Chương 121: Cửu giai Sáp Sí Hổ Vương


...

Vũ Băng Kỷ khoé miệng co giật, quay đầu nhìn về phía Đường Tam. Sau khi nghe một tiếng hổ gầm, hắn không thể chạy trốn nữa, bởi vì căn bản không bỏ chạy được. Đối mặt với cao giai Sáp Sí Hổ, với tốc độ của bọn họ bây giờ cũng không có khả năng chạy trốn.

Vũ Băng Kỷ lẩm bẩm trong miệng: "Một nửa đã hết, một nửa cũng không còn rồi."

Đường Tam liếc Vũ Băng Kỷ một cái, khoé miệng thoáng co giật. Không nghĩ tới Đại sư huynh lại là một người keo kiệt.

Chỉ có hắn mới hiểu được Vũ Băng Kỷ có ý gì. Trấn trưởng đi theo bảo hộ bọn họ, nếu như gặp nguy hiểm, trấn trưởng sẽ ra tay. Nhưng nếu trấn trưởng xuất thủ, thu hoạch của bọn họ sẽ phải chia cho người một nửa, ít nhất là một nửa tiền thưởng từ Sáp Sí Hổ.

Cho nên Vũ Băng Kỷ mới bất đắc dĩ như vậy.

Đánh chết Sáp Sí Hổ vừa rồi chính là hoàn toàn dựa vào thực lực của bọn họ. Hiện tại xem ra trấn trưởng không ra tay không được rồi.

Lúc này, Đường Tam nghĩ đến cũng không phải là điều này. Thiên Hồ Chi Nhãn cảm ứng nói cho hắn biết, sự tình không đơn giản như vậy.

Nếu như trấn trưởng có thể giải quyết được, theo số mệnh bọn họ sẽ an toàn. Dù Độc Bạch không trực tiếp cảm nhận được, cảm giác của Thiên Hồ Chi Nhãn đối với số mệnh cũng không bị phản phệ mạnh như thế, kể cả hắn cũng như vậy. Hơn nữa, trong Tinh Thần Chi Hải của Đường Tam còn có thần thức tồn tại, đây là hậu chiêu để hắn bảo vệ tính mạng. Dù hắn đối với nguy hiểm không có dự cảm mãnh liệt như Độc Bạch, nhưng hắn cũng cảm nhận được uy hiếp chí mạng. Nói cách khác ...

Bầu trời ngàn sao lấp lánh, giờ đây đột nhiên ảm đạm rồi!

Một đạo thân ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Đôi cánh vượt qua mười hai mét, cao chừng tám mét, toàn thân bao trùm bằng một bộ lông màu nâu lấp lánh ánh kim sắc sáng rọi. Khí tức thật kinh khủng, mang theo uy áp không gì sánh kịp, làm tất cả xung quanh đều phát lạnh. Hai tròng mắt màu vàng, nổi lên từng đường tơ máu, cũng mang theo phẫn nộ điên cuồng. Khí huyết chấn động kinh khủng làm không khí xung quanh nó tựa hồ trở nên đặc sánh.

Đường Tam chăm chú nhìn thấy, Phong nguyên tố đang điên cuồng hướng về thân hình cao lớn kia ngưng tụ. Ánh trăng chiếu rọi trên lưng nó, tạo thành mộ vầng sáng ám kim sắc lưu chuyển.

"Đây là cái quái gì ..." Cố Lý ngơ ngác nói.

Trong ký ức của hắn, khi các sư phụ giảng thuật, Sáp Sí Hổ không giống như vậy! ... Đây cũng quá lớn, quá lớn rồi ....

Một đầu cự hổ cao tám mét, cánh vượt qua mười hai mét. Đây là cái quái gì?

Bờ môi Vũ Băng Kỷ run rẩy, lúc này, hắn chẳng còn quan tâm đến tổn thất rồi.

"Chọc vào ... chọc vào ... Sáp Sí Hổ ...?"

Đúng vậy, đây không phải là Sáp Sí Hổ trưởng thành bình thường. Bình thường, Sáp Sí Hổ trưởng thành có tu vi Thất giai, ở thời kỳ đỉnh cao, huyết mạch càng mạnh thì Sáp Sí Hổ có khả năng tiến vào Bát giai.

Nhưng con Yêu Thú trước mặt bọn họ này, trong đôi mắt tràn đầy điên cuồng, phẫn nỗ cùng oán hận. Nó không phải là Thất giai hay Bát giai Sáp Sí Hổ, tầng ám kim sắc kia đã thể hiện huyết mạch cường đại của nó.

Huyết mạch mạnh nhất trong Yêu Quái Tộc được xưng là Hoàng kim huyết mạch, là huyết mạch dòng chính trong các đại Yêu Quái Tộc. Yêu Thú chưa mở ra linh trí, cho nên không có Hoàng kim huyết mạch tồn tại. Yêu Thú cường đại nhất, huyết mạch mới có chuyển hoá ra một vòng ám kim sắc. Trừ phi trong tương lai bọn nó có thể khai trí, nếu không, huyết mạch đó vĩnh viễn không thể trở thành Hoàng kim huyết mạch.

Mà Yêu Thú sở hữu huyết mạch có một vòng ám kim sắc đều là vương giả, đứng đầu dòng Yêu Thú đó.

Cho nên giờ khắc này, bọn họ đối mặt không phải là Sáp Sí Hổ bình thường, mà là Cửu giai Sáp Sí Hổ Vương!

Đây mới chỉ là khu vực tiếp cận khu vực sinh hoạt của Sáp Sí Hổ a! Như thế nào ... lại gặp ... Sáp Sí Hổ Vương ...? Khó trách đầu Sáp Sí Hổ kia còn nhỏ như vậy đã có tu vi Lục giai, còn có được Phong nguyên tố hộ thể, năng lực phong cương.

Tiểu Sáp Sí Hổ kia hẳn là hậu đại của Sáp Sí Hổ Vương, sau đó đã bị bọn họ săn gϊếŧ. Bọn họ sắp sửa đối mặt là một đầu Cửu giai Yêu Thú vô cùng cường đại đang điên cuồng trả thù.

"Chanh tử, Độc Bạch, các ngươi đi trước, nhanh!" Vũ Băng Kỷ hét lớn một tiếng, điên cuồng ngưng tụ Băng nguyên tố.

Đường Tam cười khổ nói: "Không đi được. Phiến khu vực này Phong nguyên tố đã bị nó hoàn toàn phong toả. Đó là lĩnh vực Phong thuộc tính. Trong lĩnh vực này, chúng ta căn bản không bay được."

Đúng vậy, Trình Tử Chanh đang dùng lực vỗ cánh mà không thể, nàng căn bản không bay được.

"Ngao grừ ..." Cửu giai Sáp Sí Hổ Vương điên cuồng gầm thét, mở ra tứ chi tráng kiện, từng bước đi về phía họ. Lực áp cực lớn làm năm người trẻ tuổi mồ hôi đầm đìa.

Cố Lý lầm bầm nói: "Các ngươi nói xem, nếu chúng ta đem thi thể tiểu Sáp Sí Hổ giao cho nó, nó có thể buông tha cho chúng ta không?"

Đường Tam co giật khoé miệng nói: "Vậy sẽ càng chết nhanh hơn a".

Đúng lúc này, một đoàn hoả quang phóng lên trời. Hoả quang chói mắt kia lập tức chiếu sáng màn đêm, cũng mang đến ấm áp. Trong rừng được chiếu sáng nên mọi vật đều rõ ràng. Tầng ám kim sắc trên lông Sáp Sí Hổ Vương cũng bị hoả quang chiếu sáng mà càng thêm ngưng thực.

"Ngao"

Sáp Sí Hổ Vương tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, ngửa mặt lên trời gào thét. Nguyên đoàn hảo quang bay lên cao, giống như lưu tinh vũ từ trên trời giáng xuống, đập tới Sáp Sí Hổ Vương.

"Đến rồi!" Vũ Băng Kỷ thoáng thở dài một hơi, đáy mắt hiện lên một vòng an tâm. Đúng vậy, trấn trưởng đến rồi. Cứu tinh cuối cùng cũng tới!

Hai cánh cực lớn sau lưng Sáp Sí Hổ Vương chấn động, thanh quang chói mắt phóng thẳng lên trời, xoay tròn tựa như vòi rồng, những nơi đi qua thiên địa đều biến sắc.

Hai đạo hào quang xanh và hồng va chạm trên không trung. Từ dưới mặt đất có thể thấy, một vầng sáng song sắc xanh hồng khuếch tán ra ngoài, chiếu rọi màn đêm thành lưỡng sắc, cực kỳ mỹ lệ!

"Còn không chạy, các ngươi chờ chết sao?" Trương Hạo Hiên gầm gừ lên tiếng.

Đám người Đường Tam cũng đã kịp phản ứng. Vũ Băng Kỷ rất nhanh chạy tới chỗ Độc Bạch, một tay đem hắn treo trên lưng. Đường Tam, Cố Lý, Trình Tử Chanh nhanh chóng tới bên người Đại sư huynh, bốn người nhanh chóng bỏ chạy.

Cường giả Cửu giai va chạm bọn họ căn bản không đỡ được, ảnh hưởng đơn giản đều có thể đem bọn họ thôn phệ a!

Sáp Sí Hổ Vương phẫn nộ gào thét, hai cánh triển khai, hai đạo Phong Nhận to lớn đón gió phóng ra, bay thẳng đến chỗ bọn họ mà trảm xuống. Những nơi Phong Nhận đi qua, quanh cảnh đều hoang tàn.

Quang ảnh màu đỏ giáng xuống kia cũng vang lên tiếng gầm gừ, đồng dạng là Hổ gầm, nhưng lại tràn đầy hơi thở nóng bỏng.

Quang diễm rơi xuống, xung quanh lập tức biến thành biển lửa. Tường lửa thiêu đốt đã đơn giản ngăn cản Phong Nhận kia lại.

Yêu Thần biến của Trương Hạo Hiên là Liệt Hổ Biến, đến từ Liệt Diễm Hổ. Lúc này Liệt Hổ Biến thể hiện ra khí tức cường đại không gì sánh kịp. Đồng dạng là loài Hổ, Liệt Diễm Hổ có cấp bậc phía trên Sáp Sí Hổ, hơn nữa, Sáp Sí Hổ chẳng qua là Yêu Thú, cũng không phải là Yêu Quái. Mà Yêu Thần biến của nhân loại cùng Yêu Quái chính thức có chênh lệch, nên từ huyết mạch mà nói, song phương khá cân bằng.

Nhưng Sáp Sí Hổ trước mặt này có ám kim huyết mạch Sáp Sí Hổ Vương, trình độ thân thể cường hãn đến mức Trương Hạo Hiên không thể so sánh. Cửu giai đối với Cửu giai, Trương Hạo Hiên một điểm nắm chắc cũng không có. Công kích được trấn trưởng ngăn cản sau lưng, bốn người Đường Tam nhanh chóng chạy trốn.

Lúc này Đường Tam đã hiểu vì sao mình có dự cảm nguy hiểm mạnh mẽ như vậy rồi. Bên này chỉ tiếp giáp khu vực Sáp Sí Hổ sinh hoạt, ở trong phiến rừng kia tuyệt không chỉ có một đầu Sáp Sí Hổ a! Sáp Sí Hổ tuy không phải là Yêu Thú quần cư, nhưng Sáp Sí Hổ Vương trước mắt này, có phải còn có người thân hay không?

Sáp Sí Hổ lấy gia đình làm đơn vị sinh hoạt, Sáp Sí Hổ Vương này nhất định là trụ cột trong gia đình, là tồn tại cường đại nhất. Nếu như Sáp Sí Hổ mà bọn họ đánh chết là hài tử của Sáp Sí Hổ Vương, như vậy, ngoài Sáp Sí Hổ Vương có phải còn có ......?

...