vĩnh Du vội nói.
“Ông cứu con gái tôi với.”
Nghe Sở Vĩnh Du nói vậy, nhất là giọng nói phẳng lặng đến đáng sợ của anh, nên Bạch Ông đáp lại ngay.
“Giờ tôi sẽ bay qua đó, cậu cứ đợi tôi.”
Cùng lúc đó, ở sân bay thành phố Ninh, Đồng Quyên Quyên đang ngồi trong phòng chờ, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trung niên.
“Cô Đồng, chỉ cần cô giao bức thư này cho Tư Đồ Yến, thì anh ta sẽ báo thù giúp cô.”
Nói xong, người đàn ông trung niên đó rời đi ngay.
Đồng Quyên Quyên ngơ ngác, ba và em trai cô cứ thế mà chết, bạn trai cô cũng bỏ mạng, đến giờ cô vẫn chưa thể phản ứng lại.
Tại sao bọn họ đã nắm chắc mọi chuyện rồi, lại thất bại trong tay Sở Vĩnh Du?
Nếu không phải người đàn ông trung niên này tới thông báo, thì cô sẽ không biết.
Cô đã sắp xếp cho mẹ cô về quê rồi, cô tin rằng dù Sở Vĩnh Du phát rồ đến đâu, cũng không bao giờ đuổi cùng giết tận, bằng không có lẽ cô sẽ không dễ dàng đi tới sân bay thế này.
Nhưng mối thù sâu đậm như vậy, sao cô có thể không báo được?
Đồng Quyên Quyên nhìn lá thứ mình đang nắm trong tay, hai mắt dần đỏ ửng.
“Con sẽ báo thù vì mọi người, dù phải trả giá thế nào.”
Đây là đường lui mà Giang Mạnh đã sắp xếp.
Mặc dù Giang Mạnh rất có lòng tin khi đối phó với Sở Vĩnh Du, nhưng phong cách làm việc của anh ta là thế, luôn thích để lại đường lui, có lẽ chính anh ta cũng không ngờ rằng, nó lại có tác dụng.
Ba giờ chiều, trong biệt thự tiểu khu Đông Thành.
“Hữu Hữu, sao cậu không nói gì vậy?”
Lâm Sinh nắm tay Hữu Hữu, nhưng cô bé chẳng hề đáp lại.
Lâm Sinh hơi nghi ngờ quay đầu, nhìn Sở Vĩnh Du hỏi.
“Ba nuôi, Hữu Hữu làm sao vậy ạ? Tại sao bạn ấy lại phớt lờ con?”
Trần Việt đứng bên cạnh lau nước mắt, sau khi nhận được điện thoại, cô liền dẫn Lâm Sinh tới đây, vì Đồng Ý Yên nghĩ, liệu Lâm Sinh có thể thức tỉnh Hữu Hữu không, nhưng rõ ràng chuyện này thất bại rồi.
“Lâm Sinh, con đi chơi trước đi, Hữu Hữu bị bệnh rồi.”
Nghe Sở Vĩnh Du nói thế, Lâm Sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi vuốt ve tay Hữu Hữu, ân cần nói.
“Hữu Hữu, cậu mau khỏe lại nhé, gần đây tớ có một món đồ chơi mới, chắc chắn cậu sẽ rất thích.”
Cả nhà đều u ám, mặc dù Đồng Ý Yên đã tỉnh lại, nhưng vẫn yếu ớt nằm trên giường.
“Vĩnh Du, chúng ta đành phải tìm bác sĩ tâm lý thôi, con có thể liên hệ người nào giỏi nhất không?”
Tư Phu hỏi, nhưng Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.
“Hữu Hữu bị tổn thương quá lớn, nên có tìm bác sĩ tâm lý cũng vô ích, nhưng ba mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi cho con bé.”
Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên, lần đầu tiên Sở Vĩnh Du kích động đến thế, vội chạy ra mở cửa, quả nhiên, Bạch Ông đã xuất hiện.
Nhìn thấy Bạch Ông, Tư Phu mới hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Sở Vĩnh Du, rồi bà bỗng quỳ xuống.
“Thần y, xin ông hãy cứu cháu tôi, tôi cầu xin ông.”
Bạch Ông vội đỡ Tư Phu đứng dậy, trầm giọng nói.
“Tất nhiên rồi, quan hệ giữa tôi và Vĩnh Du như đôi bạn thân, con gái cậu ấy cũng là con gái Bạch Ông tôi, nên tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Rồi ông liếc nhìn Hữu Hữu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói với Sở Vĩnh Du.
“Cậu bế Hữu Hữu lên phòng ngủ trên lầu đi, còn mấy người khác đừng đi theo.”
Sau khi đi vào phòng ngủ, Bạch Ông vội kiểm tra con ngươi của Hữu Hữu, rồi dùng kim châm đâm vào huyệt vị nào đó trên tay cô bé.
Một lúc sau, Bạch Ông mới nói.
“Vĩnh Du, bệnh tình của Hữu Hữu còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, tôi…”
Sở Vĩnh Du siết chặt nắm đấm, đáy lòng vùng vẫy đến mức không thể tưởng tượng được.
“Ngay cả ông cũng bó tay ư?”
Bạch Ông thở dài, giờ ông cũng cực kỳ nổi giận, rốt cuộc người đó súc sinh đến cỡ nào, mới có thể làm cho một đứa bé ba tuổi chịu chấn thương tâm lý đến mức không thể cứu vãn?
Mẹ kiếp!
Lúc Bạch Ông đang nghĩ ngợi thì thấy Sở Vĩnh Du quỳ xuống trước mặt ông, rồi rơi một giọt nước mắt.
“Cả đời này Sở Vĩnh Du tôi chưa từng cầu xin ai, Bạch Ông, xin ông hãy cứu con gái tôi.”
Bạch Ông đỡ Sở Vĩnh Du đứng dậy, rồi cảm thán.
Có thể làm cho Sở Vĩnh Du quỳ xuống cầu xin thế này, đã chứng tỏ trong lòng anh, tầm quan trọng Hữu Hữu thậm chí còn vượt qua bản thân anh.
Bạch Ông do dự, rồi bỗng nhìn Sở Vĩnh Du, trịnh trọng nói.
“Tôi vẫn còn một cách nữa, nhưng cực kỳ nguy hiểm, một khi thất bại, thì cả đời này Hữu Hữu sẽ trở thành người thực vật.”
“Vĩnh Du, cậu hãy quyết định đi.”
...