...
Bạch!
Trên đường chân trời, Diệp Huyền ngồi xếp bằng ở trên người Nhị Hắc, hăng hái bay về phía trước.
Mà hắn cũng ở trong bóng tối thu dọn chiến lợi phẩm, bên trong bảo vật, nhiều đến để Diệp Huyền cũng âm thầm hoảng sợ.
Những Vũ Hoàng nhị trọng kia tự nhiên không tính là gì, nhưng mà Vũ Hoàng tam trọng như Ngụy Tử Phục, La Minh Giang… chỉ là Huyền Thạch trung phẩm thì có mấy triệu, còn lại linh dược quý giá cũng đếm không xuể, để Diệp Huyền rất kinh hỉ.
Mà càng làm cho Diệp Huyền kinh hỉ, là không gian giới chỉ của Lăng Không Động.
Trừ khối Huyền Thạch cực phẩm mà mình đào được ra, trong không gian giới chỉ của Cừu Cung, bảo vật cũng cực kỳ nhiều, đặc biệt là một ít linh dược quý giá.
Lúc trước ở Vụ Mai Chi Địa, Lăng Không Động được hết thảy linh dược đều ở bên trong, hiển nhiên vẫn chưa giao cho Lăng Không Động Không Nguyên Vũ Đế, để Diệp Huyền rất kinh hỉ.
Ngoài ra, còn có các loại bí tịch, Huyền binh, huyền bảo.
Có điều có vài thứ, Diệp Huyền là không dám dễ dàng sử dụng.
Tỷ như dây thừng màu xám của Cừu Cung, tinh diệu phi phàm, không biết là làm sao luyện chế thành, có thể dễ dàng ràng buộc cường giả Vũ Hoàng, ngay cả Vũ Hoàng tam trọng muốn tránh né cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng Diệp Huyền chỉ có thể tạm thời để đó, bởi vì một khi hắn sử dụng, để Không Nguyên Vũ Đế biết được tin tức, tất nhiên sẽ biết Cừu Cung là hắn chém giết.
Bây giờ Diệp Huyền, có thể cùng Vũ Hoàng tam trọng tranh đấu, nhưng gặp phải Cửu Thiên Vũ Đế, vẫn không có chút sức chống cự nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không khỏi cảm tạ đám người Cừu Cung một hồi.
Nếu như không phải đám người Cừu Cung tới, Diệp Huyền sợ là đã vì Huyền Thạch cực phẩm mà cùng đám người Ngụy Tử Phục phát sinh xung đột, nghĩ đến hai viên Bạo Âm Châu của Ngụy Tử Phục, còn có phù chú màu đen của La Minh Giang, trong lòng Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.
Uy lực của Bạo Âm Châu cùng phù lục màu đen kia không phải bình thường.
Nếu như lúc đó đối chiến đám người Ngụy Tử Phục chính là Diệp Huyền, đối phương ở dưới nguy cơ đột nhiên bắn ra Bạo Âm Châu, coi như Diệp Huyền phòng ngự mạnh hơn, dưới vội vàng cũng khó tránh khỏi bị Bạo Âm Châu gây thương tích, rơi vào trong nguy hiểm.
May mắn đám người Cừu Cung đột nhiên chạy tới, song phương tham lam giao chiến, từng người dùng hết lá bài tẩy, lúc này mới cho Diệp Huyền cơ hội ngư ông đắc lợi.
Đồng thời trong lòng Diệp Huyền âm thầm cảnh giác.
Vũ Hoàng tam trọng, mỗi một cái đều là cường giả thực lực hiển hách, tuy ở trước mặt Vũ Đế không đủ thành đạo, nhưng nếu như mình quá mức khinh thường, nói không chắc lúc nào cũng sẽ ăn một thiệt ngầm, thậm chí vì thế ngã xuống.
Bạch!
Trên lưng Nhị Hắc, Diệp Huyền sửa sang lại bảo vật, lẫn nhau phân loại, một bên không ngừng hấp thu thiên địa Huyền khí, lớn mạnh Huyền Nguyên cùng huyền mạch.
Chít chít!
Đột ngột, Tiểu Tử Điêu xuất hiện ở trên vai Diệp Huyền, vẻ mặt kích động, chỉ vào phương hướng đằng trước, chít chít kêu loạn.
Nó khua tay múa chân, hai mắt tỏa ánh sáng, da lông màu tím đậm như sa tanh lóe sáng, mắt nhỏ chớp thiểm, cực kỳ hưng phấn cùng kích động, tựa hồ phát hiện đồ vật gì cực kỳ kinh người.
Diệp Huyền vẫn là lần thứ nhất phát hiện Tiểu Tử Điêu kích động như vậy.
Bất kể là trước tìm tới Huyền Thạch cực phẩm, hay lúc nào khác, đều chưa từng thấy nó phản ứng kích liệt như vậy.
- Chẳng lẽ phía trước có bảo vật còn kinh người hơn Huyền Thạch cực phẩm?
Trong lòng Diệp Huyền khẽ động.
- Chít chít!
Tựa hồ đoán được tâm tư của Diệp Huyền, Tiểu Tử Điêu không ngừng gật đầu, biểu hiện không thể chờ đợi được nữa.
Đi!
Lúc này Diệp Huyền không chút do dự, hóa thành một vệt sáng nhằm về phương hướng Tiểu Tử Điêu chỉ.
Bay lượn hơn hai canh giờ, một kiến trúc cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, trong những kiến trúc này phảng phất như từng tế đàn, đứng vững ở trên mặt đất màu đen, có một loại cảm giác cực kỳ yêu dị.
Những tế đàn này, lít nha lít nhít, tổng cộng ước chừng mấy chục cái, mỗi một cái đều vô cùng lớn, rìa ngoài bị một tầng cấm chế bao vây, căn bản thấy không rõ lắm tình hình bên trong.
Giờ khắc này ở trên tế đàn kia, đã có không ít võ giả đến, hầu như trước mỗi một tế đàn, đều có không ít võ giả đang điên cuồng tiến công cấm chế trên tế đàn kia, phát sinh tiếng rầm rầm nổ tung.
Diệp Huyền không biết những người này tại sao muốn mở ra những tế đàn này, chẳng lẽ bên trong có bảo vật gì?
- Chính là chỗ này, Linh Tủy Tế Đàn, có người nói võ giả có thể đánh vỡ cấm chế của tế đàn này, liền có thể tiến vào trong cấm chế, hấp thu Linh Tủy Trì...
Lúc này vài tên Vũ Hoàng từ phía sau Diệp Huyền bay tới, nhìn thấy những tế đàn kia, lập tức kinh hỉ kêu lên.
- Đi, chúng ta đi tế đàn mà La huynh báo cho chúng ta kia.
Vài tên Vũ Hoàng không hề dừng lại một chút nào, trực tiếp lướt về phía ngoại vi một tế đàn.
Linh Tủy Trì?
Trái tim Diệp Huyền lập tức ầm ầm nhảy loạn lên, Diệp Huyền quá rõ ràng Linh Tủy, là bảo vật võ giả hấp thu dễ dàng nhất, có thể rất nhanh cải tạo huyền mạch của võ giả, thu được đột phá.
Nếu kết hợp lượng lớn Huyền Thạch, tuyệt đối có thể làm cho võ giả lấy tốc độ nhanh nhất đột phá.
Trong tế đàn này dĩ nhiên có Linh Tủy Trì, Diệp Huyền hô hấp cũng có chút gấp gáp lên, nếu đây là thật, chỉ cần hắn tiến vào trong Linh Tủy Trì, tuyệt đối có thể lấy thời gian ngắn nhất thu được đột phá, hiệu quả như thế này, thậm chí so với một ít loại đan dược đột phá còn muốn kinh người.
Lúc này Diệp Huyền liền lướt tới tế đàn cách mình gần nhất.
- Người kia dừng bước, nơi này là tế đàn của Thiên Sơn phái chúng ta, lập tức nhanh chóng rời đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Không chờ Diệp Huyền rơi vào trên tế đàn kia, lập tức liền có vài tên Vũ Hoàng bay lượn ra, nhìn Diệp Huyền lạnh giọng quát lên.
Diệp Huyền phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tế đàn này ước chừng có hơn hai mươi người, Vũ Hoàng cùng Vũ Vương đều có, trang phục cũng có chút tương tự, hiển nhiên là đến từ tông môn đồng nhất.
Trong đó đầu lĩnh, là hai tên Vũ Hoàng tam trọng, đang không ngừng phá giải cấm chế trên tế đàn, ở dưới bọn hắn oanh kích, cấm chế kia không ngừng dập dờn.
Mà ngăn cản Diệp Huyền, là vài tên Vũ Hoàng nhị trọng, từng cái từng cái vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt mang theo sát khí, hiển nhiên chỉ cần Diệp Huyền lại nhảy tới trước một bước, những người này liền trực tiếp ra tay.
- Tế đàn này lúc nào thành vật của Thiên Sơn phái ngươi?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng nói.
...