Chương 1: Sống Lại 1


...

- Diệp Huyền, Diệp Huyền, ngươi có sao không? Chết tiệt, sao người của ngươi nóng quá, ở đây không có y sư, tỉnh đi, mau tỉnh lại!
Một giọng nói hơi sốt ruột vang lên trong óc Diệp Huyền, như xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt.

Có chuyện gì? Chẳng phải ta đã chết sao? Ai đang kêu ta?
Diệp Huyền đau đầu như búa bổ, trong óc toàn là tiếng vù vù, người nóng như lửa, ý thức chợt xa chợt gần, mơ hồ.

Không lẽ đây là thế giới sau khi chết? Vậy mà ta còn có thể suy nghĩ, có lẽ đây là linh hồn của ta.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Trong bóng tối không giới hạn, Diệp Huyền tự giễu.

Chợt óc đau nhói, dường như có một số ký ức vỡ nát chiếu trong đầu hắn, không ngừng lấp lóe.

Diệp Huyền, Diệp Tiêu Dao, rốt cuộc ta là ai? Vì sao có hai phần ký ức?
Một giọng nói chán ghét mất kiên nhẫn vang lên gần đó:
- Trần Tinh, ngươi kêu la cái gì, ồn ào làm ta nhức đầu.

Đồ phế vật Diệp Huyền, đi đường cũng té xỉu cho được, vứt quách tại đây cho rồi, giữ lại cũng chỉ vướng tay vướng chân!
Như có thùng nước lạnh đổ ập xuống đầu Diệp Huyền.

Diệp Huyền giật nảy mình, đoạn ký ức trong óc hoàn toàn nối với nhau, mắt khép chợt mở bừng bắ n ra một tia sáng.

- Diệp Huyền, rốt cuộc ngươi đã tỉnh lại!

Một khuôn mặt vui mừng đập vào mắt Diệp Huyền, hắn quay đầu cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một hang núi âm u, sau lưng là lớp cỏ khô trải dưới đất
Bảy, tám đứa trẻ mặc đồ xộc xệch, vẻ mặt sợ hãi ngồi trong hang núi.

Lũ trẻ có trai có gái, khoảng mười tuổi.

Các đôi mắt nhỏ lấp lóe tia sáng biểu lộ kinh hoàng trong lòng, nhìn những khuôn mặt đó ký ức trong đầu Diệp Huyền hiện rõ hơn.

Diệp Huyền thầm giật mình:
- Năm 2122 lịch Huyền Vũ, Diệp Tiêu Dao ta sống lại ở trăm năm sau!
Diệp Tiêu Dao, Luyện Hồn Sư hoàng giai bát phẩm, danh hiệu Tiêu Dao Hồn Hoàng.

Thiên Huyền đại lục lấy võ đứng đầu, muốn trở thành võ giả đỉnh cao thì phải có võ hồn cường đại.

Luyện Hồn Sư là nhân vật đặc biệt thay võ giả nâng cao phẩm cấp võ hồn, đào móc tiềm lực võ hồn, cũng là nghề cao quý nhất thế giới này, đứng trên võ giả võ đạo.

Diệp Tiêu Dao vào trăm năm trước là một Luyện Hồn Sư hoàng giai bát phẩm, cách đế giai cửu phẩm chỉ một bước.

Nguyên Thiên Huyền đại lục Luyện Hồn Sư mạnh hơn hắn về đạo võ hồn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc còn sống danh tiếng của Diệp Tiêu Dao không thua gì mấy đời Hồn Đế cửu phẩm trên Thiên Huyền đại lục.

Không chỉ vì Diệp Tiêu Dao phá vỡ kỷ lục Hồn Hoàng trẻ tuổi nhất Thiên Huyền đại lục vạn năm nay, càng vì hắn là Luyện Đan Sư cửu phẩm đỉnh cao nhất đại lục.

Trận Văn Sư và Luyện Khí Sư, giỏi toàn diện, còn học võ đạo đến cảnh giới Võ Hoàng bát giai.

Khóe môi Diệp Huyền cong lên, mắt sáng như trời sao:
- Trăm năm trước ta chết trong Huyền vực, không ngờ đã sống lại.

Kiếp trước thiên phú võ đạo của ta thấp, thức tỉnh phế võ hồn, cố gắng nhiều như vậy chỉ trở thành Võ Hoàng bát giai.

Đời này ta phải vượt qua kiếp trước, đột phá Võ Đế cửu giai, võ phá hư không, nhìn xem Thiên giới hư vô mờ mịt trong truyền thuyết có thật sự tồn tại không?
Một thanh niên mặt cực kỳ xấu xí lồi lõm, môi vừa dày vừa bự chán ghét nói, khinh thường liếc xéo Diệp Huyền:
- Hừ! Thật là kẻ ngớ ngẩn, giờ đang trong tình huống gì còn cười được, sao mới rồi không ngã chết luôn đi.

Trần Tinh tức giận quát:
- Vương Việt, câm mồm chó của ngươi lại!
Trần Tinh móc ra một cái bánh bao chay đưa cho Diệp Huyền:
- Kệ hắn đi Diệp Huyền, đói rồi phải không? Ăn cái bánh bao này trước đi.


Đúng là Diệp Huyền hơi đói, hắn cầm lấy bánh bao nhai ngồm ngoàm.

Trong đầu Diệp Huyền dần nhớ lại xảy ra chuyện gì.

Nhóm thiếu niên bọn họ là đệ tử của Tinh Huyền học viện Lam Nguyệt thành, theo lão sư đến Hắc Phong Lĩnh trải nghiệm.

Thành viên ban sơ cấp đa số chỉ đả thông hai, ba huyền mạch, không có cả một Võ Sĩ nên bọn họ chỉ lòng vòng ngoài Hắc Phong Lĩnh, kiến thức chút dã thú, yêu thú cấp thấp.

Cuộc trải nghiệm này là tiết mục truyền thống của Tinh Huyền học viện, mỗi năm một lần trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì.

Không ngờ lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một con Liệt Phong Báo chợt xuất hiện ở ngoài rìa Hắc Phong Lĩnh.

Liệt Phong Báo là yêu thú nhị giai, thực lực kh ủng bố, thường chỉ xuất hiện sâu trong Hắc Phong Lĩnh.

Ba lão sư dẫn đội vì bảo vệ đệ tử đã đánh nhau với Liệt Phong Báo, trong hỗn loạn nhiều đệ tử tản ra.

Hiện giờ đám thiếu niên trong hang núi là đệ tử chung một ban, lúc hỗn loạn bọn họ liều mạng muốn về chỗ cắm trại nhưng vì ít khi vào rừng núi cho nên chạy sai hướng, chờ khi phát hiện đã không biết ở chốn nào.

Càng sợ bọn họ càng đi lung tung, kết quả càng đi càng xa, hoàn toàn lạc đường, cuối cùng mất hơn nửa ngày mới tìm được một hang núi nghỉ tạm.

Bây giờ trong lòng cả đám rất sợ, chỉ có thể cầu nguyện đám lão sư học viện đến cứu viện.

Diệp Huyền do lúc chạy trốnbị sẩy chân đập đầu vào cục đá ngất xỉu, không nhờ Trần Tinh cõng về chắc hắn đã bị dã thú xung quanh ăn thịt.

Trông thấy Trần Tinh cho Diệp Huyền cái bánh bao, Vương Việt đứng bật dậy quát to:
- Trần Tinh, ai cho ngươi đưa bánh bao cho Diệp Huyền? Diệp Huyền chỉ là phế vật mới mở một huyền mạch, ở lại đây chỉ kéo chân của chúng ta.


Ngươi tặng đồ ăn cho hắn hoàn toàn là lãng phí lương thực!
Trần Tinh liếc xéo Vương Việt, cười khẩy nói:
- Đó là đồ ăn của ta, ngươi có quyền gì?
- Cái gì mà đồ ăn của ngươi? Giờ cả đám chúng ta bị kẹt tại đây, các lão sư không biết khi nào mới đến, tất cả đồ ăn là của chung.

Ngươi lãng phí thực vật có qua sự đồng ý của mọi người chưa? Ngươi cõng phế vật này về ta không nói gì, nhưng không cho phép lãng phí lương thực.

Vương Việt đến trước mặt Trần Tinh, xòe tay ra lạnh lùng nói:
- Lấy hết tất cả thức ăn trên người của ngươi ra đây, để mọi người bảo quản.

Ngươi cứ lãng phí thức ăn như vậy chưa đợi đến lão sư tìm được thì tất cả đã chết đói.

Các đệ tử khác trong hang run lên, cùng nhìn sang.

Trong núi hoang rừng vắng ai cũng biết tầm quan trọng của thức ăn, tưởng tượng có thể sẽ bị chết đói tại đây, mấy nữ đệ tử sợ hãi.

Trần Tinh đứng bật dậy lạnh lùng quát:
- Đây là thức ăn ta tự mang theo, tại sao phải cho ngươi?
Vương Việt siết chặt hai nắm tay, khuôn mặt xấu xí co giật, mắt hí lóe tia sáng lạnh, huyền khí chuyển động trong người chực chờ đánh nhau.

- Rốt cuộc ngươi có đưa không?.

...