Chương 860: Giám khảo không còn lời nào để nói (2)


...

- A.

Chỉ thấy mặt trái đề mục bài thi, không còn là những đề lịch sử, đề tư liệu này nữa, mà là nội dung có liên quan đến các loại linh dược, yêu thú, luyện hồn.

Chỉ là những đề mục này cũng vô cùng thú vị.

Trong đó có một đề:

- Ngươi là một Vũ Tôn lục giai, đang ở trong núi rừng đi, đột nhiên nghe thấy được phía trước truyền đến một mùi thơm thoang thoảng, khiến lỗ chân lông toàn thân ngươi đều trở nên thư giãn. Ngươi ngẩng đầu, phát hiện trên vách đá cao trăm thước, phía trước lại có một gốc cây Long Tiên Hương lục giai. Mà ở trong phạm vi vài dặm ngươi nhận biết được, căn bản không có một con yêu thú nào. Ngươi sẽ làm như thế nào? Nguyên nhân làm như thế là vì cái gì?


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Trời ạ. Đề mục như vậy cũng có? Người ra đề mục này cũng quá xảo quyệt đi?

Diệp Huyền không nhịn được vì người ra đề mục này, mà giơ lên ngón tay giữa.

Nếu như là học viên bình thường, nhất định sẽ lựa chọn hái xuống Long Tiên Hương. Học viên thông minh một chút, lại sẽ viết cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, kiểm tra rốt cuộc có nguy hiểm hay không v.v.

Nhưng Diệp Huyền lại trực tiếp viết đến.

- Đương nhiên là lập tức dùng Phá Huyễn Đan, sau đó xoay người chạy. Long Tiên Hương là linh dược Huyễn La Thú huyền thú lục giai yêu thích nhất. Giữa Long Tiên Hương và Huyễn La Thú, gần như là tồn tại với nhau. Mùi thơm của Long Tiên Hương, tối đa chỉ có thể truyền lại năm mươi thước. Ngươi có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát, nói rõ ngươi đã ở trong sự mê hoặc của Huyễn La Thú. Biện pháp duy nhất, chính là lập tức dùng Phá Huyễn Đan, sau đó xoay người chạy.

Sau khi đáp xong đề này, Diệp Huyền lại nhìn về phía một đề bên dưới:

- Ngươi là một Vũ Tôn lục giai, thời gian ở bên ngoài dã ngoại săn giết huyền thú Địa Ma Hạt ngũ giai, bị hồn niệm và độc tố của Địa Ma Hạt thương tổn tới Vũ Hồn. Vũ Hồn của ngươi đang không ngừng bị ăn mòn. Mà trong lúc này, Luyện Hồn Sư ở cách ngươi gần nhất là bên trong thành trì cách đó ngàn dặm. Ngươi sẽ làm như thế nào? Vì sao làm như vậy?

- Ta sẽ nghiền nát hồn tinh của Địa Ma Hạt, dung hợp với máu của nó. Đồng thời tìm được Địa Ma Thảo ở gần đó, cùng sử dụng. Bởi vì bản thân máu của Địa Ma Hạt lại có tác dụng làm vững chắc Vũ Hồn. Nơi nào có Địa Ma Hạt, nơi đó nhất định sẽ có Địa Ma Thảo. Địa Ma Thảo và hồn tinh của Địa Ma Hạt dung hợp, lại thêm máu của Địa Ma Hạt, có thể làm chậm lại chín phần chín tốc độ ăn mòn Vũ Hồn. Kể từ đó, cho dù là Luyện Hồn Sư ở ngoài vạn dặm, cũng có thể đi vào trị liệu.

Một mặt phía sau, tất cả đều là những đề mục như thế. Điều này rốt cục khiến cho Diệp Huyền thở phào một cái.

Loạt xoạt loạt xoạt!

Ngòi bút lướt nhanh. Diệp Huyền nhanh chóng viết xuống từng đáp án.

Sau nửa canh giờ.

Reng reng reng.

Ở trong tiếng chuông thanh thúy, tất cả mọi người ngừng bút.

Từng bài thi một được đưa tới, chuyển vào bên trong đại điện phía sau.

Mà ở thời điểm thu bài thi, Phùng Quang vẫn tận lực quay đầu lại liếc nhìn bài thi của Diệp Huyền.

Chỉ thấy mặt chính bài thi của Diệp Huyền là một mảnh trống không, gần như không viết được mấy chữ.

- Các vị, cho dù một vòng thi viết này kết thúc, sau nửa canh giờ nữa sẽ công bố kết quả thi viết. Vẫn mong các vị học viên ở bên ngoài quảng trường kiên trì chờ.

- Lưu huynh, vừa rồi thi viết, ngươi thi như thế nào?

- Tàm tạm. Chỉ có điều, để qua cửa ải này là không có vấn đề.

Đúng vậy. Đề tổng hợp phía trước, quả thực quá đơn giản. Ta nhắm mắt lại cũng có thể đáp được.Nhưng để mục phía sau lại có khó khăn một chút. Ta thật ra không có gì nắm chắc. Đương nhiên năm mươi điểm, vẫn dễ dàng như trở bàn tay.

Từng học viên đều thảo luận với nhau.

- Tiểu tử, thi viết cũng bỏ trống, còn tới tham gia sát hạch nội viện sao?

Thời điểm đi ra khỏi đại điện, Phùng Quang không khỏi cười lạnh nói với Diệp Huyền.

- Bệnh tâm thần.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người rời đi.

- Ngươi...

Ánh mắt Phùng Quang đầy phẫn nộ, lộ ra sát cơ kinh người. Hai tay hắn xiết chặt. Chỉ là hắn biết, ở chỗ này, hắn căn bản không thể động thủ.

- Diệp thiếu, thế nào, thi viết đơn giản chứ?

Sau khi Trương Liệt và La Thành nhìn thấy được Diệp Huyền ra ngoài, vội vàng tiến lên cười hỏi.

- Đơn giản?

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Trương Liệt, thản nhiên nói:

- Trương Liệt, tin tức này của ngươi cũng thật giỏi.

Ánh mắt Diệp Huyền, khiến Trương Liệt trong lòng không biết tại sao lại run lên.

- Chẳng lẽ lần này rất khó sao?

Trương Liệt vội vàng hỏi. Bất chợt hắn lẩm bẩm nói:

- Không có lý do à.

- Không phải lần này rất khó, mà là đối với ta mà nói là rất khó.

Diệp Huyền không nhiều lời. Thật may hắn ở mặt thứ hai đã phát huy tương đối khá. Nếu không, lần này thật sự sẽ bị chê cười.

Chỉ có điều cho dù như vậy, trong lòng của hắn cũng có chút lo lắng không yên.

Bài thi này, đề tổng hợp lại là năm mươi điểm. Phương diện luyện dược luyện hồn năm mươi điểm. Đề tổng hợp lại, hắn gần như không có làm được một đề nào.

Muốn qua cửa ải, hắn phải ở phương diện luyện dược và luyện hồn nhận được trọn điểm mới có thể được.

Tuy rằng hắn tự xưng là đáp án của mình hoàn toàn chính xác, nhưng loại đề chủ quan này, vẫn phải nhận được giám khảo công nhận mới được.

Giờ này phút này, ở trong đại điện, một đoàn quan chủ khảo đang nhanh chóng phê duyệt bài thi.

Năm sáu gã quan chủ khảo phê duyệt 103 phần bài thi, cái tốc độ này vẫn rất nhanh.

- Ừ, tuyển thủ này không tệ, đề tổng hợp, trọn điểm.

- Cái này cũng tạm được, bốn mươi chín điểm.

- Cái này lại bình thường, mới bốn mươi mốt điểm. Hắn phải ở phần của Dược lão và Đông lão lấy được chín điểm mới có thể. Khó khăn đây.

- Dược lão và Đông lão đưa ra đề mục, đều rất biến thái. Có thể lấy được trọn điểm, cũng xem như là có thiên phú kinh người ở trên phương diện luyện dược và luyện hồn.

Từng người giám khảo, vừa phê duyệt bài thi, vừa cười nói.

- Ừ? Gia hỏa kia, đề tổng hợp lại có thể chỉ lấy được một điểm.

Đột nhiên, một giọng điệu đầy kinh ngạc truyền đến. Một đạo sư, biểu tình đờ đẫn nhìn bài thi trước mặt, lẩm bẩm nói.

- Một điểm, ngươi đang nói đùa sao?

- Ha ha, đề tổng hợp đơn giản như vậy, có ai lại chỉ đạt được một điểm chứ?

- Ta nhắm mắt lại loạn điền, cũng có thể lấy được mười điểm.

Các đạo sư còn lại ở xung quanh, đều giống như đang nghe được chuyện nực cười, mở miệng nói.

...