...
- Người này quả nhiên thật sự có tài, dĩ nhiên phát hiện lão phu tồn tại, muốn chạy khỏi nơi này, có điều hắn coi mình thật có thể đào tẩu sao?
Khóe miệng phác hoạ lên một tia cười gằn, Tử Đao Vũ Đế không chút do dự truy về phía ba người Diệp Huyền.
Lúc này ba người Diệp Huyền đang ở trong hư không điên cuồng bay lượn, trong chớp mắt, một bóng người nương theo uy thế khủng bố giáng lâm ở trước mặt bọn họ, đồng thời ngăn cản ba người Diệp Huyền.
- Ngươi là ai, vì sao ngăn cản chúng ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, lớn tiếng nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh đều là dáng dấp như lâm đại địch, đứng trước người Diệp Huyền.
- Ha ha ha, lão phu là ai?
Tử Đao Vũ Đế không nhịn được phát sinh cười to, tiếng cười bá đạo tùy tiện, chấn động đến mức màng tai ba người đau nhức.
- Ba người các ngươi giết cường giả của Đấu Vũ Hội ta, còn hỏi lão phu là ai?
- Ngươi là Đấu Vũ Hội Cừu Nhiễm Phó hội trưởng?
Sắc mặt Diệp Huyền nhất thời đại biến, phảng phất như mới nhận ra.
- Há, ngươi lại nghe nói qua lão phu? Đã như vậy, vậy thì ngoan ngoãn theo lão phu về Hỗn Loạn Chi Thành đi, thủ đoạn của lão phu ta nghĩ ngươi nhất định nghe nói qua.
Tử Đao Vũ Đế nói xong, giơ tay chụp vào ba người Diệp Huyền, căn bản không cho Diệp Huyền bất cứ cơ hội nào.
Cử động cùng thần thái của hắn, hoàn toàn không để ba người Diệp Huyền ở trong mắt.
Ba người Diệp Huyền hoàn toàn biến sắc, dồn dập cầm ra vũ khí, Huyền Nguyên đáng sợ ở trên người bọn họ tỏa ra, tựa hồ muốn ngăn trở một trảo kia.
Trong lòng Tử Đao Vũ Đế cười gằn, hắn tin tưởng mình muốn bắt ba người Diệp Huyền, chỉ cần mấy hô hấp liền được, chỉ là ba Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, ở trên tay mình căn bản không ra bọt nước gì.
Hơn nữa ánh mắt ba người Diệp Huyền sợ hãi, cũng rõ ràng tỏ rõ điểm này, trong lòng Tử Đao Vũ Đế lạnh lẽo, hắn chuẩn bị bắt giữ ba người Diệp Huyền, không phải không giết bọn họ, chỉ là vì bắt bọn họ về Hỗn Loạn Chi Thành mà thôi, bất kỳ người nào đắc tội Đấu Vũ Hội hắn, hắn đều chắc chắn sẽ không cho đối phương sống qua ngày mai.
Ngay trong nháy mắt bàn tay của Tử Đao Vũ Đế sắp nắm lấy ba người Diệp Huyền.
Ầm!
Một luồng lực lượng đáng sợ đột nhiên đi tới trước mặt ba người Diệp Huyền, oanh Huyền Nguyên cự chưởng của Tử Đao Vũ Đế chia năm xẻ bảy, sóng trùng kích khủng bố oanh lượng lớn cây cối nham thạch thành bột mịn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đồng thời từng đạo từng đạo hào quang đáng sợ đột nhiên ở trong núi rừng ầm ầm lao ra, hào quang mông lung ở chân trời vô tận cấp tốc hợp lại cùng nhau, hình thành một màn ánh sáng lớn, bao vây đám người Diệp Huyền cùng Tử Đao Vũ Đế ở bên trong.
Làm sao? Vẻ mặt của Tử Đao Vũ Đế cả kinh, vội nhìn về phía đỉnh đầu.
- Ha ha ha ha, Tử Đao Vũ Đế, ngươi trúng kế.
Tiếng cười to ở trong thiên địa vang lên, từng bóng người toả ra khí thế khủng bố, từ trong lồng ánh sáng dồn dập bốc lên, ánh mắt bén nhọn như mũi tên, dồn dập rơi vào trên người Tử Đao Vũ Đế.
Trong thiên địa, khí tức đáng sợ bốc lên, mấy tên cường giả cả người toả ra khí thế khủng bố, hiện lên ở giữa không trung, trong đó một bóng người cả người quấn quanh điện quang, lôi hồ đùng đùng vang vọng, đánh hư không chung quanh hắn dập dờn ra sóng gợn.
Trước chính là hắn ra tay, mới thay ba người Diệp Huyền chặn lại một đòn đáng sợ của Tử Đao Vũ Đế.
- Tất Lôi Yêu Đế, là ngươi...
Tử Đao Vũ Đế cả kinh, dời sự chú ý từ trên thân đám người Diệp Huyền đi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tất Lôi Yêu Đế, trong lòng hơi kinh hãi.
Phóng tầm mắt nhìn tới, giờ khắc này xung quanh hơn mười dặm, tất cả đều bị màn ánh sáng vô hình bao phủ, hình thành một không gian độc lập, bốn tên cường giả Yêu tộc Yêu Đế đứng ngạo nghễ hư không, yêu khí nồng nặc che ngợp bầu trời, làm cho người kinh hãi run sợ.
- Tử Đao Vũ Đế, có khoẻ hay không!
Tất Lôi Yêu Đế cười lạnh một tiếng, cùng một Yêu Đế khác có mắt tam giác, da dẻ mang theo hoa văn quỷ dị, sắc mặt cực kỳ âm lạnh, một trước một sau, giáp công Tử Đao Vũ Đế ở trung gian.
Trong lòng Tử Đao Vũ Đế cảm giác nặng nề, nam tử mắt tam giác kia chính là Xích Phong sơn mạch Nhị thủ lĩnh, trừ Tất Lôi Yêu Đế ra chính là Yêu Đế nhị trọng Thiên Mãng Yêu Đế, ngoài ra, Xích Phong sơn mạch Tam thủ lĩnh Bạch Hổ Yêu Đế cùng Tứ thủ lĩnh Độc Thiềm Yêu Đế, ngũ thủ lĩnh Xích Diễm Yêu Đế vừa bị mình kích thương, đều phân chia ở phía bên ngoài, kết hợp ba người Diệp Huyền bao vây hắn ở chính giữa.
Nếu như vào lúc này Tử Đao Vũ Đế còn không rõ Diệp Huyền đã cùng Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch liên hợp, vậy hắn làm Đấu Vũ Hội Phó hội trưởng cũng quá ngớ ngẩn.
- Ha ha ha.
Chỉ là dù cục diện bất lợi như vậy, nhưng trên mặt Tử Đao Vũ Đế không có một chút kinh hoảng, trái lại cất tiếng cười to:
- Tất Lôi Yêu Đế, Xích Phong sơn mạch các ngươi nhiều Yêu tộc Yêu Đế như vậy liên thủ, đây là chuẩn bị làm gì? Đừng nói cho lão phu, các ngươi là chuẩn bị đánh giết lão phu a?
Khóe miệng của hắn nổi lên một tia trào phúng, ánh mắt xem thường liếc nhìn mấy đại Yêu Đế ở đây.
Tất Lôi Yêu Đế cười lạnh:
- Làm sao, không thể sao?
- Có thể, đương nhiên có thể.
Tử Đao Vũ Đế xì cười một tiếng, mang theo xem thường giễu cợt nói:
- Có điều ngươi cần phải hiểu rõ, hiện tại ngươi đến cùng là đang làm gì! Lão phu chính là Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng, Hỗn Loạn Chi Thành cùng Xích Phong sơn mạch các ngươi mới hòa bình không bao lâu, các ngươi liền chuẩn bị xé bỏ thỏa thuận sao?
- Xé bỏ thỏa thuận chính là ngươi a?
Tròng mắt của Tất Lôi Yêu Đế tỏa ra ánh chớp.
- Ngươi một mình xông vào cấm địa Yêu tộc ở Xích Phong sơn mạch ta, kích thương nhiều cường giả Yêu tộc, chẳng lẽ còn có đạo lý?
Tử Đao Vũ Đế vẻ mặt bất biến nói:
- Xông vào Yêu tộc cấm địa, xác thực là vấn đề của lão phu, có điều, Yêu tộc ngươi chứa chấp tội phạm truy nã của Đấu Vũ Hội ta, lẽ nào liền có đạo lý? Ba võ giả Nhân loại dĩ nhiên để Yêu tộc các ngươi làm to chuyện như vậy, chà chà, mấy đại Yêu Đế tất cả đều điều động, lão phu rất hoài nghi ba tên Nhân tộc này trước giết cường giả Đấu Vũ Hội ta, có phải là Xích Phong sơn mạch các ngươi sai khiến hay không.
Tất Lôi Yêu Đế nheo mắt lại nói:
- Tử Đao Vũ Đế, nói nhiều như vậy, ngươi sẽ không muốn xin tha chứ? Này không giống Tử Đao Vũ Đế ta biết a.
...