...
Địa võ sư tam trọng là nội tình của một gia tộc, chỉ cần có được cường giả địa võ sư tam trọng thì mặc kệ là gia tộc thế nào, đều có thể bước vào hàng ngũ đại gia tộc.
Vốn lúc trước Vương gia và Chu gia cũng có chút lo lắng khi Diệp gia tung đan dược ra, nhưng chỉ cảm thấy có nguy cơ đối với sản nghiệp của bản thân mình mà thôi.
Dù sao thì Diệp gia không có cường giả địa võ sư tam trọng, bọn họ làm được vậy hoàn toàn là nhờ vào hiệp hội luyện dược sư.
Nhưng dù sao thì hiệp hội luyện dược sư cũng là một tổ chức, cho dù Hoa La Huyên có quan hệ tốt với Diệp gia ra sao đi nữa thì sớm hay muộn gì lão cũng sẽ từ chức hội trưởng, thay đổi nhân sự chỉ là chuyện thường thôi.
Một khi mất đi chỗ dựa thì Diệp gia hôm nay cũng giống như một toà tháp cao xây ẩu, nháy mắt là sụp đổ.
Giống như một gia tộc giàu có, không có đủ thực lực thì dù cho của cải có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ giống như một khối thịt béo bở, sớm muộn gì cũng bị kẻ khác nuốt mất.
Nhưng hôm nay Diệp gia cư nhiên lại xuất hiện cường giả địa võ sư tam trọng.
Tin này lập tức khiến cho hai nhà cảnh giác hơn.
Nếu như lúc trước Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư hợp tác chỉ có thể uy hiếp tới sản nghiệp của hai nhà bọn họ thì bây giờ, Diệp gia cường thế quật khởi, dĩ nhiên đã có tư cách khiêu chiến địa vị của bọn họ, cũng gây uy hiếp cho nội tình mấy trăm năm của bọn họ ở Lam Nguyệt thành.
Vương Hải và Chu Thông đều biết, Diệp gia này, nhất định phải diệt.
Nếu không thì mười năm, hay mấy chục năm nữa, Vương gia và Chu gia bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị Diệp gia không ngừng quật khởi này tiêu diệt.
- Gia chủ, không bằng bây giờ chúng ta lập tức xuất động nhổ cỏ tận góc Diệp gia này đi?
Có một trưởng lão đề nghị.
- Đúng vậy, người mạnh nhất Diệp gia là Diệp Phách Thiên, chỉ cần tiêu diệt được Diệp Phách Thiên thì những kẻ khác không có gì phải sợ cả.
- Mọi người không thể khinh thường, Diệp gia không chỉ có mỗi mình Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng, Diệp Triển Đường đều là cường giả địa võ sư nhất trọng, còn có tên Diệp Huyền vô cùng quỷ dị kia nữa, nhất định không thể xem thường bọn họ.
Cả đám người nhao nhao mở miệng.
- Vương Hải gia chủ, ngươi gọi chúng ta tới đây chắc là đã có chủ ý rồi đúng không?
Chu Thông thản nhiên nói.
Vương Hải gật đầu:
- Chu huynh, lần này liên quan tới sinh tử tồn vong của hai nhà chúng ta, trước kia, việc làm ăn của hai nhà chúng ta tuy rằng cũng có xung đột, nhưng hiện tại chúng ta lại có chung một kẻ thù, hy vọng Chu huynh có thể bỏ qua ân oán ngày xưa của hai nhà chúng ta, cùng nhau đối phó với kẻ địch.
- Vương huynh, nếu như Chu mỗ ta không bỏ hết ân oán cũ thì cũng sẽ không tự mình tới đây đâu.
- Được lắm.
Trong mắt Vương Hải loé lên một tia lãnh lệ:
- Tình hình bây giờ rất vi diệu, Diệp gia đã bị tấn công, chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa sau này nhất định cũng sẽ có đề phòng, cho nên, chúng ta nhất định phải hành động thật nhanh.
- Bất quá, chúng ta cũng không thể hành động mù quáng, phải tính toán trước rồi hãy làm, đã ra tay thì nhất định không thể có sai lầm.
- Tính theo thời gian thì mấy người Vương Tuyên cũng sẽ trở lại nhanh thôi, Chu huynh, ngươi phái người tới Thanh Sơn Trấn tìm hiểu hành tung của mấy người Diệp Phách Thiên đi, còn ta thì đi tiếp ứng với mấy người Vương Tuyên, một khi nhận được tin tức thì lập tức ra tay, tới lúc đó có thể sẽ cần Chu huynh ngươi cùng hành động.
- Lấy thực lực của hai người chúng ta thì giết Diệp Phách Thiên sẽ không phải chuyện to tát gì, Diệp Phách Thiên chết rồi thì lại tiếp tục ra tay huỷ ruộng thuốc của Diệp gia, cần phải khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.
Ánh mắt của Vương Hải hung ác, loé ra quang mang âm lãnh.
- Được, nhất ngôn vi định!
Chu Thông đứng dậy, trên môi cũng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Vương gia và Chu gia nhanh chóng phái ra đội ngũ, dựa theo tin tức mà mấy người Vương Tuyên truyền về lúc trước, một đường đi tới để tiếp ứng.
Đồng thời, cũng phái ra một đội ngũ chuẩn bị giám thị hành động của Diệp gia.
Không đợi đội ngũ theo dõi kịp ra khỏi thành thì một tin tức đột nhiên truyền về hai nhà.
Ba người Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Vân, Diệp Huyền cư nhiên đã về tới Lam Nguyệt thành.
Đám người Vương Hải vừa nhận được tin tức này thì lập tức chấn động, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn.
Theo như tin tức mà Vương Tuyên truyền về thì Diệp gia chỉ có mỗi mình Diệp Phách Thiên ở lại bảo vệ, Diệp Triển Vân và Diệp Huyền trở về từ khi nào?
Trong khi đang lo lắng chờ đợi thì hai nhà cũng nhận được một tin dữ.
Đội ngũ tiếp ứng đã phái đi đã phát hiện thi thể của bốn người Vương Tuyên ở một sơn cốc cách Lam Nguyệt thành chừng trăm dặm, thi thể đều đã bị yêu thú gặm nát, bộ dạng vô cùng thê thảm, ngay cả đầu cũng không tìm thấy.
Nếu như không nhờ trang phục và một ít trang sức trên người bọn họ thì chỉ sợ là đội ngũ tiếp ứng căn bản cũng không nhận ra được.
- Không thể nào!
Tin tức này vừa truyền về thì trong lòng Vương Hải vừa sợ vừa giận.
Gã không dám tin điều này là thật, cho dù trước kia nghe được có bốn người đã chết cũng không thể khiến gã khiếp sợ như vậy.
- Tra, nhất định phải tra rõ cho ta.
Vương Hải ném cái ly trong tay, liên tục gầm lên.
Vương Tuyên là cường giả mạnh thứ hai chỉ sau gã trong đời thứ hai của Vương gia, thực lực vô cùng đáng sợ, hơn nữa trên người gã có không ít bảo vật, cho dù đối mặt với vương giả địa võ sư tam trọng cũng không thể nào bỏ mạng được, cùng lắm chỉ có thể trọng thương bỏ chạy mà thôi.
Huống hồ gì, Chu Băng của Chu gia đi cùng với Vương Tuyên cũng mang bảo vật trên người, có thực lực đủ để đối kháng với địa võ sư tam trọng.
Nhưng hai người này, cùng với hai vị trưởng lão địa võ sư nhất trọng cư nhiên đều chết ở một nơi cách Lam Nguyệt thành không xa, kết hợp với thời gian đám người Diệp Phách Thiên vừa vào thành, Vương Hải dám khẳng định, cái chết của mấy người Vương Tuyên nhất định có liên quan tới Diệp gia.
Thế nhưng, lấy thực lực của một kẻ vừa mới đột phá địa võ sư tam trọng như Diệp Phách Thiên thì sao có thể giết chết được mấy người Vương Tuyên?
Bằng không lúc trước lão cũng sẽ không để cho mấy người Vương Tuyên tẩu thoát.
Trong chuyện này, nhất định có ẩn tình gì đó.
Không làm rõ điểm này thì Vương gia và Chu gia đều có chút kiêng kị khi ra tay đối phó với Diệp Phách Thiên.
...