...
Đánh cược mở ra, trừ thời gian còn cố ý đặt cược xem ai là người chiến thắng. Không hề nghi ngờ, đây là trò chơi nhằm vào nhân loại cùng Yêu Quái.
Tuyệt đại đa số phụ thuộc nhân loại đều không mua được vé vào cửa Đấu Thú Tràng, nhưng có thể đặt cược cho bọn họ. Dù chỉ là một Yêu tệ, khi tập trung nhiều người cũng đã là một con số lớn.
Bởi vì trận đấu này, thành Gia Lý đã mở ra một trận đánh cược lớn chưa từng có, rất nhiều phụ thuộc nhân loại đã tập trung đến Đấu Thú Tràng, đem tiền của mình đánh cược cho chiến đội Sử Lai Khắc. Đấu Thú Tràng cũng khen ngợi ba trận đấu trước đó của chiến đội Sử Lai Khắc, thậm chí còn cố ý chê bai chiến đội Yêu Quái. Điều này làm cho nhân loại thêm phấn khởi, còn Yêu Quái Tộc thì vô cùng bất mãn, số lượng tiền cược liên tục tăng lên.
Năm người Đường Tam thì vẫn ở trong phòng nghỉ, bố trí chiến thuật, điều chỉnh trạng thái.
Sáng hôm sau, bọn họ lần nữa gặp được Thị Huyết Ma Viên. Hắn nói với nhóm Đường Tam rằng, bởi vì bọn họ tạo ra hiệu ứng tốt, cho nên bắt đầu từ trận này, ngoài tiền thưởng, chỉ cần bọn họ chiến thắng đối thủ sẽ có thêm tiền hoa hồng, được phân từ tổng số tiền đánh cược. Đây chính là ưu ái của Đấu Thú Tràng.
Trận thứ tư bọn họ được chia một phần ngàn, mỗi một trận thắng tiếp theo sẽ được cộng thêm 0,5%. Đây là phần thưởng dành cho người chiến thắng. Bình thường, phần thưởng này chỉ xuất hiện sau khi thắng sáu trận. Nhưng bởi vì bọn họ đặc thù, cho nên từ trận thứ tư đã có. Dù sao nhân loại nếu thắng mười trận liên tiếp, thu được danh hiệu quý tộc thì quá gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ với phụ thuộc nhân loại.
Chớ xem thường tỷ lệ một phần ngàn, bởi vì tổng số tiền đặt cược rất khổng lồ. Con số này chắc chắn không nhỏ, hơn nữa trong đó còn bao gồm tiền bán vé.
Đương nhiên, kiếm nhiều tiền nhất chính là Đấu Thú Tràng, bởi vì đối với người thắng cược, bọn họ cũng thu được 10% tiền phí.
Vũ Băng Kỷ bọn họ không có suy nghĩ về tiền hoa hồng, bởi vì không biết quy mô đánh cược là bao nhiêu. Nhưng Đường Tam lại mơ hồ đoán được, số tiền này rất có thể là phần lớn thu hoạch của bọn họ. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải thắng được trận đấu. Thua là chết, tất nhiên cũng không cần nhắc đến.
Đồng thời hắn cũng hiểu, tranh tài phía sau chỉ sợ không dễ dàng a!
Màn đêm buông xuống, đêm nay, không chỉ trong Đấu Thú Tràng đèn đuốc sáng trưng, mà bên ngoài cũng tụ tập rất đông người.
Quan Long Giang đứng trên một nóc nhà tương đối cao. Từ vị trí này, hắn có thể nhìn thấy tình huống chung của Đấu Thú Tràng ở phía xa xa.
Khi hắn nhìn thấy rất nhiều phụ thuộc nhân loại, nhất là những phụ thuộc trên người quần áo chắp vá đi về Đấu Thú Tràng, hốc mắt không khỏi có chút ẩm ướt.
Nhân loại cần nhất cái gì? Chính là hy vọng, đúng vậy, là hy vọng.
Sống trong thế giới Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, đối với nhân loại bọn họ chẳng khác gì là bầu trời hắc ám, là đêm đông vĩnh viễn lạnh lẽo.
Nếu nhân loại chỉ là sinh vật có trí tuệ thấp, có lẽ sẽ không có nhiều cảm thụ rõ ràng. Nhưng bởi vì nhân loại thông minh, trí tuệ phát triển nên bọn họ mới càng hy vọng có thể nhìn thấy ánh rạng đông.
Cứu Thục vì vậy mà thành lập. Nhưng mà địch nhân của bọn họ quá mức cường đại. Yêu Quái Tộc, Tinh Quái Tộc chèn ép nhân loại đến mức cơ hội để thở cũng không có. Chỉ có thể làm phụ thuộc, thậm chí truyền thừa huyết mạch đáng sỉ nhục của Yêu Quái mới có được một ít lực lượng.
Trên thế giới này, nhân loại sinh hoạt thật quá gian nan. Đừng nhìn phụ thuộc nhân loại có địa vị cao hơn nô ɭệ, thực tế là, mỗi tên phụ thuộc nhân loại đều mang trong mình một nỗi hận. Nếu không có mẫu thân bị Yêu Quái lăng nhục thì bọn họ không có cơ hội sống sót. Mà mẫu thân của bọn họ, tuyệt đại đa số đều bị gϊếŧ chết. Thù gϊếŧ mẹ mãi mãi làm phụ thuộc nhân loại không có khả năng chân chính thần phục Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc.
Đương nhiên, đối với hai chủng tộc mạnh mẽ này, bọn chúng cũng không cần nhân loại quy phục. Trong mắt bọn chúng, nhân loại chỉ là sâu kiến mà thôi.
Mà bây giờ, dưới bầu trời hắc ám cùng rét lạnh này, một chiến đội Sử Lai Khắc đã nhóm lên hoả diễm. Một màn này, sao không thể từ một tia lửa thành một đám cháy chứ?
Trên các con đường quanh Đấu Thú Tràng, khắp nơi đều là nhân loại. Trừ lối đi được vệ binh canh gác thì chỗ nào cũng thấy bóng nhân loại. Bọn họ đang lẩm bẩm, còn có đang cầu nguyện, vì chiến đội thuộc về bọn họ mà cầu nguyện. Huyết mạch tương liên, để bọn họ không chút nào do dự, tất cả đều ủng họ chiến đội Sử Lai Khắc. Dù biết rõ có khả năng bị thua tiền, nhưng vẫn kiên định đặt cược.
Phụ thuộc nhân loại không có đặt cược thời gian, bọn họ đều đặt cược thắng bại. Mặc dù bọn họ rất nghèo, nhưng giờ khắc này, mọi người đều đồng tâm hiệp lực.
Đây chính là nhân loại! Trong chớp mắt này thể hiện ra sự đoàn kết trước giờ chưa từng có.
Quan Long Giang ngồi trên mái nhà, nước mắt tuỳ thời đều có thể tràn ra, cảnh tượng như vậy, cảnh tượng như vậy ... trước giờ chưa từng có a! Đây là tình huống chưa từng xuất hiện trong lịch sử loài người.
Trên dưới một lòng, đây mới là hy vọng chân chính của nhân loại!
Hắn làm sao nghĩ đến, sự tình mình luôn phản đối lại trở thành như thế này. Nhưng hắn cũng khắc sâu ngọn lửa được giấu tận sâu bên trong lòng nhân loại, ngọn lửa chống lại áp bách.
Dù hiện tại nhân loại vẫn không thể chống lại Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc, nhưng ít ra, tận sâu trong lòng nhân loại không hoàn toàn khuất phục. Nếu có cơ hội, một cơ hội thực sự bày ra trước mặt bọn họ, như vậy, nhân loại có thể đoàn kết, có thể trên dưới đồng lòng.
Thở sâu, Quan Long Giang theo đó cũng bình tĩnh lại. Hắn theo bản năng siết chặt nắm đấm, "Cố lên, các tiểu gia hoả. Có lẽ các ngươi thật sự đang sáng tạo kỳ tích. Dù thắng hay bại, lần này cũng đã thắp sáng hy vọng trong nhân loại."
Tranh tài sắp bắt đầu, nhóm Đường Tam đã được đưa tới khu vực chờ.
Thị Huyết Ma Viên cũng không rời đi, mà nhìn bọn họ với ánh mắt quái dị.
"Có chuyện gì sao?" Vũ Băng Kỷ hỏi.
Thị Huyết Ma Viên cười ha ha, nói: "Cũng không có việc gì, nhưng ta thấy vẫn phải nói cho các ngươi biết một chút. Hiện tại, bên ngoài Đấu Thú Tràng tập trung rất nhiều phụ thuộc nhân loại. Bọn họ đang vì các ngươi mà cầu nguyện thắng lợi. Đại đa số người trong đó đều tham gia đánh cược, tất cả đều đánh cược cho các ngươi. Các ngươi cũng không biết bây giờ mình có địa vị như thế nào trong lòng nhân loại đâu, bọn họ tựa hồ nhìn thấy được hy vọng trên người các ngươi."
Nghe lời hắn, năm người chiến đội Sử Lai Khắc không khỏi chấn động. Ánh mắt Đường Tam trong nháy mắt phát sinh biến hoá, thông minh như hắn, cơ hồ trong chốc lát đã nghĩ đến điểm mấu chốt. Mà trong lòng hắn, một cảm giác hưng phấn khó nói nên lời dâng lên, chính là vì: Nhân loại không chết lặng!
Đối với một chủng tộc, đáng sợ nhất không phải là bị nô dịch, mà là chết lặng. Một chủng tộc vô cảm sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Vậy lần tụ tập này chứng minh điều gì? Chứng minh rằng trong lòng họ có một ngọn lửa có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Trên Yêu Tinh Đại Lục có nhiều nhân loại như vậy. Với số lượng khổng lồ, nếu liên hợp lại sẽ tạo ra một lực lượng không hề nhỏ a!
Bên ngoài Đường Tam không có biểu hiện gì, nhưng hắn hiểu được, chiến đấu tiếp theo của chiến đội Sử Lai Khắc đã không chỉ vì bọn họ, mà còn vì nhân loại trong thành Gia Lý nhìn thấy ánh rạng đông. Là hy vọng chân chính của nhân loại!
...