...
Quang ảnh hư ảo như ẩn như hiện, khi Sáp Sí Hổ phát hiện ra nó thì nó đã tới gần ngay trước mắt. Bộ lông sau lưng Sáp Sí Hổ lập tức dựng lên, uy hiếp chí mạng làm tiềm năng của nó bỗng nhiên kích phát.
Phong cương lần nữa bắn ra chuẩn bị cưỡng ép phòng ngự, ít nhất cũng phải ngăn được một phần uy năng của công kích này.
Nhưng khi Sáp Sí Hổ phóng thích phong cương thì giật mình phát hiện, phong nguyên tố bên cạnh mình đã biến mất. Đúng vậy, chúng đã biến mất. Lấy Sáp Sí Hổ làm trung tâm, trong đường kính năm mét, Phong nguyên tố đều biến mất, cách đó không xa Phong nguyên tố lại rất nồng đậm. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần a!
Đường Tam đứng ở nơi xa, trong hai tròng mắt hiện lên một vòng bạch quang óng ánh, tia sáng này loé lên rồi biến mất. Sau một khắc, quang ảnh xanh sẫm nhìn tựa như u linh kia đã chui vào con mắt không bị mù của Sáp Sí Hổ.
Sáp Sí Hổ tựa như bị nghẹn họng, thanh âm bỗng tán loạn, chỉ có thể phát ra một ít âm khí. Thân thể cường tráng trở nên cứng ngắc rồi rơi xuống mặt đất.
Quang ảnh chui vào mắt nó kia đã triệt để cắn nát đầu óc nó, gϊếŧ chết nó ngay lập tức.
Bên này, Vũ Băng Kỷ đã ngưng kết ra một tường băng thật dày. Qua tường băng, hắn thấy Sáp Sí Hổ không cam lòng ngã xuống, trong thời gian ngắn không biết xảy ra chuyện gì.
Trình Tử Chanh trên không trung vất vả khống chế thân mình, còn có chút choáng váng vì va chạm thì ngây ngốc nhìn. Nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Cố Lý vừa mới ổn định lại sau khi cuồng phong thổi tới, đang vọt lên trở về, không nghĩ tới chiến đấu đã chấm dứt.
"Thành công!"
Thanh âm Đường Tam vang lên, kéo mọi người từ trong khiếp sợ trở về. Lúc quay đầu nhìn Đường Tam, ánh mắt của bọn họ không khỏi đều thay đổi.
Hắn đã làm như thế nào mà gϊếŧ chết được Sáp Sí Hổ? Đây đều là nghi hoặc trong lòng mọi người.
Đường Tam nói: "Ta áp súc một tiểu Phong Nhận, khống chế tiểu Phong Nhận chui vào trong mắt nó, hẳn là gây ra tổn thương với đại não. Vừa rồi nó va chạm với Đại sư huynh đã tiêu hao rất lớn, không thể né tránh và tiến hành phòng ngự."
Thực tế Sáp Sí Hổ muốn né tránh cũng không được. Một đạo Đường Tam vừa áp súc không phải Phong Nhận, mà là Phong Châm. Áp súc Phong Châm không biết khó khăn gấp mấy lần so với Phong Nhận, cho nên với Tinh Thần Lực của Đường Tam hiện tại cũng cần có thời gian để hoàn thành.
Nếu như Tinh Thần Lực của hắn không phải vừa có tiến bộ nhảy vọt về chất, hắn muốn hoàn thành áp súc cũng không có khả năng.
Khi Phong Châm ngưng tụ thành công, tự bản thân Đường Tam cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Dưới sự khống chế của Tinh Thần Lực, Phong Châm bắn ra đương nhiên sẽ tinh chuẩn.
Đồng thời đây là lần đầu hắn kiểm tra lực khống chế của Tinh Thần Lực. Sau khi dung hợp Thiên Hồ huyết mạch chi lực, hắn đem bạch sắc lạc ấn được xếp ở vị trí thứ nhất mệnh danh là Linh Tê Thiên Nhãn.
Linh Tê Tâm Nhãn trước kia có thể chứng kiến rõ ràng các loại nguyên tố trong không khí, sau khi tiến hoá thành Linh Tê Thiên Nhãn thì trong khoảng cách nhất định có thể tróc bong nguyên tố, có hiệu quả với tất cả các loại nguyên tố.
Cho nên vừa rồi, Đường Tam dùng Linh Tê Thiên Nhãn tróc bong Phong nguyên tố xung quanh Sáp Sí Hổ, sau đó phóng Phong Châm vào đại não, một kích chiến thắng.
Với lực xuyên thấu của Phong Châm, kỳ thực nếu có phong cương cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được. Nhưng vì đảm bảo chiến thắng, cũng là một lần thử nghiệm mới, Đường Tam lần đầu mở ra Linh Tê Thiên Nhãn, hiệu quả so với tưởng tượng rất tốt.
Lục giai Sáp Sí Hổ, gϊếŧ chết!
Cho tới lúc này, Cố Lý, Vũ Băng Kỷ mới bắt đầu thở dốc. Chiến đấu vừa rồi với bọn họ vô cùng khẩn trương, cho đến lúc này mới có thể nhả khí.
Hắn quay người giơ ngón cái lên với Đường Tam, bởi vì có tường băng ngăn cản, kỳ thật hắn không thấy rõ Đường Tam làm sao làm được.
Nhưng nói thế nào thì Sáp Sí Hổ cũng chết rồi, điểm ấy không thể nghi ngờ. Bọn họ thật sự đã săn gϊếŧ được một đầu Sáp Sí Hổ.
Không phải Sáp Sí Hổ có tu vi thấp nhất là Ngũ giai, cũng không phải Thất giai Sáp Sí Hổ trưởng thành, mà là xen vào giữa một đầu Lục giai Sáp Sí Hổ.
Yêu Thú Sáp Sí Hổ này, một thân đều là bảo vật, tuy rằng tu vi bất đồng có giá trị khác nhau, nhưng thực tế khác nhau không nhiều. Giá trị của da lông không vì cấp bậc mà giảm xuống, các bộ phận khác cũng thế. Huống chi bộ lông của đầu Sáp Sí Hổ còn nguyên vẹn, không có bất kỳ tổn hại nào, điều này thật là hiếm thấy. Dù không được mười nguyên tố tệ, cũng phải được tám nguyên tố tệ rồi.
Phát tài rồi!
Dù là Vũ Băng Kỷ tâm tính luôn ổn định, lúc này cũng không khỏi hưng phấn. Hắn biết là mình sắp phát tài rồi!
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành. Lần lịch lãm này, tuyệt đối có thu hoạch cực lớn.
"Thật sự gϊếŧ chết, Tiểu Đường ngươi thật lợi hại!" Độc Bạch ngồi trên nhánh cây tỏ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Kỳ thực, chỉ có hắn mới nhìn rõ Đường Tam xuất thủ như thế nào.
Ngồi trên tàng cây, hắn tận mắt nhìn thấy Đường Tam tu lực. Khi đó hắn mơ hồ chứng kiến từng vòng quầng sáng màu xanh ngưng tụ trên lòng bàn tay Đường Tam. Thanh sắc quang mang trong quá trình ngưng tụ cũng không ngừng áp súc. Cuối cùng bắn ra chính là một quang ảnh màu xanh sẫm u ám, ở trong đêm không cách nào phân biệt rõ. Với nhãn lực của hắn cũng chỉ nhìn thấy một đạo hào quang lanh lảnh mà thôi.
Trong chớp mắt, Độc Bạch cảm giác có chút đặc thù. Đường Tam đưa lưng về phía hắn, nhưng khi quang ảnh xanh sẫm kia bắn ra, không biết tại sao Độc Bạch đột nhiên cảm thấy Đường Tam đặc biệt thân thiết, sau đó Sáp Sí Hổ đã chết rồi.
Đường Tam đi đến bên người Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý, hỏi: "Sư huynh, các ngươi không sao chứ?"
Vũ Băng Kỷ cười nói: "Trừ tiêu hao có chút lớn, tâm tình có chút khẩn trương, mặt khác đều không có việc gì. Ta muốn nhanh chóng thu dọn thi thể, đừng để cho mùi máu tươi lan ra. Nhiệm vụ của chúng ta coi như đã hoàn thành. Chỗ nãy là vòng ngoài khu vực Sáp Sí Hổ hoạt động, sau khi dọn dẹp thi thể, chúng ta liền rời đi, không thể tiếp tục ở đây, vạn nhất ...?"
Hắn vừa nói đến đây thì một tiếng hét kinh hãi đột nhiên vang lên: "Ai nha!"
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Độc Bạch đang ngồi trên nhánh cây lại rớt xuống.
Hào quang da cam loé lên, tốc độ Kim Bằng Biến lúc này phát huy tác dụng, trước khi Độc Bạch ngã xuống mặt đất, Trình Tử Chanh đã bắt được thân thể của hắn.
"Ngươi xảy ra chuyện gì? Ngồi thôi cũng không vững sao?" Trình Tử Chanh tức giận nói.
"Không ..." Độc Bạch toàn thân run rẩy kịch liệt. Trình Tử Chanh lúc này mới phát hiện, trong hai tròng mắt hắn hiện ra hào quang bạch sắc nhàn nhạt, nước mắt chảy ra.
"Nguy hiểm, gặp nguy hiểm." Độc Bạch run giọng nói.
Thấy một màn như vậy, Đường Tam không khỏi đại biến.
Thiên Hồ Chi Nhãn là số mệnh chi nhãn, đột nhiên nhận lấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt như vậy, điều này có ý nghĩa gì? Lúc trước Lục giai Sáp Sí Hổ đến, Thiên Hồ Chi Nhãn cũng không có phản ứng như vậy, ý vị là không có nguy hiểm quá lớn.
Mà giờ khắc này, Đường Tam cũng cảm thấy được hai mắt nóng lên, có cảm giác muốn chảy nước mắt. Da đầu hắn run lên, sau lưng phảng phất có hàn khí xẹt qua.
"Không tốt!"
Vũ Băng Kỷ trước tiên đem thi thể Sáp Sí Hổ gần đó thu hồi, quát to: "Chanh tử mang theo Độc Bạch đi trước, chúng ta tản ra!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ điên cuồng điếc tai nhức óc vang lên. Trong tiếng gầm này mang theo cuồng nộ, một gốc cây đại thụ lập tức rụng hết lá.
Năm người đang chuẩn bị chạy trốn chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể ngưng trệ, trừ Đường Tam, những người khác đều có cảm giác toàn thân bủn rủn.
Giờ khắc này, bọn họ không cần đoán cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, gϊếŧ tiểu nhân, giống như là ... lão đã đến.
...