Chương 668: Lại đến Kiếm Thánh Cung


...

Lần trước khi bọn họ chạy trốn khỏi Tổ đình, nếu như không phải có Kiếm Lệnh của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng thì thật sự sẽ rất nguy hiểm. Lúc ấy ngay cả Đường Tam cũng không nghĩ đến người đuổi gϊếŧ lại không phải Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, mà là Ám Ma Đại Yêu Hoàng. Vốn hắn đã chuẩn bị đầy đủ, nếu đuổi theo là Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng thì không chừng để lộ thân phận của Mỹ công tử thì có thể giải quyết vấn đề. Nhưng người đến là Ám Ma Đại Yêu Hoàng đã khiến bọn họ cận kề cái chết.

Đường Tam có ấn tượng rất tốt với Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng, đương nhiên muốn thuyết phục vị này ủng hộ bọn họ khi báo cáo công tác thì trả lại Đan Đỉnh Thần Kiếm lúc trước là chưa đủ. Nhân gia người ta đã xuất thủ giúp bọn họ lần trước rồi, ân tình đó nên chấm dứt thôi.

Ra khỏi khách sạn Bạch Hổ, Đường Tam và Mỹ công tử gọi một cỗ xe ngựa đi tới dưới núi Kiếm Thánh. Lúc này trời đã nhá nhem tối, nhưng người leo lên Kiếm Thánh Cung vẫn nối liền không dứt.

Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng không có chủ thành, Đan Đỉnh Hạc Yêu nhất mạch này có thể nói là chủng tộc nghèo nhất trong các tộc có huyết mạch Hoàng Giả, hoàn toàn không thể so với sự giàu có của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng.

Với việc không có chủ thành, Đan Đỉnh Hạc Yêu nhất mạch dường như cũng không để ý, chuyện này có liên quan đến triết lý sinh tồn của bọn họ. Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng luôn cho rằng cuộc sống xa hoa sẽ khiến con người trở nên sa đoạ. Kiếm của bọn họ là từ cái mỏ của mình, tài nguyên tu luyện gì gì đó sao có thể quan trọng bằng lý giải và cảm ngộ kiếm đây? Sinh hoạt nghèo khổ mới có thể kích phát tiềm năng và sự cố chấp với kiếm. Cho nên tuy rằng rất nghèo, nhưng Đan Đỉnh Hạc Yêu nhất mạch chưa bao giờ có ai dám coi thường.

Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng tuy rằng bài danh phía sau, nhưng chỉnh thể sức chiến đấu của Đan Đỉnh Hạc Yêu nhất mạch lại tương đối hung hãn. Có thể chiếm một vị trí trong những chủng tộc đỉnh cao, Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng hiện tại cũng không phải là vị Hoàng Giả thứ nhất trong Đan Đỉnh Hạc Yêu nhất mạch, có thể tiếp tục truyền thừa như vậy, có ai dám nói phương thức của bọn họ là sai lầm?

Đường Tam mang theo Mỹ công tử đi đến chân núi, nộp tiền phí. Đúng vậy, hắn phải nộp phí, bởi vì Kiếm Lệnh lúc trước đã dùng hết rồi, không có tín vật không ai sẽ cho ngươi lên. Mỹ công tử đã Thần cấp nên không thể leo núi lấy kinh nghiệm, bởi vì ở cấp độ này không còn ý nghĩa gì. Nhưng nếu ngươi nguyện ý trả tiền, ai cũng sẽ không ngăn cản ngươi, bởi vì ngươi đang tiêu tiền vô ích và không ảnh hưởng đến Kiếm Thánh Cung. Cho nên, chân núi chỉ lấy tiền là sẽ không xác minh tu vi, nói chung sẽ không có ai làm như vậy.

Đường lên Kiếm Thánh Cung lúc này không có bất kỳ áp lực nào với bọn họ. Hai người nắm tay nhau leo lên, giống như đang nhàn nhã dạo chơi vậy. Đây là vì tránh gây sự chú ý nên Đường Tam đã đẩy nhanh tốc độ.

Kiếm khí tới người Mỹ công tử thì tự nhiên sẽ lặng yên biến mất, thân thể nàng giống như một lỗ đen, thôn phệ tất cả kiếm khí áp chế. Mà trên người Đường Tam lại là một tình huống khác. Kiếm khí áp chế hắn sẽ trực tiếp bị cắt ra và xẹt qua hai bên người, căn bản không thể gây ra bất kỳ mối đe doạ nào cho hắn.

Hai người cứ như vậy bước từng bậc thang, khi bọn họ leo lên lưng chừng núi thì một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.

"Lên đây đi." Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kiếm mang vô ảnh từ trên trời giáng xuống, bao trùm thân thể hai người, sau đó, bọn họ đã biến mất.
Mà tất cả đều ở trong dự liệu của Đường Tam. Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng khác với các Hoàng Giả khác, tuyệt đại đa số thời gian hắn đều toạ trấn ở Kiếm Thánh Cung. Kiếm khí áp chế phủ xuống từ Kiếm Thánh Cung là hắn tạo ra, cho nên khi Đường Tam và Mỹ công tử dùng phương thức đặc biệt để leo núi, vị này tự nhiên cũng cảm ứng được.

Quang ảnh lập loè, bọn họ đã đi tới đỉnh núi. Cửa lớn Kiếm Thánh Cung rộng mở, kiếm khí bao phủ thân thể hai người trực tiếp nhập vào bên trong Kiếm Thánh Cung.

Cửa cung đóng lại, Đường Tam và Mỹ công tử rơi xuống mặt đất.

Bên trong Kiếm Thánh Cung không trang trí gì hoa lệ, chỉ có một số bức tượng.

Lần trước tới đây Đường Tam cũng không tiến vào bên trong, chỉ là ở bên ngoài cảm thụ sự to lớn của Kiếm Thánh Cung. Mà lúc này khi đã vào bên trong, hắn cảm thụ được là kiếm ý mãnh liệt tung hoành.
Mỗi một pho tượng đều là Đan Đỉnh Hạc Yêu, bọn họ cầm trong tay trường kiếm, bày ra đủ loại tư thế, nhưng dù tư thế nào cũng đều là kiếm khí tung hoành, có chút xung tiêu, có chút lăng vân, cũng có một ít kiếm tinh thần. Quả thực là kiếm thuật cao minh.

Thanh âm Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng không vang lên nữa, nhưng dù là Đường Tam hay Mỹ công tử cũng có thể cảm ứng được lúc này bọn họ nên đi tới hướng nào, chính là đi xuyên qua những pho tượng kia.

Mỹ công tử vừa cất bước thì bị Đường Tam kéo lại. Đường Tam nhắm hai mắt lại cảm thụ một chút, đưa tay đến sau lưng Mỹ công tử, truyền âm cho nàng: "Tu La."

Mỹ công tử khẽ gật đầu, trong nháy mắt tiếp theo, đôi mắt của nàng sáng lên, từ phía sau truyền đến dao động Thần Thức của Đường Tam, mà Thần Thức của nàng cũng theo đó mà nở rộ. Ở trung tâm Thần Thức Chi Hải, hư ảnh thanh kiếm màu đỏ lập tức được kích phát, một cỗ kiếm ý mạnh mẽ cơ hồ trong chớp mắt bắn ra từ trên người Mỹ công tử.
Một đạo kiếm quang màu đỏ cũng phóng lên trời. Kiếm ý mênh mông lập tức nở rộ, chấn áp kiếm khí của tất cả pho tượng xung quanh. Các pho tượng vốn có cảm giác sinh động tức thì trở nên yên tĩnh, thậm chí còn hơi run rẩy.

"Hả?" Một thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc vang lên.

"Kiếm là cái gì?" Giọng nói trầm thấp nói.

Đường Tam đi đến bên người Mỹ công tử, trầm giọng nói: "Kiếm là chính nghĩa."

"Vì sao là chính nghĩa?" Thanh âm trầm thấp hỏi.

Đường Tam nói: "Bởi vì chỉ có thanh kiếm chính nghĩa mới có thể tiến về phía trước, chỉ có thanh kiếm chính nghĩa mới có thể tiến vào vũ trụ."

"Kiếm còn là gì?"

"Kiếm là thẩm phán!" Đường Tam tiếp tục đáp.

"Vì sao là thẩm phán?" Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng lần nữa hỏi.

Đường Tam nói: "Bởi vì kiếm là chính nghĩa, thanh kiếm chính nghĩa nên thẩm phán tà ác thế gian, duy trì công lý, duy trì trật tự, nghiêm khắc chấp pháp, quy phạm hành vi."
Không chờ Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng hỏi lại, hắn tiếp tục nói: "Chỉ có kiếm mới có thể làm được hai việc này, bởi vì kiếm có thể phá vạn pháp, vạn pháp quy nhất, chính là kiếm. Kiếm tùy tâm sinh, chỉ có chính nghĩa chi tâm mới có thể sinh ra Vương Giả Chi Kiếm, mới có thể thống ngự quần lâm, mới có thể chủ trì thẩm phán."

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về Mỹ công tử ở bên người, "Kiếm còn là hy sinh. Thanh kiếm chính nghĩa thẩm phán, phá vỡ vạn pháp mà không trả, thủ hộ mà không lùi. Để bảo vệ chính nghĩa, thẩm phán và quyến luyến trong lòng, hy sinh là quy túc."

"Hay cho một cái hy sinh là quy túc." Một thân ảnh nổi lên giữa pho tượng.

Khi Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng xuất hiện thì Đường Tam và Mỹ công tử đều có chút hoảng hốt, bởi vì bọn họ nhìn thấy một cái dường như không phải là một sinh mệnh thể, mà là một thanh kiếm. Vào lúc này, bọn họ thậm chí không thể biết được tướng mạo và tuổi của Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng. Đó là một thanh kiếm thuần khiết, tản ra kiếm mang kinh thiên.
Ánh mắt Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng rơi xuống người Mỹ công tử, đôi mắt sáng rực nhìn kiếm ý màu đỏ trên đầu nàng, trầm giọng nói: "Đây là Thẩm Phán Chi Kiếm?"

Đường Tam gật đầu, "Không sai. Thanh kiếm chính nghĩa, Tu La thẩm phán. Dùng phương thức của Tu La để bảo vệ chính nghĩa."

Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng khẽ gật đầu, "Các ngươi đi theo ta." Nói xong, hắn quay người đi vào trong.

Đường Tam đưa mắt nhìn Mỹ công tử, lúc này nàng mới khống chế kiếm ý, thu lại kiếm ý Tu La Kiếm. Hai người đi theo Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng vào bên trong.

Lúc này, trên các pho tượng đã không xuất ra bất kỳ kiếm ý nào.

Kiếm ý lúc trước là Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng khảo nghiệm bọn họ. Khi hai người vừa đến, vị này đã nhận ra thân phận của bọn họ, nhưng muốn vào Kiếm Thánh Cung thì phải tiếp nhận khảo nghiệm, đây là quy củ của Đan Đỉnh Hạc Yêu nhất mạch.
Mà Đường Tam để Mỹ công tử phóng xuất ra kiếm ý Tu La Kiếm, tuy rằng là mưu lợi, nhưng vừa vặn chạm phải chỗ ngứa của vị Đại Yêu Hoàng này.

...