...
Làm cho Diệp Huyền không nghĩ tới là, đối phương cân nhắc cũng không cân nhắc, trực tiếp đồng ý, đồng thời cũng muốn động thủ thu Tôn Ý Đan của Diệp Huyền.
Diệp Huyền duỗi tay ra ngăn cản hành động của đối phương, hắn nói:
- Các hạ, ngươi làm cái gì vậy?
- Đương nhiên là giao dịch ah?
Nam tử áo choàng sững sờ nhìn Diệp Huyền, hắn nói.
- Ta biết là giao dịch, nhưng các hạ còn chưa lấy Tinh Phách Thạch ra, làm sao lại muốn thu Tôn Ý Đan của ta?
Diệp Huyền mở miệng, đây là trình tự giao dịch cơ bản nhất, hành vi của đối phương không tuân thủ quy củ giao dịch.
- Ha ha, các hạ, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta thu đan dược của ngươi không giao Tinh Phách Thạch cho ngươi hay sao? Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, ta thật có Tinh Phách Thạch, sở dĩ thu hồi Tôn Ý Đan của ngươi trước, không có cho Tinh Phách Thạch cho ngươi là vì cân nhắc hối đoái tài liệu khác, sau khi hối đoái chấm dứt, ngươi muốn tài liệu ta sẽ cho ngươi.
Nam tử áo choàng cười cười, ngữ khí lạnh nhạt, dường như khinh thường cách làm của Diệp Huyền.
- Vậy thì thật có lỗi, Tinh Phách Thạch của ngươi không có lấy ra, Tôn Ý Đan của ta không thể cho ngươi, về phần hối đoái tài liệu khác, phải chấm dứt giao dịch lại tiến hành giao dịch tiếp theo.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn nói rất tự tin.
Không biết vì cái gì, trong lòng của hắn vẫn có cảm giác không đúng.
Nam tử áo choàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ các hạ không tin ta?
- Không phải không tin ngươi, giao dịch tự nhiên có quy tắc giao dịch, đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Diệp Huyền rất tin tưởng vào trực giác của mình, nam tử áo choàng luôn luôn có chút ít cổ quái, hắn cầm Tinh Phách Thạch nhưng không hẳn chịu giao dịch.
Nam tử áo choàng giống như bị tức điên.
- Tốt, rất tốt, nếu ngươi muốn tuân theo quy củ, như vậy cứ dựa theo quy củ đi, giao dịch lúc trước hủy bỏ, hiện tại ta yêu cầu một viên Tinh Phách Thạch, ngươi phải cầm một bình Tôn Ý Đan, một bình Thanh Thần Đan và một bình Huyền Quang Đan để đổi.
Tên nam tử áo choàng nói chuyện tự tin, dường như không sợ Diệp Huyền không đáp ứng.
Nội tâm Diệp Huyền không vui, gia hỏa này đúng là dám mở miệng ah, hắn ra giá đã vượt qua giá trị bản thân của Tinh Phách Thạch.
Gia hoa này dám lừa đảo lên đầu của hắn.
- Các hạ chưa phát giác ra giá tiền này quá phận sao?
Diệp Huyền châm chọc một câu.
Nam tử này dường như không nghe hiểu Diệp Huyền châm chọc, cười lạnh nói:
- Cũng không quá phận, các hạ đã nguyện ý đi vào chợ đêm đánh quảng cáo một ngày một trăm khối huyền thạch hạ phẩm, hiển nhiên thập phần cần Tinh Phách Thạch, tài liệu như Tinh Phách Thạch căn bản có tiền cũng không thể mua được, đối với những người chính thức cần, dùng nhiều tiền một chút cũng đáng được.
Ngữ khí của người này đắc ý, hiển nhiên hắn cảm thấy ăn chắc Diệp Huyền.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức khó chịu, hắn lúc nào bị người ta xảo trá qua chứ?
- Các hạ nói giống như bản thân mình không cần đan dược của ta vậy, đã như thế thì thôi đi, giao dịch này hủy bỏ, các hạ đi đi.
Diệp Huyền vung tay lên, hắn thu tất cả đan dược trên bàn sau đó thu vào trữ vật giới chỉ.
- Ngươi...
Nam tử áo choàng vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Huyền lại cự tuyệt giao dịch, hắn xem ra Diệp Huyền khổ cực tìm mua Tinh Phách Thạch khẳng định thập phần để ý, nhưng Diệp Huyền hành động như thế làm hắn ngây người, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Nghe được ngữ khí của đối phương, trong nội tâm Diệp Huyền cũng cười lạnh, vừa rồi nam tử áo choàng kích động khi nhìn thấy đan dược, hắn cũng không phải không có phát giác được, còn làm bộ chơi trò này với hắn.
Huống chi Diệp Huyền cần Tinh Phách Thạch nhưng đối phương cần tu hành, chú ý là sòng phẳng, nếu như biết rõ lừa đảo còn ngây ngốc hối đoái, Diệp Huyền tình nguyện không muốn Tinh Phách Thạch
- Các hạ còn không đi, chẳng lẽ cần ta gọi nhân viên công tác hay sao?
Diệp Huyền cười lạnh, hắn nói chuyện đầy khinh thường.
Nhìn thấy Diệp Huyền không hề giống như đang bộ dáng, nội tâm nam tử áo choàng mắng thầm một tiếng, thật sự là dời đá nện chân mình, lúc này hắn cũng bất chấp mất mặt, nói:
- Được rồi, vẫn là một bình Tôn Ý Đan trao đổi một viên Tinh Phách Thạch, ta đồng ý.
Diệp Huyền cũng không phải thật không thèm để ý Tinh Phách Thạch, hắn nghe nam tử áo choàng nói như thế liền nói:
- Ta muốn thấy Tinh Phách Thạch.
- Tốt.
Nam tử áo choàng khẽ cắn môi, hắn biết rõ luận giao dịch mình tuyệt đối không phải đối thủ của nam tử trước mặt.
Tiện tay ném ra một cái hộp ngọc, nam tử áo choàng cắn răng nói:
- Tôn Ý Đan đâu?
Diệp Huyền lúc này mới xuất ra Tôn Ý Đan.
Nam tử áo choàng tiếp nhận dan dược, nhìn cũng không nhìn, quay người chuẩn bị rời đi.
Diệp Huyền lúc này càng cảm thấy quỷ dị, hắn ngăn cản đối phương, nói:
- Các hạ, ngươi muốn làm gì, hiện tại giao dịch chấm dứt, chẳng lẽ ngươi còn muốn lưu ta lại dùng cơm sao?
Nam tử áo choàng lạnh giọng nói ra.
- Ai nói giao dịch chấm dứt, đồ vật của ngươi còn chưa nghiệm chứng mà đi cái gì?
Diệp Huyền nói ra, đồng thời mở hộp ngọc.
Trong hộp ngọc có một viên tinh thạch màu vàng tỏa ra khí tức Tinh Phách Thạch, cho dù từ vẻ ngoài hay từ khí tức đều là Tinh Phách Thạch độc nhất vô nhị.
Nhưng Diệp Huyền lại cười lạnh trong lòng.
- Các hạ thật sự chơi hảo thủ đoạn ah.
Hắn lạnh lùng nói ra, ánh mắt của hắn bắn ra hào quang sắc bén như đao, hắn nhìn vào mặt nam tử áo choàng, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua khăn che mặt.
- Ta không rõ các hạ ngươi đang nói cái gì.
Nam tử áo choàng trầm giọng nói,
- Cầm Tinh Phách Thạch hối đoái Tôn Ý Đan, đó là ngươi đồng ý, hiện tại đã nghiệm chứng hàng hóa, các hạ tốt nhất tránh ra, ta còn có viện.
Nam tử áo choàng vội vã muốn rời khỏi.
- Không rõ?
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu:
- Cầm một tảng đá không có giá trị biến thành Tinh Phách Thạch cũng muốn cầm lấy Tôn Ý Đan của ta!
- Tảng đá?
Nam tử áo choàng cười to.
- Ta cho ngươi rõ ràng là Tinh Phách Thạch, các hạ không phải là muốn lừa Tinh Phách Thạch của ta sao, lão phu làm giao dịch ở nơi này lâu như thế, ngươi cho rằng ngươi tùy tiện có thể xảo trá saocoi chừa bị đánh gãy răng đấy.
- Thật không?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, đột nhiên cầm lấy Tinh Phách Thạch trong hộp ngọc sau đó đập lên bàn một cái.
Chỉ nghe ba một tiếng, Tinh Phách Thạch màu vàng vỡ ra làm hai.
- Thì ra Tinh Phách Thạch đường đường là tài liệu lục giai vậy mà giòn thành như vậy, tại hạ mới biết đấy.
Diệp Huyền cầm Tinh Phách Thạch vỡ ra, cười lạnh nói.
...